Cô Vợ Xấu Xí Của Chiến Thần

Chương 18




Đường Sở lập tức nói: “Mẹ, hai ngày nữa là kỷ niệm ngày cưới của con và Ôn Thạch, có thể mua cho bọn con một căn nhà trong nội thành không?”

“Mua, nhất định phải mua cho con.”

Tâm trạng của Phượng Xảo Lan lúc này rất tốt, bà ta uất ức ở trong phòng trọ bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mặt trời rồi.

Ôn Như Tâm thấy Phượng Xảo Lan vui vẻ cũng quay đầu kích động nhìn Cố Trung.

“Mẹ, hợp đồng này là Như Tâm lấy được, nhưng khoản thu nhập này không nhỏ, cô ấy vẫn muốn giao cho mẹ quản quản lý.”

Nghe thấy Cố Trung mở miệng, sắc mặt Phượng Xảo Lan trầm xuống.

“Cần cậu phải nói à? Con gái tôi nuôi hơn hai mươi năm, bây giờ đương nhiên phải báo đáp tôi rồi, cậu chẳng qua chỉ là một tên phế vật, có tư cách gì mà chỉ trỏ ở đây?”
Ôn Như Tâm thấy Phượng Xảo Lan tức giận, vội vàng nói: “Xin lỗi mẹ, Cố Trung không có ý chống đối mẹ đâu.”

“Được rồi, vào đi.”

Lúc này tâm trạng Phượng Xảo Lan không tệ, cho nên cũng lười so đo với Cố Trung, xoay người vào nhà.

Ôn Như Tâm hiện lên chút vui mừng, cuối cùng cô cũng được bố mẹ công nhận.

Nhưng mà Cố Trung phía sau lại có chút bất đắc dĩ, Ôn Như Tâm thật sự quá mong muốn được người nhà công nhận.

Sau khi mọi người vào nhà thì tiếp tục thảo luận chuyện hợp đồng, Ôn Trạch cũng nhanh chóng trở về.

Sau khi biết được chuyện này, ông cũng ngây người, không dám tin nhìn Ôn Như Tâm hỏi: “Như Tâm, chuyện này là thật sao?”

Ôn Như Tâm gật đầu nói: “Bố, là thật, hơn nữa ông nội còn bảo con tiếp tục đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc.”

“Ha ha, thật tốt quá!”
Ôn Như Tâm mang hợp đồng trở về, mọi người trong nhà đều rất vui vẻ, dự định ra ngoài ăn một bữa ngon.

Tuy Ôn Trạch không được trọng dụng, nhưng tốt xấu gì cũng làm thành phần tri thức ở tập đoàn Ôn thị, tuy rằng phải trả tiền thế chấp nhưng vẫn mua một chiếc xe hai mươi vạn.

Ôn Thạch cũng có xe, là chiếc Volkswagen mua lúc kết hôn, mọi người đồng thời xuất phát, tìm một nhà hàng tương đối sang trọng.

Vị Nhã Hiên là một nhà hàng rất tốt ở Hàng Thành, tùy tiện ăn một bữa cũng tốn hơn một vạn.

Bọn họ chỉ có thể ăn trong đại sảnh, bởi vì dù là phòng bao nhỏ nhất cũng phải tốn ít nhất sáu vạn.

Lúc này đang là giờ ăn cơm, đại sảnh đầy người, phải xếp hàng, hơn nữa phía trước vẫn còn không ít người.

“Haiz, tôi nghe nói anh cả là hội viên của nhà hàng này, chưa bao giờ phải xếp hàng cả.”
“Hơn nữa gần đây Ôn Uyển Nguyệt còn quen một thiếu gia của hiệp hội võ thuật Hàng Thành, rất hay đến đây ăn cơm, nghe nói lần nào cậu ta tới cũng có nhân viên phục vụ ra nghênh đón, đi thẳng vào phòng riêng.”

“Con rể nhà ngươi ta ai nấy đều có tiền, sao Như Tâm nhà chúng ta lại vớ phải một tên phế vật thế này chứ.”

Phượng Xảo Lan tức giận nói bóng nói gió Cố Trung, vất vả lắm mới đi ra ngoài ăn một bữa cơm, nhìn thấy tên phế vật Cố Trung này, tâm trạng tốt lập tức bị phá hỏng.

Cố Trung cũng đã quen với sự châm chọc khıêυ khí©h của bà ta, chẳng muốn cãi lại làm gì.

“Như Tâm, em chờ anh một chút, anh vào nhà vệ sinh.”

“Được.”

Cố Trung xoay người rời đi.

“Đây không phải là Như Tâm à? Gương mặt xấu xí của cô sao rồi?”

Lúc mọi người đang xếp hàng chờ đến lượt, một giọng nói quái gở liền vang lên.

Mọi người nghe tiếng nhìn lại, thấy một người phụ nữ mặc bộ váy bó sát người, trang điểm đậm đi đến.

“Lý Đình Đình.”

Ôn Như Tâm nhìn một cái liền nhận ra người này, đối phương là bạn học thời đại học của cô.

Khi đó, Ôn Như Tâm là trò cười của toàn trường, mà người kia thì chính là hoa khôi của trường, có vô số thiếu gia nhà giàu theo đuổi.

Nhưng trong khoảng thời gian này, cô ta lại nghe được rất nhiều lời đồn về Ôn Như Tâm. Chẳng những cô khôi phục dung mạo mà còn nịnh nợ được nhà họ Thẩm. Nhưng ngay sau đó, tin tức Ôn Như Tâm bị rạch mặt lại truyền đến.

Sau khi Ôn Như Tâm khôi phục dung mạo, giới thượng lưu ở Hàng Thành đều thảo luận về mỹ mạo của cô, có người còn nói cô là người đẹp nhất ở Hàng Thành này.

Chuyện này khiến Lý Đình Đình cực kì khó chịu, chỉ là một con nhỏ xấu xí, tại sao danh tiếng lại có thể lấn át mình?

Nhưng lúc này nhìn thấy băng gạc trên mặt Ôn Như Tâm, cô ta liền bật cười ra tiếng: “Tôi còn tưởng cô khôi phục dung mạo rồi thì đẹp lắm cơ đấy.”

Giọng nói của Lý Đình Đình không nhỏ, khiến cho không ít người chú ý.

“Cái gì? Cô ta chính là Ôn Như Tâm?”

“Không phải nói là người đẹp nhất Hàng Thành chúng ta sao? Sao lại xấu thế?”

“Đúng vậy, hơn nữa nghe nói cô ta nịnh hót được nhà họ Thẩm, không biết có phải đã dùng thủ đoạn gì mờ ám không nữa.”

Mấy câu nói khó nghe truyền đến.

Ôn Như Tâm tức giận nhưng không biết làm sao, rõ ràng cô chưa từng đắc tội với Lý Đình Đình, vậy mà đối phương lại làm nhục mình.

“Lý Đình Đình, tôi đâu có đắc tội với cô, sao cô lại nói như vậy?”

Cô ta chậm rãi đi lên phía trước, vênh váo hung hăng nhìn Ôn Như Tâm, nhân lúc cô không chú ý liền đưa tay xé băng gạc của cô xuống, khiến gương mặt đầy vết thương của cô lộ ra.

Lý Đình Đình chỉ vào Ôn Như Tâm, cười lạnh nói: “Đây chính là mỹ nữ đẹp nhất của Hàng Thàng chúng ta! Ha ha ha!”

Lúc này, tuy đám người Ôn Trạch đứng bên cạnh nhưng lại quay đầu đi, giả vờ không nhìn thấy, không muốn mất mặt xấu hổ.

Băng gạc bị xé ra, Ôn Như Tâm cũng luống cuống, cô cúi đầu thật thấp, không dám ngẩng lên nhìn mọi người.

Bao nhiêu năm rồi, cô đã quen với việc đeo băng gạc ra đường, đó cũng là tuyến phòng thủ cuối cùng trong tim cô.

Nhưng giờ phút này, tuyến phòng thủ cuối cùng của mình lại bị người khác phá vỡ.

“Thế này mà là mỹ nữ đệ nhất Hàng Thành á, không biết thằng nào mắt mù nói bậy thế?”

“Đúng vậy, không biết nhan sắc này bám đùi nhà họ Thẩm kiểu gì nữa.”

Ôn Như Tâm cúi đầu, cắn chặt môi, mũi cay cay, nước mắt như trân châu đứt dây rơi xuống.

Lý Đình Đình nhìn thấy bộ dạng đau khổ của Ôn Như Tâm, lập tức cảm thấy sung sướиɠ.

Cô ta đưa tay nâng cằm Ôn Như Tâm lên, cười lạnh nói: “Đúng là một khuôn mặt đẹp, đáng tiếc!”

“Cô, cô muốn làm gì?” Ôn Như Tâm vô thức né tránh, nhưng vẫn không tránh khỏi tay Lý Đình Đình.

Ngay lúc này, một tiếng tát vang lên.

Bốp!

Ôn Như Tâm cúi đầu, cảm giác được phía sau có một bàn tay to ấm áp có lực, cô biết Cố Trung đã quay lại rồi.

“Anh, anh dám đánh tôi?”

Lý Đình Đình ngẩn ra, đầu óc trống rỗng, đưa tay che khuôn mặt nóng bỏng, ánh mắt không tin nổi.

“Anh có biết tôi là ai không, tôi là con dâu nhà họ Vương đấy.”

Nhưng thứ đáp lại cô ta vẫn là một cái tát nặng nề nữa.

Bốp!

Cái tát này, Cố Trung không hề nương tay, đánh cho đối phương chảy cả máu mũi ngã xuống đất, ngay cả bông tai cũng bị đánh bay.

Trong mắt Cố Trung lộ ra sự lạnh lẽo, giọng nói lạnh như băng vang lên.

“Quỳ xuống xin lỗi.”