Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 47




Đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh nói: “Đương nhiên là vì người chồng tương lai của tôi, cũng chính là anh hiện giờ."

Mặc dù ban đầu cô HỌC vì Mộ Tư, nhưng người được lợi cuối cùng chắc chắn là chồng và con của cô.

Còn Mộ Tư đã là quá khứ, đời này cô sẽ không xuống bếp vì anh ta nữa, anh ta cũng không cần rửa tay nấu canh cho cô.

Hình như Lăng Tiêu khá hài lòng với câu trả lời của cô, sắc mặt cũng dịu đi.

Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, kẹp hai cục thịt Đông Pha đặt vào bát của Lăng Tiêu: “Tôi có nói với mẹ là anh thích ăn thịt Đông Pha, mẹ làm rất nhiều, anh ăn thêm một chút."

Người phụ nữ này đang lấy lòng hắn sao?

Còn nhớ kỹ hắn thích ăn cái gì.

Lăng Tiêu lạnh nhạt nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, dưới ánh mắt mong đợi của cô, hắn kẹp một cục thịt rồi bỏ vào miệng.

Thịnh Hoàn Hoàn cười hỏi: “Thế nào, mẹ tôi nấu ăn ngon không?"

Lăng Tiêu nuốt xuống rồi không nhanh không chậm nói một câu: “Không ngon bằng cô làm."

Thịnh Hoàn Hoàn: “..."

Lăng Tiêu đang khen cô sao?

Nhịp tim của Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi lỗi một nhịp, lập tức nói: “Vậy sao, có lẽ anh đã quen vị của tôi."

Lăng Tiêu ngước mắt nhìn cô, ánh mắt thâm trầm.

Thịnh Hoàn Hoàn phát giác mình nói sai, lập tức giải thích: “Ý tôi nói là vị đồ ăn."

Nói xong liền thấy Lăng Tiêu cười mà không phải cười nhìn cô, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cảm thấy mình vẽ vời thêm chuyện, đương nhiên là vị đồ ăn, cô thì có thể có vị gì?

Cô đột nhiên cảm thấy thật mất mặt, dứt khoát vùi đầu ăn, thẳng đến gương mặt xinh đẹp bị một hạt đậu nành bắn trúng.

Cô ngẩng đầu liền thấy Lăng Tiêu lựa từng miếng đồ ăn không thích ra rồi ném vào bát của cô.

"Ăn hết." Hắn nói như ra lệnh.

"Vâng!" Thịnh Hoàn Hoàn giận mà không dám nói gì, tức giận ăn hết đồ ăn.

Nhìn cô tức giận phồng má, đôi môi mỏng của Lăng Tiêu hơi giương lên, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Sau bữa ăn, Lăng Tiêu tiếp tục làm việc, Thịnh Hoàn Hoàn pha ly cà phê cho hắn rồi làm ra vẻ tùy ý hỏi hắn: “Cái kia, anh có mệt không?"

Lăng Tiêu ngước mắt nhìn cô.

Thịnh Hoàn Hoàn ho nhẹ một tiếng: “Nếu anh mệt thì tôi có thể đấm bóp cho anh."

Coi như nể mặt hắn làm việc chăm chỉ vì Thịnh Thế!



Vẻ mặt Lăng Tiêu thật lạnh lùng, không chút lưu tình mà từ chối: “Không cần, cô có thể đi về."

Thịnh Hoàn Hoàn không đi, cô rút quyển sách mà trước kia Thịnh Xán luôn căn dặn phải đọc khỏi giá sách rồi đi đến một bên, im lặng ngồi xuống.

Sau một tiếng, Lăng Tiêu nghe thấy tiếng hít thở đều đều truyền đến, ngẩng đầu liền trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn nằm đè lên sách ngủ rất ngon! ! !

Lăng Tiêu cầm điện thoại lên ra lệnh cho thư ký: “Thông báo với các nhân viên cấp quản lý của công ty đến phòng hội nghị họp trong vòng năm phút."

Sau hai giờ, một bàn tay thon dài gõ gõ lên mặt bàn.

Thịnh Hoàn Hoàn bất mãn thì thầm một tiếng, lèm nhèm mở mắt ra, khi trông thấy người trước mặt thì lập tức tỉnh táo lại.

Cô vội vàng đứng lên: “Làm việc xong rồi?"

Lăng Tiêu không nóng không lạnh "Ừ" một tiếng rồi quay người đi ra ngoài.

Tiến vào thang máy, Lăng Tiêu quay người đã nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn cầm lấy hai hộp cơm bước nhanh đuổi theo, ánh mắt của hắn rơi lên đùi cô, lông mày nhíu thật chặt.

Thịnh Hoàn Hoàn cố nén khó chịu giữa hai chân mà đuổi theo, cũng không phát hiện sự khác thường của hắn, chỉ khẽ cắn môi: “Lăng Tiêu, hiện tại còn sớm, không bằng đến nhà tôi ăn cơm chiều?"

Kết hôn một tuần mà cô còn chưa dẫn hắn đi gặp ba.

Lăng Tiêu không trả lời, lấy điện thoại ra rồi bấm bấm liên tục, không bao lâu sau trên màn hình đã xuất hiện hình ảnh mấy loại thuốc mỡ.

Lúc thang máy mở ra, hắn để tay qua một bên và nhìn Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn nghi hoặc đi ra ngoài trước, Lăng Tiêu đi sau lưng cô, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi chân thẳng tắp của cô.

Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu, Lăng Tiêu mới tăng tốc bước chân.

"Lên xe." Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn lên xe, Lăng Tiêu gọi một vệ sĩ tới rồi thấp giọng dặn dò vài câu, sau đó mới đi lên xe theo.

"Chúng ta đi đâu?" Thịnh Hoàn Hoàn nghiêng mặt qua nhìn hắn.

Lăng Tiêu không trả lời, tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, cũng không bảo tài xế chạy đi.

Thịnh Hoàn Hoàn mang đầy nghi vấn, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Qua chừng mười phút, có người gõ gõ cửa sổ xe, một túi đồ được đưa vào.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thoáng qua, hình như là thuốc, Lăng Tiêu bị bệnh sao?

Lăng Tiêu cầm lấy hai loại thuốc mỡ rồi nhanh chóng đọc thuyết minh trên đó, sau đó đưa một loại cho Thịnh Hoàn Hoàn.

"Đây là cái gì?" Thịnh Hoàn Hoàn nghi hoặc, xem xong thuyết minh thì bên tai đỏ bừng.

Vừa rồi hắn bảo cô đi trước là do phát hiện cô đi lại hơi khác lạ sao? Cô đã rất cẩn thận mà còn nhìn ra được à?

Lăng Tiêu lạnh lùng mở miệng: “Bôi đi."



Thịnh Hoàn Hoàn khó tin: “Ngay bây giờ?"

Lăng Tiêu nhấn nút điều khiển, màn cửa tự động che chắn cả xe, sau đó lại liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, giọng điệu rất cứng rắn: “Còn lo lắng cái gì?"

Thịnh Hoàn Hoàn mặt đỏ tới mang tai, kinh hoảng bất an: “Về nhà rồi bôi đi, dù sao cũng nhanh đến mà."

Lăng Tiêu không vui nói: “Toàn thân cô có chỗ nào tôi chưa thấy qua?"

Không phải Thịnh Hoàn Hoàn già mồm, thực sự quá khó mở miệng trước mặt hắn, cô làm không được.

Ai ngờ Lăng Tiêu lại nói: “Muốn tôi bôi giúp cô?"

Thịnh Hoàn Hoàn sợ hãi mở to hai mắt, liên tục lắc đầu.

Một lát sau, Lăng Tiêu đã kéo màn cửa lên, mở cửa sổ xe ra.

Thân thể Thịnh Hoàn Hoàn khẽ run, cả người đã ửng hồng, gương mặt xinh đẹp kiều diễm ướt át làm người ta hận không thể cắn một cái.

Lăng Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt lạnh lùng hiện ra chút bực bội, nhưng đôi mắt đen thâm thúy lại nóng rực như lửa.

Lúc này đang trong giờ cao điểm, dòng xe cộ dày đặc, xuất hiện tình trạng kẹt xe.

Bọn họ đang ngồi trên chiếc Rolls-Royce, mà bên cạnh Rolls-Royce lại có một chiếc Maybach đang đậu.

Chờ hồi lâu mà dòng xe vẫn không có dấu hiệu giảm bớt, cửa sổ chiếc Maybach bị mở ra, gương mặt của Mộ Tư xuất hiện trong đó.

Chỉ cách một thước rưỡi, Lăng Tiêu và Mộ Tư lập tức phát hiện đối phương, ánh mắt sắc bén của họ va chạm ngay trên không trung.

Mộ Tư gật đầu với Lăng Tiêu, Lăng Tiêu chỉ lạnh nhạt liếc anh ta một cái, sau đó dời mắt đi, làm như không nhìn thấy Mộ Tư lấy lòng.

Đối mặt với thái độ khinh miệt của Lăng Tiêu, gương mặt ôn hoà của Mộ Tư không có chút dao động nào.

Lúc Mộ Tư muốn rời mắt đi thì một gương mặt quen thuộc đột nhiên xuất hiện trước mặt, thân thể anh ta trở nên cứng đờ.

Hoàn Hoàn?

Sao cô lại ở trên xe của Lăng Tiêu?

Lúc này Mộ Tư mới nhớ đến tối hôm qua Thịnh Hoàn Hoàn lái chiếc Bugatti của Lăng Tiêu, bởi vì Bạch Tuyết đột nhiên ngất xỉu nên chuyện này đã bị anh ta ném ra sau đầu.

Hiện tại nhớ tới, sắc mặt anh ta trở nên âm trầm.

Anh ta lập tức lấy điện thoại ra, đang định cho người đi thăm dò thì lại nghe giọng của Thịnh Hoàn Hoàn truyền đến, mang theo một tia mừng rỡ.

"Lăng Tiêu, đây là đường về nhà tôi." Thịnh Hoàn Hoàn còn tưởng rằng Lăng Tiêu sẽ không đến Thịnh gia.

Mộ Tư trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn mừng rỡ nhìn Lăng Tiêu, gương mặt xinh đẹp kiều diễm ướt át còn mang theo vệt đỏ ửng ngượng ngùng, quyến rũ đến cực điểm.

Mộ Tư cũng không xa lạ gì với dáng vẻ này của Thịnh Hoàn Hoàn, mỗi lần bị anh ta hôn, cô đều mặt đỏ tới mang tai, dáng vẻ thẹn thùng quyến rũ kia làm người ta hận không thể phá huỷ cô rồi nuốt trọn vào bụng.