Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 317






“Tôi cũng cảm thấy Thịnh Hoàn Hoàn thua xa Triệu Giai Ca, Thịnh Hoàn Hoàn chỉ làm người ta cảm thấy đẹp mắt, không thể đánh vào lòng người như Triệu Giai Ca.”
Có người nhịn không được đứng ra nói cho Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi học vũ đạo mười mấy năm, tôi cảm thấy Thịnh Hoàn Hoàn nhảy tốt hơn Triệu Giai Ca.”
“Tôi là người dạy múa cổ điển, tôi cũng cảm thấy khí chất và nhịp phách của Thịnh Hoàn Hoàn tốt hơn Triệu Giai Ca, tôi không thấy Thịnh Hoàn Hoàn phù phiếm, cũng không cảm nhận được cái gọi là yên lặng và linh khí trên người Triệu Giai Ca.”
“Nói thật, bản lĩnh của Triệu Giai Ca chưa chắc vững bằng Thịnh Hoàn Hoàn, chắc Thịnh Hoàn Hoàn đã một thời gian không luyện tập, nhưng cô ấy thật là sinh ra để múa, nhất cử nhất động đều uyển chuyển nhẹ nhàng tao nhã, người khác không thể phục chế khí chất và cái thần này.”
“Đúng rồi, Văn Phương là sư phụ của Triệu Giai Ca thì phải, nói chuyện đương nhiên phải hướng về Triệu Giai Ca rồi!”
Văn Phương có chút phẫn nộ: “Các người đang nghi ngờ ánh mắt của tôi sao, tôi không nhìn nhận rõ nghệ thuật vũ đạo hơn các người à?”
Cuộc thi nhảy còn đang tiếp diễn, Thịnh Hoàn Hoàn càng nhảy càng trôi chảy, dân học vũ đạo chuyên nghiệp trên livestream nhìn ra được kiến thức của cô rất vững chắc, có lẽ trước kia cũng từng luyện tập, nhảy đến giữa bài thì sự chênh lệch giữa Triệu Giai Ca và Thịnh Hoàn Hoàn bắt đầu rõ ràng.

Nhưng Văn Phương đã nói những lời đó, không người chuyên nghiệp nào còn dám nói chuyện thay Thịnh Hoàn Hoàn, dù sao với uy quyền của Văn Phương trong giới vũ đạo thì lời nói của ai có sức nặng hơn bà ta chứ?
Đúng lúc này một loạt hỏa tiễn xuất hiện trong phòng livestream.


Tiếp theo là một chuỗi Ferrari!
Đúng vậy, một chuỗi...!
Người này tặng thưởng như không cần tiêu tiền, từng chiếc từng chiếc Ferrari liều mạng đập vào, không tạm dừng chút nào cả.

Mọi người giận dữ “Tên nhà giàu này từ đâu ra vậy, đừng cản chúng tôi xem nữ thần khiêu vũ!”
Sau đó là bình luận của tên nhà giàu kia: “Cá nhân tôi cảm thấy Thịnh Hoàn Hoàn nhảy tốt hơn Triệu Giai Ca, tôi cổ vũ cho Thịnh Hoàn Hoàn.”
“A Cô Nhã?”
“A a a...!Thật là cô Nhã.”
Cái gì?
Bậc thầy vũ đạo cấp quốc bảo - A Nhã - cũng đang xem livestream? Hơn nữa còn không ngừng tặng quà cho Thịnh Hoàn Hoàn?
Mọi người còn chưa tỉnh táo lại từ khiếp sợ thì A Nhã lại bắt đầu liều mạng quăng Ferrari, cũng không biết rốt cuộc bà đã nạp bao nhiêu tiền mà dám thiêu như thế.

“À, có phải cô Nhã đang cố ý tranh cãi với Văn Phương không?”
“Tôi nhớ Triệu Giai Ca từng đi bái kiến cô Nhã, hy vọng có thể trở thành học trò cuối cùng của cô, nhưng lại bị cô từ chối.”
“Thật sự có việc này, trước sau Triệu Giai Ca đi ba lần vẫn bị cô Nhã từ chối, sau đó Triệu Giai Ca lại đi bái Văn Phương làm thầy.”
Văn Phương giận dữ: “Từ không thành có, nói cái gì cũng phải chịu trách nhiệm.”
Lúc này lại một chiếc hỏa tiễn bay qua phòng livestream.

Tiếp theo A Nhã vả mặt Văn Phương ngay trước mặt mọi người: “Triệu Giai Ca thật sự có tới tìm tôi, trước sau ba lần, nghị lực của cô ấy làm tôi bội phục, nhưng lúc ấy tôi đã có người được chọn, cho nên phải tiếc nuối từ chối cô ấy, dù sao cũng là học trò cuối cùng, phải hết sức thận trọng mới được.”
Văn Phương: “Sao tôi không nghe nói qua?”
A Nhã: “Cũng không phải chuyện gì sáng rọi, nói ra làm gì, nghe nói sau đó cô ấy đi tìm bà, tôi sợ bà có thành kiến với Triệu Giai Ca vì chuyện này, dù sao cô ấy cũng là hạt giống tốt, nếu tôi gặp được sớm một chút thì có lẽ đã nhận rồi.”

Mọi người ngửi thấy mùi thuốc súng trong đó, có một thiếu gia nhà giàu lớn mật đột nhiên hỏi: “Cô Nhã, người cô chọn không phải là Thịnh Hoàn Hoàn đó chứ!”
A Nhã đặc biệt thản nhiên hào sảng: “Rõ ràng quá rồi còn gì, tôi tới cổ vũ cho Thịnh Hoàn Hoàn, sớm muộn gì tôi cũng làm cô ấy phải bái mình làm thầy.”
Lúc này lại có người nói: “Chẳng lẽ Thịnh Hoàn Hoàn chính là cô học sinh tiểu học năm đó từ chối nhận A Nhã làm thầy?”
A Nhã khoa trương mà ai thán: “Vừa gặp Hoàn Hoàn lỡ cả đời, cho dù cô ấy ngược tôi trăm ngàn lần, tôi vẫn coi cô ấy như mối tình đầu.”
Năng khiếu của Thịnh Hoàn Hoàn đã thể hiện ra từ rất sớm, trong một lần biểu diễn từ thiện, A Nhã liếc nhìn một cái đã nhìn trúng cô, đáng tiếc trước sau không biết bị từ chối bao nhiêu lần.

Năm đó việc này rất ồn ào, mọi người đều chê cười cô học sinh tiểu học này không biết trời cao đất dày, không biết mình đã từ chối cơ hội như thế nào.

Mấy năm nay A Nhã vẫn không từ bỏ muốn thu Thịnh Hoàn Hoàn làm học trò, đáng tiếc Thịnh Hoàn Hoàn có quá nhiều sở thích, thích toàn diện phát triển.

“Thật hâm mộ, cô Nhã đối với Thịnh Hoàn Hoàn là chân ái, đã đợi cô ấy nhiều năm như thế.”
Lúc này một nghệ thuật gia vũ đạo lớn tuổi nổi tiếng cũng online cổ vũ cho Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh Hoàn Hoàn thật sự rất có thiên phú, tôi nhìn thấy cũng có xúc động muốn nhận cô ấy làm đồ đệ, đáng tiếc tôi già rồi thân thể nhiều bệnh, không dạy được nữa!!!”
“Cả cô XX cũng nói như thế, vậy tức là Thịnh Hoàn Hoàn thắng?”
Văn Phương: “Ai thắng ai thua không phải chúng ta định đoạt, A Nhã, sau cuộc đua quốc tế chính là Đào Hoa Bôi, hy vọng đến lúc đó có thể nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn, để cô ta và Triệu Giai Ca nhảy một điệu định thắng bại trước cả Hoa Hạ.”
Đào Hoa Bôi là cuộc thi đấu vũ đạo cấp quốc gia, Văn Phương và A Nhã đều là giám khảo, còn có một đám nhà phê bình vũ đạo chuyên nghiệp, đều là người quyền uy trong giới vũ đạo.

Bọn họ nói ai thắng thì mới là thắng thật.

A Nhã nói: “Chưa chắc Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy hứng thú, cô ấy chỉ coi vũ đạo là một sở thích, không quá coi trọng thắng thua, hơn nữa tôi tin thắng thua ở trong lòng mọi người.”
Nói tới đây, mọi người không khỏi càng có thiện cảm với A Nhã, lòng dạ bà rộng rãi hơn Văn Phương nhiều, cảm giác Văn Phương và Triệu Giai Ca mang đến cho người ta là quá chấp nhất chuyện thắng thua.

Nhưng mọi người đều biết Văn Phương và A Nhã đấu cả đời, cuối cùng vẫn thua A Nhã một bậc, A Nhã được tôn sùng là “Quốc bảo”, mà Văn Phương lại là diễn viên hạng A quốc gia.


Hai người đều là bậc thầy giới vũ đạo, nhưng danh tiếng của A Nhã ở Hoa Hạ thậm chí là trên thế giới cao hơn Văn Phương nhiều.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không biết Văn Phương và A Nhã đã tranh luận ở phòng livestream vì cô, cô cảm thấy năng lực tiềm tàng trong cơ thể đã bị bật lửa, thân thể càng uyển chuyển nhẹ nhàng mạnh mẽ.

Cô nhảy hăng say quên mình, trái lại Triệu Giai Ca lại mất tập trung vì Lăng Tiêu, tuy rất nhanh đã lấy lại tinh thần, nhưng thấy Lăng Tiêu nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn thì lòng cầu thắng càng trở nên bức thiết, kết quả dùng sức quá mức, ngược lại mất đi ý cảnh, cái thần cũng suy giảm mạnh.

Lúc kết thúc, Triệu Giai Ca thở hổn hển như trâu, trán đổ mồ hôi, mà Thịnh Hoàn Hoàn thì bình tĩnh rất nhiều.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, vài giây sau thì vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Đường Dật ngồi lại gần Lăng Tiêu: “Lăng gia, tôi rất tò mò vì sao anh và Thịnh Hoàn Hoàn ly hôn, bảo bối như vậy mà anh cũng ném, hối hận không?”
Lăng Tiêu hung hăng trừng Đường Dật một cái.

Đường Dật sờ sờ mũi: “Tôi chỉ cảm thấy cả Thịnh Hoàn Hoàn mà anh cũng không muốn, rốt cuộc phải là dạng phụ nữ thế nào mới lọt được vào mặt xanh của anh?”
Lăng Tiêu nguy hiểm mà nheo đôi mắt như chim ưng lại, Đường Dật lập tức đầu hàng: “Được rồi, tôi câm miệng được chưa?”
Tầm mắt Lăng Tiêu lại trở lại trên người Thịnh Hoàn Hoàn, đêm nay cô thật sự làm người ta bất ngờ, hiểu biết trước kia của hắn đối với cô có vẻ thực phiến diện..