Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 628




Chương 628

Bạch Phàm đỏ mặt, Cao Duy Duy kéo anh ta đi qua.

“Mập mạp, thật sự không biết mỗi ngày con uông sữa sao lại mập mạp như vậy. Có phải con đã hút hết thịt trên người mẹ không?” Vân Thư ôm đứa nhỏ ngôi ở một bên sofa.

Tiểu Thần Tài nhìn thấy mẹ đang nói chuyện với cậu bé, nghe không hiểu cũng cười khanh khách.

Vân Thư lại nói thêm một câu, Tiểu Tài Thần còn cười vui vẻ hơn so với hồi nãy.

Tiếng cười truyền nhiễm cho Vân Thư, trên mặt cô cũng tràn đầy ý Cười.

“Chúng ta đi tìm ông cố có được không?”

Cười khúc khích.

Vân Thư nhìn Tạ Mẫn Hành vẫn đang đi vòng quanh đám người, cô ôm đứa nhỏ đi vê phía sau.

Gió tháng Giêng càng thêm lạnh lẽo, cô dùng áo khoác dày quân mình với đứa trẻ, lại dùng chăn bọc con trai kín mít.

Cánh cửa mở ra, lập tức chui vào gió lạnh.

Vân Thư lạnh đến run rấy.

Sau đó, cô được bao quanh bởi một vòng tay âm áp: “Đi đâu vậy?”

Mùi rượu của Tạ Mẫn Hành còn nồng đậm, thấy vợ và con trai không có ở đây nên lạp tức đi tìm.

Vân Thư: “Em dẫn Trường Tố đi thăm ông nội.”

Cậu bé vừa nhìn thấy Tạ Mẫn Hành, ánh mắt lập tức cong cong, dường như cậu bé muôn lầm bầm với Tạ Mẫn Hành: “A a aI” Liên tục kêu to.

Tạ Mẫn Hành bề lấy con trai, nói chuyện. với cậu bé: “Ba sẽ đứa con đến chỗ ông cố, con ngoan ngoãn được không?”

“A ya a yal” Vân Thư: “Thằng nhóc này, a ya là có ýgi?

Tạ Mẫn Hành ôm cậu bé vào trong ngực, lấy chăn che mặt, ôm Vân Thư nói: “Đi, để anh đưa hai mẹ con qua đó.”

Sức khỏe của ông nội Tạ cứ đến ngày lạnh lại không thoải mái.

Năm ngoái còn đến quân doanh một chuyên, năm nay ông ây không đi đâu nữa cả, nguyên nhân khác cũng là chắt của mình mới ra đời.

“Ông nội, ông ngủ chưa?” Vân Thư ôm đứa bé xuật hiện.

Cậu bé phối hợp với tiếng nói của Vân Thư, phát tiêng kêu ở trong vòng tay của Tạ Mãn Hành: “A, a ya a yal”

Ông nội Tạ thoáng cái tỉnh táo: “Mau, chất của ông đến rồi.”

Ông nội Tạ đi thang máy xuống lầu, bước qua.

Tạ Mẫn Hành đi đến phòng, vén chăn của đứa bé ra để đứa bé đồi diện với ông nội Tạ, đề lại tiếng cười khanh khách.

Y yo, cục cưng của ông có.”

Ông nội Tạ muốn ôm đứa bé.

Tạ Mẫn Hành đặt cậu bé lên trên đùi của ông nội Tạ: “Ông nội, ông cần thận râu.”

“Không sao, để nó nắm đi.”

Không bao lâu sau, bà Tạ và bà Vân cũng đến.

Chuyện xã giao trước đại sảnh thì giao cho đàn ông, sau viện là nơi ấm áp, bọn họ đang vui đùa với đứa bé.