Cõng Boss Đến Hạn Cuối

Chương 18




Khoảng cách từ trạm xăng đến đích cũng không quá dài, khoảng chừng xế chiều, bọn họ đã tới, mà zombie giữa đường nếu ít thì đều bị xe tải nghiền qua, nếu nhiều thì bị Hạ Hoàng Tuyển xử lý, không thể không nói, khi cô đã dùng hết sức lực, thật tình làm cho người ta không thể nhìn thẳng. . .

Ven đường gần như không có chiếc xe nào, không phải không có người nghĩ đến, mà là tin tức của quân đội vẫn chưa công khai, tin tức của Nhâm Cường đến từ Hứa An Dương, mà những người còn lại. . . d∞đ∞l∞q∞đ Có lẽ còn ôm một tia hi vọng ở trong thành thị chờ đợi cứu viện, dù sao trong nhà an toàn hơn bên ngoài nhiều.

Nơi tụ tập có địa thế bằng phẳng mà rộng rãi, tuy rằng không phải là địa hình tốt nhất để đối kháng với zombie, nhưng nếu sắp xếp có dụng ý, xe tải quân dụng cỡ lớn ở bên ngoài hình thành một vòng vây hình tròn, nếu có zombie tiến công, chúng nó sẽ tạo thành một tường thành bằng sắt thép, bên ngoài chỉ để lại một con đường tùy thời có thể chắn lại, đủ để cho một chiếc xe đi vào, hai hàng binh lính cầm súng gác ở cửa.

Thương Bích Lạc ở dưới sự chỉ dẫn của binh lính, linh hoạt quay tay lái, Hạ Hoàng Tuyền đạp phanh, dừng xe ở một chỗ trống, sau đó từ chỗ ngồi nhảy xuống dưới. 

"Xin chào." Một người lính khoảng 20 tuổi đi lên phía trước chào hỏi cô, rồi sau đó nói, "Nếu muốn đi qua, bên phải có đường rời đi; nếu muốn tiến vào bên trong, trước hết phải kiểm tra thân thể, xác định không bị cảm nhiễm."

Mũi tên màu đen chỉ về bên trong, cho nên đó chính là mục tiêu.

Hạ Hoàng Tuyền cười cười, lịch sự đáp lại: "Chúng tôi đồng ý nhận kiểm tra."

"Cám ơn hợp tác." Binh lính nghiêng người, chỉ vào hai tòa lều trại ở đường đi, "Nam trái nữ phải, trước khi rời đi xin mở toa xe để chúng tôi kiểm tra bên trong."

"Được." Hạ Hoàng Tuyền gật đầu, chạy tới đằng sau mở ra toa xe, rồi sau đó chạy tới chỗ tay lái, hơi khom người xuống, không quay đầu lại nói, "Xuống đây đi." Tuy rằng có thể trực tiếp xách xuống, nhưng trước mặt người lạ, cô cảm thấy nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.

Thương Bích Lạc nghe lời dựa vào vai cô, Hạ Hoàng Tuyền cõng hắn điều chỉnh lại tư thế, rồi sau đó lại duỗi tay ôm bé trai từ trên xe xuống dưới, đặt xuống đất, quay đầu nhìn về phía binh lính, hỏi: "Xin hỏi, tôi có thể đưa bọn họ đến bên trái rồi mới đi kiểm tra được không?"

". . . . . ."

Binh lính trẻ tuổi hiển nhiên không ngờ rằng sẽ gặp được tình huống như vậy, hắn nhìn thân thể không thể coi là gầy yếu nhưng cũng có thể dùng từ nhỏ nhắn để hình dung của Hạ Hoàng Tuyền, lại nhìn người đàn ông trên lưng cô, hướng về phía sau phất phất tay, nói với đồng bạn vài câu, một người lính khác đi lên trước, ngồi xổm xuống phía trước Hạ Hoàng Tuyền: "Để tôi dẫn anh ấy đi."

". . . Sao có thể làm phiền chứ?"

"Không có việc gì."

"Cám ơn, các anh vất vả." Lời cảm ơn này vô cùng nhiệt tình. Cô vừa nói cảm ơn, vừa vụng về vươn tay kính lễ.

"Không cần khách khí, vì nhân dân phục vụ." Binh lính trẻ tuổi nhếch miệng cười, đáp lễ cô một chút, không thể không nói, tư thế này anh tuấn hơn kẻ gà mờ như Hạ Hoàng Tuyền.

Sau một phen kiểm tra, ba người đều đạt được tư cách tiến vào, trước khi lên xe, Hạ Hoàng Tuyền hỏi binh lính: "Xin hỏi, nơi này có người nào tên là Hứa An Dương không?"

"Cô biết doanh trưởng Hứa?"

Doanh trưởng. . . Lai lịch cũng không nhỏ. . .

Hạ Hoàng Tuyền do dự một giây, cuối cùng vẫn không ăn ngay nói thật, chỉ hỏi: "Xin hỏi, làm thế nào để gặp được anh ấy?"

". . . Như vậy đi, đợi tôi thay ca, có thể tiện thể nhắn cho doanh trưởng Hứa."

"Vậy thì cám ơn rất nhiều." Hạ Hoàng Tuyền gần như cảm động đến mức rơi lệ đầy mặt, cái gì là người đáng yêu nhất, đây chính là người đáng yêu nhất! So với Thương Bích Lạc thì quả là khác nhau một trời một vực được chứ?!

Sau khi tiến vào trong căn cứ tạm thời, Hạ Hoàng Tuyền phát hiện bên trong còn có không ít dân chúng bình thường tụ tập, bọn họ có người đi xe hơi, có người đi xe máy, ngay cả máy kéo cũng có mấy cái, tuy rằng vừa nhìn cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ đến nơi tụ tập này là giao lộ của ba thành thị, xung quanh còn có không ít đồng ruộng, vậy thì hoàn toàn có thể giải thích.

Cô kinh ngạc nhìn người khác, người khác nhìn cô cũng như vậy —— dù sao toàn lái xe bình thường, đi xe tải cỡ lớn tới, thật đúng là ít lại càng ít, trong đó có bao nhiêu vật tư chứ. . .

Nhất là, sau khi tiến vào không lâu, một người trung niên có quân hàm thiếu tá hai gạch một sao vội vàng tới nói chuyện với bọn họ, thật sự làm cho người ta suy nghĩ miên man.

Đương nhiên, nội dung cuộc đối thoại rất đơn giản, Hạ Hoàng Tuyền nói hết chuyện xảy ra lúc trước cho Hứa An Dương, nghe đến lúc Nhâm Cường ra đi, gương mặt cương nghị của hắn hiện lên vẻ bi ai, tuy rằng nhanh chóng biến mất, nhưng hiển nhiên, bọn họ là bạn tốt. Kết quả cũng không ngoài dự đoán của mọi người, d◕đ♠lq◕đ Tiểu Chân được hắn thu nhận, Hạ Hoàng Tuyền thành công hoàn thành sứ mệnh Nhâm Cường giao cho cô trước khi chết.

Đối với việc này, cô vui vẻ, lại có chút phiền muộn.

Tuy rằng không có ấn tượng gì tốt với vợ chồng Vương Thụy, nhưng không thể không thừa nhận, Tiểu Chân là đứa trẻ rất ngoan, dọc theo đường đi cho ăn liền ăn cho uống liền uống, hoàn toàn không nói ra yêu cầu gì, ngoan ngoãn không giống đứa nhỏ ở tuổi này.

Trước khi được Hứa An Dương dẫn đi, đứa nhỏ này đột nhiên quay đầu lại, hỏi ra một vấn đề.

"Chị, ba mẹ em có phải người xấu hay không? Bọn họ hại chết rất nhiều người sao?"

". . . . . ." Hạ Hoàng Tuyền im lặng một giây, tiến lên vài bước rồi ngồi xổm xuống, tay xoa đầu hắn, tóc bé trai thật mềm, rất giống bộ lông của động vật nhỏ, "Cho dù bọn họ từng làm chuyện gì, em phải nhớ kỹ, bọn họ rất yêu em."

"Nếu yêu em, vì sao ba ba muốn giết em?"

Thế giới trong mắt đứa nhỏ luôn luôn đơn thuần.

Mà vấn đề bọn chúng đưa ra, thường thường lại vô cùng sắc bén.

Hạ Hoàng Tuyền không trả lời trực tiếp, ngược lại đưa ra một vấn đề: "Còn nhớ rõ quái thú nhìn thấy ở trên đường sao?"

Bé trai gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ e ngại.

"Thế giới đầy quái thú rất đáng sợ phải không? Ba em chỉ không đành lòng cho em ở lại thế giới như vậy, cho nên muốn đưa em đi một nơi không có chúng nó."

"Vậy vì sao mẹ muốn ngăn cản?"

"Bởi vì. . . Mẹ cảm thấy, em có quyền lựa chọn, ở lại, hay là rời đi, chính em quyết định thì tốt hơn."

Tiểu Chân cái hiểu cái không suy xét một lát, nói ra một câu như vậy: "Chị, chị nói giống hệt bác Nhâm."

Nhâm Cường? Cuối cùng hắn nói cái gì?

Có lẽ cảm nhận được sự nghi vấn của Hạ Hoàng Tuyền, bé trai nói tiếp: "Bác Nhâm nói, con đường về sau là do em tự lựa chọn, nhưng trước đó, phải cố gắng sống cho tốt."

". . . Vậy sao?" Trong lòng Hạ Hoàng Tuyền dâng lên sự chua xót, cười cười nói, "Bác ấy nói rất đúng, cho nên, trước khi làm ra quyết định gì, phải sống cho tốt, Tiểu Chân."

"Vâng!"

Không chỉ có hắn, chính cô cũng phải sống cho tốt mới được, ừm, mang theo tên trên xe này. . .Vừa nghĩ đến Thương boss, tâm tình hơi được chữa khỏi bởi đứa nhỏ của Hạ Hoàng Tuyền lại bỗng chốc tối tăm.

Nhưng vận mệnh dường như nhất định phải cho cô vài cái bạt tai vang dội, ngay khi Hạ Hoàng Tuyền ngồi lên xe lần nữa, mũi tên nhỏ màu đen làm cho người ta thống khổ lại xuất hiện, lúc này đây, nó đang lắc lư ở một vị trí kỳ quặc. . . Lại ở ngay giữa hai chân Thương Bích Lạc. 

Này. . . Này. . .

Hạ Hoàng Tuyền bỗng dưng nhớ tới, lần cuối tên này đi toilet là một ngày trước, luận thời gian đúng là. . . Khụ, cái gì kia, là đại hay là tiểu tiện đều không phải vấn đề, nhìn mũi tên ở phía trước mà không phải phía sau là biết.

Nhưng cô phải làm thế nào mới tốt đây?

Có lẽ tầm mắt của cô rất có lực xuyên thấu, Thương Bích Lạc mặt không biểu cảm nghiêng người, cánh tay trượt xuống từ táy lái, d♥d♥l♥q♥đ che khuất vị trí quan trọng, hỏi: "Sao vậy?"

". . . Không phải là anh lại muốn đi toilet rồi chứ?"

". . . . . ." Nếu như ngay cả việc này cũng có thể biết được bằng trực giác. . . Vậy thì đúng là đáng sợ.

Không nhận được đáp án, được rồi, đây là đáp án.

Hạ Hoàng Tuyền kìm lòng không được chảy xuống nước mắt bi thương, vừa định nhảy xuống xe hỏi toilet ở nơi nào, đột nhiên nghĩ đến, cho dù hỏi được. . . Toilet dã ngoại tám phần là ngồi cầu a! Cô không thể ngang nhiên ôm Thương Bích Lạc vào toilet nam, khụ khụ, đi gì kia!

Cảnh tượng trong đầu làm toàn thân cô run lên, đúng lúc này, một ý kiến hay đột nhiên xuất hiện.

"Chờ!" Bỏ lại một câu như vậy, Hạ Hoàng Tuyền lại nhảy xuống xe, cấp tốc chạy vào khoang xe sau, tìm kiếm ở trong, không ít người tò mò về vật tư mà bọn họ mang đến đều nhìn lại, kết quả phát hiện cô chỉ mở ra một khe hẹp đủ để người tiến vào, bên trong tối đen, không khỏi thầm mắng cô gái nhỏ này đúng là tinh ranh.

Một lát sau, cô nhảy ra khỏi khoang xe, bụng phình lên, dường như giấu cái gì đó. 

Chẳng sợ người xem lại ngứa tim ngứa phổi đến mức nào, Hạ Hoàng Tuyền cũng không thể triển lãm trước mặt mọi người, chỉ thấy cô linh hoạt nhảy lên chỗ tay lái, nhìn trái phải vài lần, nhanh chóng nhét một bình nước khoáng vào trong tay Thương Bích Lạc: "Anh dùng cái này đi!"

". . . . . ." Mặt Thương Bích Lạc, thành công tối sầm.

"Sao vậy?" Hạ Hoàng Tuyền suy xét một lát, bừng tỉnh hiểu ra, "Cứ tự nhiên, khụ, tôi xuống xe, xong thì bảo tôi!"

". . . . . ."

"Lại làm sao vậy?" Hạ Hoàng Tuyền nhíu mày, "Anh đừng quá phận! Chẳng lẽ muốn tôi ôm anh vào toilet nam rồi cởi quần giúp sao?!"

". . . . . ." Thương Bích Lạc hít sâu một hơi, rốt cuộc nói ra một câu hoàn chỉnh, "Tôi —— không —— có —— ý —— này." Khoảng cách giữa từng chữ hơi dài, có phần nghiến răng nghiến lợi.

Dựa vào cái gì mà hắn ta tức giận chứ?!

Hạ Hoàng Tuyền nổi giận!

Cô còn đang tức đây, tên nhóc này muốn ăn đòn sao?!

Đang chuẩn bị bùng nổ, ánh mắt của cô đột nhiên dừng ở bình nước khoáng, em gái Hạ Hoàng Tuyền ngẩn người, lập tức nhìn giữa hai chân Thương Bích Lạc, lại nhìn bình nước khoáng, lúc này. . . Cô rốt cuộc hiểu ra rồi.

Giận dữ nói: "Anh nói sớm là được, tôi không có kinh nghiệm, anh không nói tôi làm sao biết được!"

". . . . . ." Cho dù cô lý giải như thế nào, hắn cũng không muốn biết chút nào được chứ?!

Nhưng mà, thật hiển nhiên, hắn không thể ngăn cản cô, vì thế Thương Bích Lạc chỉ có thể nội tâm nôn ra máu mà nhìn Hạ Hoàng Tuyền vui vẻ chạy xuống xe lần nữa, một lát sau, lại bụng phình trở về.

Lúc này đây, cô đưa một chai Nutri - Express cho Thương Bích Lạc, trịnh trọng nói: "Miệng bình này hoàn toàn đủ lớn!"