Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 380




Cuộc nói chuyện đêm nay thật thuận lợi, có Đường Nguyên Minh và Tương Tuấn Tài ở đây, Thẩm Nam và Thẩm An Nhiên lại là người giỏi uống rượu xã giao, hơn nữa còn có vợ chồng Hàn Tín hát đệm nên Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cần ngẫu nhiên mở mồm ra nói.

Không bao lâu sau cô đã mơ màng chống khuôn mặt nhỏ mà nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra thì mọi người đã giải tán, chỉ còn lại cô và Đường Nguyên Minh.

“Em dậy rồi à, về nhà thôi!”

“Anh đợi lâu rồi sao? Sao không gọi em dậy.”

Thịnh Hoàn Hoàn hơi ảo não, cô chỉ muốn nhắm mắt một lát mà sao lại ngủ lâu như thế?

Nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng của cô, Đường Nguyên Minh cưng chiều cười cười rồi duỗi tay xoa xoa tóc cô: “Bọn họ vừa đi, lên đi nào!”

Nói xong, Đường Nguyên Minh ngồi xổm xuống trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn.

Nhìn tấm lưng to rộng của Đường Nguyên Minh, Thịnh Hoàn Hoàn rất muốn bò lên tiếp tục ngủ, nhưng cô vẫn từ chối: “Không cần đâu anh Minh, em không có say.”

Cô thật sự không say, chỉ là tầm nhìn hơi có bóng chồng thôi!

Như để chứng minh lời nói của mình thêm phần thuyết phục, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đứng lên, nhưng vừa đi vài bước đã ngã về phía trước, cũng may Đường Nguyên Minh nhanh tay lẹ mắt lập tức đỡ lấy cô.

Thịnh Hoàn Hoàn như nghe thấy Đường Nguyên Minh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, tiếp theo không biết tại sao cô đã nằm lên lưng Đường Nguyên Minh.

Đường Nguyên Minh đứng lên: “Ngoan, em uống nhiều đừng lộn xộn.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “Em choáng váng muốn nôn quá.”

Đường Nguyên Minh: “...”

Nôn xong thì đầu Thịnh Hoàn Hoàn càng choáng, nhìn gương mặt đỏ bừng trong gương của mình, cô vội tạt nước rửa mặt.

Khi cô đi ra từ toilet liền nhìn thấy Đường Nguyên Minh đứng dưới ánh đèn, ngũ quan lập thể như tác phẩm nghệ thuật được thượng đế tỉ mỉ điêu khắc, thân hình thon dài tùy ý dựa vào tường, trên người toả ra sự lười biếng và ngông nghênh, trầm tĩnh lại không mất khí chất.

Trong nháy mắt đó, Thịnh Hoàn Hoàn hơi hoảng hốt: “Anh thật là đẹp trai.”

Đường Nguyên Minh cứng lại, sau đó một ý cười hiện ra trên khóe miệng: “Con bé này, đã rất lâu anh không nghe em nói những lời này, anh còn tưởng mình dậy thì thất bại rồi.”

“Làm gì có, từ nhỏ đến lớn anh đều rất đẹp.” Thịnh Hoàn Hoàn vịn khung cửa đi ra, nhìn Đường Nguyên Minh ma lẩm bẩm nói: “Nhưng em nhớ hồi nhỏ anh ghét nhất là người khác khen anh đẹp.”



Đường Nguyên Minh phát hiện đôi mắt Thịnh Hoàn Hoàn rất sáng rất lấp lánh giống như trong đó cất giấu ánh sao, gương mặt vừa rửa xong vừa non mịn vừa hồng hào, trên mặt còn đọng nước làm người ta thật muốn cắn một cái.

Anh biết Thịnh Hoàn Hoàn đã uống say, nếu không sẽ không dùng ánh mắt này nhìn mình, càng không khen anh đẹp.

Anh lại gần ngửi mùi hương ngọt ngào trên người cô, khóe miệng nhếch lên, giọng nói trầm thấp mang theo sức hút nói không nên lời: “Giờ anh lại thích nghe nên em có thể khen anh nhiều hơn.”

Thịnh Hoàn Hoàn “Ha ha” bật cười: “Không ngờ anh lại tự luyến như thế, anh biết không, người tự luyến đều rất điệu đà đó.”

“Phải không?” Đường Nguyên Minh nhếch đôi môi mỏng lên, chống một tay lên đầu Thịnh Hoàn Hoàn rồi trên nhìn xuống từ trên cao: “Em cảm thấy anh điệu đà?”

Tuy Thịnh Hoàn Hoàn say nhưng cũng biết mình đang bị tán tỉnh, cô nhìn mái tóc ngắn gọn gàng của Đường Nguyên Minh mà nói một câu: “Anh là quân nhân, điệu đà cái nổi gì.”

Nói xong cô lại chui ra từ dưới cánh tay Đường Nguyên Minh, lắc lư đi ra ngoài: “Đã khuya rồi, em phải về nhà, ngày mai còn phải dậy sớm, em phải về nhà, về nhà... Hả?”

Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên bị bế lên cao, cô ngơ ngác nhìn Đường Nguyên Minh: “Có phải em đang bay không?”

Đường Nguyên Minh nhìn khuôn mặt nhỏ ửng của cô mà trái cổ giật giật: “Ừ, em đang bay.”

Xem ra say không nhẹ!

Thịnh Hoàn Hoàn ngây ngô chớp chớp mắt, ngốc ngếch hỏi: “Vậy có thể bay nhanh một chút không, em muốn về nhà ngủ, em muốn cái giường lớn mềm mại của em.”

Đường Nguyên Minh bật cười, cưng chiều mà nói: “Được, bay nhanh một chút.”

Chân Đường Nguyên Minh rất dài, khi anh tăng tốc thì tốc độ di chuyển cũng rất nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn đang lơ mơ cảm thấy mình đang bay lên: “Ha ha, vui quá, có thể nhanh thêm nữa không?”

Đường Nguyên Minh cứ như không cảm giác được sức nặng: “Vậy em phải ôm chặt một chút, không thì sẽ ngã mất.”

“Như vậy sao?” Thịnh Hoàn Hoàn lập tức ghì chặt lấy cổ Đường Nguyên Minh, tay còn lại chỉ về phía trước mà ra lệnh: “Tiếp tục đi tới, xông lên... Không đúng, bay lên...”

Đường Nguyên Minh phối hợp với Thịnh Hoàn Hoàn mà tăng tốc: “Bay lên!”

Ở cuối hành lang, Lăng Tiêu đứng ở đó như hoà mình vào bóng đêm, chỉ có điếu thuốc trên ngón tay sáng lên chút ánh đỏ.

Đường Nguyên Minh cũng phát hiện hắn nên lập tức đưa mắt nhìn.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn bất mãn vì tốc độ chậm lại nên làm ầm lên như một đứa trẻ: “Sao lại không bay, em muốn bay, tiếp tục bay, bay đến cái giường lớn mềm mại mới được ngừng, anh có nghe không?”



Đường Nguyên Minh dời mắt đi rồi bước vào thang máy.

“Sao lại không bay?” Thịnh Hoàn Hoàn lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.

Đường Nguyên Minh nhìn bóng người đi đến trước mặt, hai mắt đanh lại, sắc mặt trầm xuống, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng cưng chiều: “Chúng ta đang trong thang máy, lát nữa lại ôm em bay.”

Lăng Tiêu xuất hiện ở đây vào lúc này nhất định không phải ngẫu nhiên, còn mục đích thì quá rõ ràng rồi.

“À, vậy em ngủ trước một lát, lúc bay nhớ gọi em dậy á.”

Thịnh Hoàn Hoàn như một bé ngoan nhắm mắt lại vùi đầu vào ngực Đường Nguyên Minh rồi ngủ say sưa, hoàn toàn không biết có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.

Đường Nguyên Minh nhìn Lăng Tiêu đi theo vào thì khóe miệng lạnh lùng nhếch lên: “Nghe nói chuyện vui của anh sắp đến gần, chúc mừng!”

Lăng Tiêu không đáp lại, ánh mắt cứ tập trung lên người cô gái ngủ say trong lòng Đường Nguyên Minh, sắc mặt phủ thêm một lớp khói mù thật dày, vừa âm u vừa lạnh lẽo.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn uống quá say, dù bị người ta bán cũng không biết nên sắc mặt Lăng Tiêu khó coi đến mấy thì cô cũng không nhìn thấy.

Đường Nguyên Minh thấy Lăng Tiêu nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn thì trong lòng rất khó chịu, nhưng anh không tính chọc giận hắn, địch bất động tắc thì anh bất động.

Lòng tự trọng của đàn ông rất mạnh, chỉ cần anh không khiêu khích thì Lăng Tiêu không có lý do đoạt người, nhưng nếu anh chủ động khiêu khích thì sẽ cho Lăng Tiêu cơ hội ra tay.

Thịnh Hoàn Hoàn đã quá say nên trông thật quyến rũ lại ngốc nghếch, lúc này Đường Nguyên Minh chỉ muốn giấu cô đi, căn bản không muốn dây dưa nhiều với Lăng Tiêu.

Thang máy vừa mở ra thì Đường Nguyên Minh đã ôm Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng rời đi, rất nhanh đã đưa cô lên xe rồi lên đường.

Lần này Đường Nguyên Minh không dẫn Thịnh Hoàn Hoàn về chung cư của mình.

Lần trước đã làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy không vui, anh không muốn lại làm cô xa cách mình nên quyết định thả chậm bước chân để tránh dọa cô chạy.

Xe ngừng lại trước cổng nhà họ Thịnh, Đường Nguyên Minh ôm Thịnh Hoàn Hoàn đi vào, Thịnh phu nhân lo lắng chạy ra đón: “Đã trở về rồi à, sao lại uống nhiều như thế? Mau, mau vào đây, bên ngoài lạnh lắm đừng để bị cảm đó.”

Cánh cổng đóng cửa trong tầm mắt của Lăng Tiêu.

Có quỷ mới biết vì sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này, nhưng hắn lại không khống chế được mà làm như vậy.

Đường Nguyên Minh tiến vào nhà họ Thịnh rồi không trở ra nữa.

Lúc này đã khuya nên Thịnh phu nhân giữ Đường Nguyên Minh ngủ qua đêm cũng đúng ý anh, anh có thể quang minh chính đại mà ở lại.