Con Dâu Diêm Gia

Chương 76




Hồng Hạnh tỉnh dậy sau khi cảm nhân được một nỗi đau khủng khiếp trên toàn cơ thể,cô giật mình mở mắt ra vừa kịp nhìn thấy mụ Lôi đang cầm  một nắm bột màu trắng trét lên người cô, bột dính tới đâu Hồng Hạnh đau đớn tới đó,cảm giác trên da thịt như muốn rách toét ra, vừa nóng vừa rát ,Hồng Hạnh cảm thấy đau như chết đi sống lại, mồ hôi tuông ra như tắm, nhưng tuyệt nhiên cô không hề rên la một tiếng nào, chỉ im lặng cắn răng chịu đựng.

Hoa phu nhân đang ngồi ở dưới cách xa cô vài bước chân,đang chăm chú ngắm nhìn vẻ mặt đau đớn của Hồng Hạnh,thú vui lớn nhất của bà ta là được nghe người khác kêu la trong đau đớn, được nhìn thấy những vết hằn,vết thương trên người những vị cô nương, bà ta thích nhất là khi nhìn thấy họ phải khổ sở,van nài, cầu xin bà ta cho được chết,bởi vì nếu sống mà lọt vào trong tay của bà ta thì cái chết đối với họ tự nhiên lại nhẹ nhàng,thoải mái hơn gấp nhiều lần.

Nhưng đối với Hồng Hạnh thì Hoa phu nhân lại chịu thất vọng não nề, từ đầu chí cuối bà ta không hề nghe một lời nào phát ra từ miệng của cô, cả một giọt nước mắt Hồng Hạnh cũng không hề rơi xuống, mặc dù trên người cô ,số vết thương bây giờ không thể phân biệt được là mới hay cũ nữa, nó cứ chin chít ,xếp chồng lên nhau, vết thương cũ chưa kịp lành thì vết thương mới lại xảy đến, ngày qua ngày, giờ qua giờ Hồng Hạnh cũng không còn màng đến nỗi đau thể xác nữa, vì cô đã quá đau đớn rồi,đau đến nỗi tinh thần kiệt quệ,thần trí mê man,đến bây giờ nếu có ai hỏi cô là ai,từ đâu đến,có khi cô cũng không màng nhớ tới nữa, vì nó vốn dĩ không còn quan trọng nữa rồi

\_ Mụ Lôi...!

Hoa phu nhân mất kiên nhẫn,quát lên thật to khiến mụ Lôi hoảng sợ vội vàng đi xuống,khom người trước mặt bà ta

\_Sao bà nói với tôi, nhuyễn cốt tán có thể khiến cô ta đau đến tận xương tủy, nhưng bây giờ bà xem, ngoài trừ khuôn mặt hơi nhăn nhó ra,thì cô ta có chỗ nào cho thấy là đau đến muốn chết đi không hả

Mụ Lôi thấy Hoa phu nhân giận dữ như vậy thì khiếp sợ đến mức hồn vía lên mây, mụ ta đã từng chứng kiến thảm cảnh mỗi khi Hoa phu nhân phẫn nộ, mỗi lần như thế nhất định sẽ có một tên thuộc hạ hồn tiêu phách tán, bây giờ trong nhà giam không có ai ngoài mụ ta với Lãnh Tuấn,mà Lãnh Tuấn hiện tại vốn dĩ đã trở thành một "con thú cưng" của Hoa phu nhân, mà  chưa có vẻ gì là nhàm chán, ngược lại thì ngày càng được sủng ái vì thế trong tình cảnh này,nếu mụ ta không có cách khiến Hoa phu nhân hạ cơn giận, chắc chắn người đau đến tận xương tủy,sống không bằng chết kia khả năng chính là mụ

\_ Dạ...dạ...phu nhân đợi thuộc hạ thêm một lát,chắc chắn thuộc hạ sẽ làm phu nhân hài lòng

Hoa phu nhân liếc nhìn mụ ta bằng ánh mắt " còn không mau lên", mụ Lôi lại lật đật đi lên chỗ Hồng Hạnh,mụ ta đổ nhuyễn cốt tán lên trên tay, tiếp đến thổi một luồng khí nóng vào đó,số bột trên tay mụ ta lặp tức bốc khói,sau đó thì sôi sùng sục,bọt khí lớn nhỏ thay nhau nổi lên trên tay mụ ta,Hồng Hạnh chán nản nhìn số bột đó,rồi khinh bỉ quay đi. Mụ Lôi nhìn phản ứng đó của Hồng Hạnh thì cười nham hiểm

\_ Để tôi xem cô còn đắc chí được bao lâu

" Xèo" tiếng da thịt cháy xén, Hồng Hạnh cắn môi đến bật ra máu, nhưng nỗi đau này thật sự không thể dùng lời nói mà có thể diễn tả hết được. Nhưng vẫn còn trong giới hạn chịu đựng,Hồng Hạnh cố kiềm chế để không phải la lên thành tiếng, trái lại mụ Lôi thì căng thẳng đến toát mồ hôi hột, nếu như Hồng Hạnh không phát ra tiếng kêu đau đớn, chắc chắn mụ ta sẽ phải lãnh hậu quả vô cùng khủng khiếp, càng nghĩ càng thấy sợ, mụ Lôi ra sức ấn mạnh vào vết thương trên người Hồng Hạnh, vừa ấn vừa nhấn, vừa chà xát lên chúng, sau một hồi mất rất nhiều công sức,cuối cùng mụ ta cũng đã khiến cho Hồng Hạnh không thể chịu đựng được nữa, nhưng thay vì la lên xin được chết,thì Hồng Hạnh vì đau đớn quá nên kiệt sức, gục xuống bất tỉnh.

Mụ Lôi lúc này run rẩy quay lại nhìn Hoa phu nhân, mụ hồi hộp quan sát phản ứng của bà ta, Hoa phu nhân nhíu mày không nói gì,sau đó thì đứng bật dậy, vừa quay lưng lại định bước đi,không quên căn dặn mụ Lôi

\_ Mang cô ta vô " Linh Hoa điện" tẩy rửa, sau đó thì đưa đến cho Mộng Ma vương, đợi ông ta lấy máu cô ả xong thì mang trở lại ra đây,ta còn nhiều trò vui cho ả lắm

Bước được vài bước bà ta lại quay lại nhìn mụ Lôi

\_ À phải... chuyện hôm nay bà tất trách ta sẽ sử lí sau,tạm thời thì mang cho ta một ít huyết thất của bà, còn lần sau, ta nhất định sẽ không nương tay đâu

Mụ Lôi nghe Hoa phu nhân nói xong thì kinh sợ lùi về sau mấy bước, huyết thất là loại máu cực kỳ hiếm chảy trong người loài dơi tinh như mụ, mỗi một con dơi tu luyện ngàn năm mới có đủ bảy giọt, còn loại dơi mới có hơn trăm năm như mụ thì cực khổ lắm mới tích lũy được hơn một giọt,bây giờ Hoa phu nhân đánh tiếng muốn lấy đi một giọt huyết thất trên người mụ Lôi,chẳng khác nào muốn lấy đi tinh túy tu luyện trăm năm của mụ ta, so với việc đánh mụ ta tan thành mây khói thì cũng không khá hơn là bao.

Mụ ta quay sang dồn mọi sự uất ức lên người Hồng Hạnh, sẵn còn một ít nhuyễn cốt tán, mụ ta lại trét lên thêm mấy vết thương nữa, lúc này Hồng Hạnh lại bị đau đớn hành hạ nên bắt buộc phải tỉnh dậy, nhưng đôi mắt cô đã mờ đục,đôi môi khô đến nứt nẻ, muốn la lên nhưng cũng không còn sức nữa, chỉ còn có thể mở to mắt nhìn mụ Lôi đang ra sức dày xéo cơ thể mình

Nhưng bao nhiêu đó có lẽ vẫn chưa hả dạ,mụ Lôi lấy trong người ra một cây trâm nhỏ bằng bạc,trên đầu trâm có khắc hình một con dơi đang gập cánh đứng thẳng trên đó, dưới chân con dơi có đính một viên ngọc màu xanh nước biển,dưới phản chiếu của ánh sáng,viên ngọc trở nên lấp lánh,trong suốt cực kỳ hút mắt, mụ ta giơ nó lên ,đưa qua đưa lại trước mặt Hồng Hạnh, trên miệng nở nụ cười mờ ám

\_ Trước khi cô chết,ta sẽ nói cho cô biết một bí mật, một lát nữa thôi, Mộng Ma vương sẽ lấy máu của cô để gia tăng pháp thuật, còn Hoa phu nhân sẽ lấy dương khí của cô để luyện thuật trường sinh...và ta cũng sẽ cần máu của cô để thu thập huyết thất...hà hà nhưng ta cũng biết đợi đến lượt mình thì cô cũng chỉ còn là một cái xác khô,cho nên....

Mụ ta ngưng lại một lát,sau đó lấy phần nhọn của cây trâm, đưa lên miệng liếm liếm mấy cái,rồi từ từ đâm nhẹ lên cổ Hồng Hạnh,mụ ta chỉ để cây trâm ở đó vẫn chưa dùng đến sức để ấn,mụ ta kê sát gương mặt lại gần cổ cô,hít hít mấy cái ,rồi lại cười khà khà

\_ Thơm...lắm.... phải công nhận máu của cô thơm thật, không hổ danh là máu của huyết lệ phượng hoàng, thật sự khiến người ta thèm khát...yên tâm đi, không đau chút nào đâu, chỉ một lát thôi ta sẽ có máu của cô trong này,im lặng đừng la nhé,ta sẽ giúp cô chết được nhanh hơn ,sẽ êm ái hơn...A....A...A

Mụ Lôi vừa nói xong thì mắt trợn ngược lên, hai tay giơ co cứng,cây trâm trên cổ Hông Hạnh rơi xuống đất, cùng theo đó là cả thân hình mụ Lôi cũng rơi theo, Hồng Hạnh miệng há hốc,còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra với mụ ta thì từ xa,một bóng dáng quen thuộc đi vào, Hồng Hạnh như không tin vào mắt mình, cô cố gắng mở to mắt hết cỡ, để có thể nhìn rõ thân người áo trắng đằng kia, người đó đang từ từ đi tới,ánh mắt cẩn trọng quan sát xung quanh,cho đến khi chắc chắn không còn ai ở đó, thân người áo trắng mới chạy thật nhanh đến chỗ Hồng Hạnh, rút thanh kiếm đang cấm trên người mụ Lôi ra,một nhát chém đứt lìa mấy sợi xích trên người Hồng Hạnh, khi không còn sợi dây cố định,thân thể Hồng Hạnh kiệt sức ngã sập xuống, người đó vội vàng đỡ cô lên, ánh mắt đau xót nhìn cô,bàn tay chạm nhẹ lên khuôn mặt tiêù tụy ,xơ xác của cô,cất tiếng gọi khẽ

\_ Hồng Hạnh...là tôi đi...xin lỗi vì đã để em phải chịu khổ

Hồng Hạnh nở nụ cười yếu ớt nhìn cậu Hai,bàn tay run rẩy sờ lên mặt cậu,giọng yếu ớt

\_Cuối cùng cậu cũng đã đến rồi...cậu Hai

Câu nói vừa thốt ra toàn thân Hồng Hạnh cũng lả đi, cô nhắm nghiền mắt vì mệt mỏi,cậu Hai đến rồi,cuối cùng cậu Hai cũng đến rồi,cô sẽ không còn phải chịu khổ nữa,cậu Hai sẽ nhanh chóng đưa cô ra khỏi đây,cậu sẽ đưa cô trở về nhà,về Diêm gia trang, hai người sẽ sống cuộc sống bên nhau hạnh phúc,cô sẽ không rời xa cậu nữa,sẽ không có ý định rời khỏi Diêm gia trang để cậu lại một mình nữa, cô sẽ ở bên cậu ,mãi mãi chỉ ở bên cạnh cậu mà thôi

Hồng Hạnh lịm đi trong vòng tay cậu Hai, trên người cô máu nhuộm đỏ cả bộ y phục màu xanh nước biển mà cô rất yêu thích,cô từng nói với cậu,màu cô yêu thích nhất chính là màu xanh này,vì nó có màu giống như bầu trời mỗi khi không bị mây đen che phủ,giống như màu biển khơi khi không có sóng đánh vào, là màu của sự bình yên, thanh khiết ,cho nên cậu Hai đã nhờ bà Hai chuẩn bị giúp cậu rất nhiều bộ y phục có màu xanh mà cô thich, trước ngày cưới đã để chật hết tủ quần áo của cô, Hồng Hạnh đã rất vui vẻ khi nhìn thấy nó. Bây giờ ngay trước mặt cậu,cô lại bị hành hạ đến xơ xác,nhàu nhĩ hết cả bộ quần áo trên người,máu đỏ nhuộm khắp nơi, cậu Hai đau lòng đến phẫn uất, cậu vội ôm Hồng Hạnh vào lòng,cởi lớp áo bên ngoài ra ,đắp lên người cô,sau đó bế cô đứng dậy, từ từ đi ra cửa

Bên ngoài Bạch Cốt Nhan đang đơn thân độc mã tiêu diệt gần hết bọn tay sai của Mộng Ma vương, đến khi cậu Hai ra đến bên ngoài,đã thấy Mộng Ma vương cùng với Hoa phu nhân đã đứng trước mặt hắn, kế bên là một người cậu Hai đã rất quen thuộc, không dưới một lần cậu tỏ ra ganh tị với anh ta,thoáng thấy Lãnh Tuấn cậu Hai liền nhíu mày lại, không ngờ chỉ trong một thời gian không gặp,Lãnh Tuấn lại thay đổi chí hướng, từ bỏ thiện lương sang giúp bọn xấu, uổng công trước đây cậu Hai đã đề cao anh ta,bây giờ nghĩ lại Diêm Vạn An cũng có lúc nhìn lầm người

\_Bạch Cốt Nhan tại sao ngươi năm lần bảy lượt phá hại việc tốt của ta, uổng công Mông Ma vương ta từng coi ngươi là bằng hữu...

Mộng Ma vương đứng ở khoảng cách khá xa Bạch Cốt Nhan,trông thấy bọn thuộc hạ lần lượt bị hắn ta đánh tan tác,kiềm không được liền buông lời ai oán, nhưng thật ra là dùng lời lẽ đó để xoa dịu Bạch Cốt Nhan ý muốn hắn nghĩ tình đã từng cùng Mộng Ma vương uống rượu mà ngoảnh mặt làm ngơ, không xen vào chuyện tốt của hắn nữa. Nào ngờ Bạch Cốt Nhan chẳng mẩy may xúc động,hắn ta còn đáp lại lời Mộng Ma vương bằng một nụ cười khinh bỉ

\_ Bằng hữu... chẳng lẽ ngươi không nhớ ngươi đã làm gì muội muội của ta hay sao, chuyện mộng cảnh của ngươi sụp đổ , cũng chỉ mới đây thôi...sao ngươi lại mau quên rồi

Nhắc đến Mộng Cảnh tâm huyết của Mộng Ma vương,Bạch Cốt Nhan chẳng khác nào xát muối lên vết thương vốn vẫn còn âm ỉ trong lòng ông ta,ngay cái đêm bọn người Hồng Hạnh tìm cách thoát ra khỏi Mộng Cảnh, bộ tộc Bạch Cốt yêu đã đến và san bằng Hình Ngục và cả Mộng Ma Cảnh , cho nên ngày đó Ngưu Lão và Mãng xà tinh mới thuận lợi đưa Hồng Hạnh thoát khỏi đó một cách dễ dàng đến như vậy.