Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 204: Ai cũng đừng hòng đụng vào




“Sao thế?” Vy Hiên hiếu kỳ nhìn anh ta.

Dấu hiệu trên lông mày của Tập Lăng Vũ càng đậm, ánh mắt thì hơi thiếu kiên nhẫn, giống như ẩn giấu có thứ gì đó sắp nhảy ra. Từng cái từng cái, sắp nhảy vào trong trái tim của anh ta.

“Phạm Vy Hiên cô chắc chắn cô chỉ 28 tuổi chứ không phải 82 tuổi chứ?”

Nghe thấy lời nói trách cứ bản thân, Vy Hiên khẽ cười, cô vỗ nhẹ an ủi vào mu bàn tay của anh ta: “Được, tôi không nói nữa. Có điều, cậu nếu như đói hoặc không thoải mái thì nhất định phải nói cho tôi biết.”

Sắc mặt của anh ta rất khó coi, hơi thở nặng nề, anh ta dựa sát vào cô, bàn tay lớn để sau đầu của cô, ép cô sát lại mặt của mình, muốn để cô nhìn rõ, nhìn rõ anh ta không phải đứa trẻ! Không cần cô lúc nào cũng kè kè chăm sóc như vậy!

Lông mi của Vy Hiên nháy liền hai cái: “Vũ, sao thế?”

Nhìn chằm chằm vào cánh môi đang hé mở của cô, anh ta lộ ra ý cười muốn phục thù, một bàn tay to lớn chạm vào cặp mông đàn hồi của cô, bàn tay khác dùng sức đưa tay cô đụng vào nơi mẫn cảm của anh ta!

Mặt mày của Vy Hiên đỏ bừng, lộ chân lông cũng nở ra, máu toàn thân sắp xông lên hết đỉnh đầu.

Cô chưa từng trải quả loại chuyện như vậy, càng chưa từng thật sự cảm nhận được... sự kiêu ngạo của đàn ông.

anh ta hiểu sự biến hóa của mình, nụ cười càng trở nên tà ác, tiến sát lại bên tai cô, cánh môi còn sắp chạm vào dái tai của cô đến nơi: “Tôi nghĩ, cô nhất định không biết, đây chính là sự trổi dậy vào sáng sớm của đàn ông.”

Mắt của Vy Hiên lập tức trợn lên, đột nhiên đẩy anh ta ra, còn mình thì lùi lại mấy bước: “Vũ, loại trêu đùa này một chút cũng không vui!”

“Tại sao? Cô dựa vào đâu nhận định rằng tôi đang đùa?” anh ta nhướn mày cười lạnh, mở miệng hỏi ngược lại.

Vy Hiên cúi thấp đầu, chân mày càng nhăn lại chặt hơn.

Không muốn buông tha cô, anh ta mỉm cười ghé sát vào: “Phạm Vy Hiên, đừng coi bản thân thành chúa cứu thế, cô ai cũng không cứu nổi đâu.”

Trái tim của cô như bị một vật khác đè nặng, khiến cô không thở hít thở dễ dàng.

Không biết từ khi nào tay phải lại bắt đầu run rẩy, một tay cô giữ chặt, giơ cao lên: “Ngay cả chính mình cũng không thoát ra được, dựa vào cái gì mà đến cứu tôi?”

Vy Hiên bỗng ngẩng lên: “Cậu... Cậu biết tôi là...”

anh ta ở bên tai của cô, lẩm bẩm: “Lần đầu tiên nhìn thấy cô thì tôi đã biết.”

anh ta mỉm cười, giống như đứa bé được kẹo vậy.

Lớp giấy bên ngoài cửa sổ đó cuối cùng cũng bị xé rách rồi, anh ta rất muốn xem thử, vầng sáng của thánh nữ, tế đàn thần bí của cô, rốt cuộc là ở đâu?

Sáng sớm, bên kia đường có cửa hàng bắt đầu mở cửa, tiếng bán buôn nhộn nhịp, chiếc xe bus đầu tiên cũng rời bến...

anh ta kéo thân thể cứng đờ của cô vào ngực, dùng cơ thể của mình xua đi cái lạnh trên người cô, cằm để trên đỉnh đầu của cô, khóe miệng cong lên, có vài phần dáng vẻ lúc còn niên thiếu.

“Vy Hiên, cô không cảm thấy như thế này rất tốt sao?” anh ta híp mắt lại, nhìn ra xa: “Cô và tôi, không tách nhau ra.”

Vòng tay siết chặt lại, nụ cười trên mặt anh ta càng trở nên tuyệt mỹ.

Định nghĩa của hạnh phúc chính là trong khoảnh khắc đẹp nhất, hình thần câu diệt.

...

Lúc trở về, trên người anh ta không có tiền, cô cũng không còn dư nhiều, cho nên không thể không dẫn anh đi ngồi xe bus.

Chuyến sáng sớm nên ít người, chỗ trống còn rất nhiều, Vy Hiên muốn ngồi ở ghế đơn nhưng lại bị anh ta kéo lấy cổ áo của cô, trực tiếp ngồi vào ghế sau.

Cô nhíu mày: “Ngồi ở hàng cuối cùng hay bị chòng chành.”

anh ta nhíu mày: “Ồ? Vậy lần sau phải thử xem.”

Ý anh ta chỉ là muốn xem thử mấy khoảnh khắc đó của cô.

Cô ngồi xuống, không lên tiếng.

Tập Lăng Vũ duỗi đôi chân dài ra, ánh mắt đen láy nhìn về phía trước: “Chuyện về Trương Thanh Đình là sao?”

Vy Hiên không hiểu, lắc đầu nhìn anh ta: “Anh Đình?”

Cô quen biết anh em nhà họ Trương cũng đã mười mấy năm rồi, cô coi Trương Thanh Đình như anh trai của mình, gọi anh Đình là để biểu hiện sự thân thiết bao năm.

Môi của Tập Lăng Vũ mím chặt lại, ngồi vắt chéo chân. Nghiêm túc ngồi bên cạnh Vy Hiên, anh giống như toàn thân không có xương vậy.

“Anh Đình là anh họ của Tuyết Chi, anh ấy đối với tôi rất tốt, không chỉ là anh ấy, ba Trương mẹ Trương cũng đối xử với tôi rất tốt. Ở nhà họ Trương, tôi và Tuyết Chi đối đãi tốt với nhau.” Vy Hiên nhàn nhạt nói, bề ngoài chấn định, duy chỉ có người hiểu cô mới nhìn ra cô đang giấu diếm cái gì đó.

Ánh mắt sắc bén của Tập Lăng Vũ quét qua cô, khóe môi nhếch lên, nở nụ cười lạnh lùng: “Tôi không tin cô không biết anh ta thích cô.”

Xe bus đột nhiên phanh gấp, Vy Hiên người nhẹ, mông cũng sắp rời khỏi ghế, thế nhưng người bên cạnh vẫn không chút nhúc nhích.

Vy Hiên vỗ vỗ ngực để xoa dịu nỗi sợ, lại hỏi anh ta: “Cậu vừa nói cái gì?”

Tập Lăng Vũ mỉm cười nhìn cô, không chút tín hiệu báo trước mà đưa tay nâng cằm của cô lên, quay trái quay phải: “Tôi nói, thứ thuộc về tôi, ai cũng đừng hòng đụng vào! Chỉ cần chạm nhẹ, tôi khiến anh ta phải chết!”

Vy Hiên sốc.

18 tuổi, sau khi tuyên cáo mình đã trưởng thành sau bữa sinh nhật, cô đã gặp anh ta. anh ta nổi loạn trốn học đánh nhau, thế nhưng top 100 ngôi trường danh giá, anh ta luôn lọt vào top 3, thậm chí còn nhảy cấp lên tận lớp 8.

Cô rất yên tâm, ít nhất anh thông minh, không giống như cô, từ bỏ thứ không nên từ bỏ chỉ vì chứng bệnh run tay.

Cô đồng hành cùng anh ta trong phần lớn thời gian đi học, chứng kiến thời điểm anh vỡ giọng, cao từ 1m65 thành 1m85, biết người con gái đầu tiên anh ta dẫn về... Ưu thế về cả tuổi tác và tiềm năng, khiến anh có chỗ dựa vào, cô có thể bao dung mọi thứ cho anh, lặng lẽ nhìn anh ta từ từ trưởng thành.

Thế nhưng cô lại quên, anh ta là đàn ông.

Tùy lúc có thể bị dục vọng tác động khi nhìn thấy cô.

Vy Hiên không thể tiếp tục bình tĩnh được nữa, đẩy tay của anh ta ra, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhịp tim tăng nhanh.

Điện thoại của Tập Lăng Vũ đổ chuông, là số lạ.

anh ta nghe máy, câu thứ hai còn chứ nói xong thì sắc mặt khẽ biến, cười gằn: “Ông mắc bệnh có liên quan gì đến tôi? Không phải có ả gái điếm sinh cho ông một dã chủng sao? Kêu nó hiếu thuận với ông đi… Ha ha, tiền? Tùy ông muốn cho thì cho, không có ông tôi cũng không đói chết!”

Không cho cơ hội nói chuyện thêm nữa, anh ta trực tiếp quăng điện thoại ra ngoài cửa sổ.

Ngay sau đó, có chiếc xe đi qua, đè nát chiếc điện thoại đó.

Vy Hiên hơi nhíu mày: “Là...”

anh ta lầm bầm nguyền rủa, sau đó nắm tay cô đi, Vy Hiên vội vàng nói: “Còn chưa đến nơi mà! Cậu muốn đi đâu?”

“Mua điện thoại!” anh ta khẽ nói, cố gắng khiến mình không tức giận.

Xuống xe, kéo cô đến một cửa hàng chuyên bán điện thoại ở gần đó, anh chỉ vào hai chiếc điện thoại đôi được bày trong tủ: “Một màu trắng, một màu gold.”

VY Hiên liếc giá thì âm thầm kéo tay anh ta: “Đắt như vậy, cậu mua một cái là được rồi.”

Anh nhìn cũng không nhìn, nói: “Màu trắng cho cô”

Vy Hiên mau chóng rút ra chiếc điện thoại của mình, lắc lắc trước mặt anh ta: “Tôi có điện thoại rồi!”

Chỉ có điều, là kiểu máy cũ dành cho người già. Nhưng cô không để tâm, chỉ cần có thể gọi được là được rồi.

Khóe miệng anh ta hơi co rút, cầm lấy chiếc điện thoại của cô, sau đó thuận tay ném thẳng vào bể cá cảnh.

“Điện thoại của tôi!”

Vy Hiên muốn đi mò, nhưng lại bị anh giữ chặt: “Ngoan ngoãn đứng ở đây đợi lấy điện thoại, tôi bây giờ đi chọn số điện thoại.”

“Thế nhưng...” Vy Hiên còn đang đau lòng cho chiếc điện thoại cũ của cô.

Nhân viên cười nói: “Cô ơi, bây giờ ai còn dùng loại điện thoại thế nữa? Người trẻ đều dùng cảm ứng hết rồi, anh ấy thật sự rất có mắt nhìn!”

Nhìn chiếc điện thoại cũ kĩ trong bể cá, có mấy cao lá còn vây quang nó, Vy Hiên tức mà không phát giận được: “Có cũ cũng đều có tình cảm mà, người còn dễ già đi nữa mà.”

Nhân viên cười khan hai tiếng: “Thưa cô, cô thật khéo đùa.” Sau đó quay người đi chào hỏi người khác, không quan tâm cô nữa. Say khi quẹt thẻ hai chiếc điện thoại, Tập Lăng Vũ lại chọn hai sim số đẹp, một cái đuôi 9999, một cái đuôi 5555, anh ta hỏi Vy Hiên thícg cái nào.

Vy Hiên lắc đầu: “Sim cũ có thể vẫn dùng được, hà tất gì phải đổi?”

anh ta gật đầu: “Được, nếu cô đã thích 5, vậy tôi lấy 9.”

Số 5 là ngày sinh nhật của cô.

Vy Hiên: “...”

Như thế còn cần hỏi cô nữa sao?

Cầm lấy điện thoại, cô cực kỳ cẩn thận, còn đặc biệt kéo Tập Lăng Vũ vào một sạp hàng cũ bên đường mua cái dán màn hình.

anh ta kinh bỉ nhìn cô, nếu như để đám bạn chơi bên ngoài của anh ta nhìn thấy, trước sau điện thoại của anh ta đều dán kính cường lực, thậm chí dùng vỏ ốp bằng silicon để bảo vệ máy, chắc mặt mũi của anh ta sẽ mất hết!

Thế nhưng thấy nâng niu chiếc điện thoại này như vậy, trước khi cần điện thoại còn lau tay vào quần trước, dáng vẻ rất trân trọng cũng khiến anh ta đố kỵ không thôi.

Chắc cũng chỉ có cô thích mấy cái đồ chơi này, nhưng hình như anh ta cũng không có phản cảm gì.

Sau một đêm thức trắng, khi trở về Tập Lăng Vũ lập tức lên lầu, đi vào phòng ngủ, Vy Hiên thay quần áo rồi ngủ ở ghế sô pha.

Khi tỉnh lại, nắng chiều vô hạn.

Cô ngồi ngây một lúc mới ngước lên trên lầu, bất ngờ khi không có tiếng chém giết trong game vọng lại.

Biết anh ta nhất định không có ăn cơm trưa, cô đi vào bếp nấu mỳ rồi bưng lên trên lầu.

Gõ gõ cửa, không có ai đáp lại, cô đành đẩy cửa ra.

Cửa sổ mở, rèn cửa bị gió thổi bay, anh ta đang chăm chú nhìn vào máy tính, không thấy phiền khi rèm cửa va chạm vào cửa kính.

Sắc đỏ chiếu vào khiến căn phòng âm lên, hơn nữa những tia sáng đều tập trung trên người anh ta.

Tập Lăng Vũ nhìn chăm chú vào màn hình, màu tối của nửa căn phòng khiến nhiệt độ của nó dần dần hạ thấp.

Đặt xuống, Vy Hiên đi đóng cửa sổ lại, kéo lại rèm ở hai bên, rồi quay người đi đến gần, liếc qua màn hình máy tính thì hơi ngây người

“Đây là...”

Biểu đồ chứng khoán.

anh không chơi game, mà xem cổ phiếu, điều này thật sự khiến Vy Hiên bất ngờ.

Cô không tự chủ được mà để tay lên trán anh, sắc mặt Tập Lăng Vũ hơi cứng lại, quay sang nhìn cô, sau đó vỗ vào tay của cô: “Làm gì vậy?”

Vy Hiên nghiêm túc hỏi: “Vũ, có phải có chỗ nào không thoải mái không?”

Sau khi từ cục cảnh sát về, anh ta cứ nhốt mình trong phòng như vậy, cô sợ anh bị người ta dọa cho ngốc rồi.

Tập Lăng Vũ mặt mày không vui, thế nhưng cũng không muốn tính toán với cô, ngửi mùi thơm thì dạ dày của anh ta cũng bắt đầu kêu.

Anh cầm đũa gắp vài miếng thì đánh chén hết sạch bát mỳ một cách ngon lành.

“Anh muốn mua cổ phiếu?” Vỹ Hiên không phải quá hiểu nhưng cũng có thể nhìn ra một vài cổ phiếu được liêm yết ở trên, đó đều là các cổ phiếu mới lên sàn không lâu.

“Ừm.” Anh hàm hồ đáp, hai ba gặp là giải quyết hết bát mỳ, anh ta đưa bát rỗng cho cô: “Vẫn muốn nữa.”

Vy Hiên nhận lấy: “Tôi đi nấu thêm.”

Nhiều năm như vậy, cô dường như đã quen với công việc bảo mẫu và người giám hộ cho anh rồi thì phải.