Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 274




“Thịnh, Hoàn, Hoàn.” Phía sau truyền đến tiếng quát nổi điên của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn skhông dám quay đầu, trái tim bùm bùm đập loạn.

Lăng Tiêu là người đàn ông mà ai ở Hải Thành nhắc đến cũng biến sắc, mà vừa rồi cô lại đá bị thương chỗ kia của hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn, cô thật là to gan lớn mật!

Nhưng hiện tại hối hận đã muộn rồi, hơn nữa lúc này Thịnh Hoàn Hoàn kích động nhiều hơn lo lắng.

Từ sau khi Thịnh Xán bị tai nạn xe, đã thật lâu cô không tùy hứng làm càn như vậy, tâm tình vừa hưng phấn lại sảng khoái.

Cho nên khi Lăng Tiêu đuổi theo ra cửa, Thịnh Hoàn Hoàn đã ngồi trên xe còn cố ý hạ cửa sổ xuống, làm mặt xấu chọc quê muốn hắn tức chết.

Nhìn mặt Lăng Tiêu xanh mét, tâm tình Thịnh Hoàn Hoàn quá tốt, cô phất phất tay với hắn: “Anh trở về đi, trễ như thế rồi không cần tiễn em.”

Nói xong lời này liền nghe thấy tài xế trung niên cảm thán: “Xem ra anh ta rất luyến tiếc cô, đẹp trai như thế mà còn si tình.”

Rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhịn không được mà ôm bụng cười ha hả.

Nhưng tùy hứng xong cô liền bắt đầu sợ, cô và hắn còn chưa ly hôn, cô kích thích hắn như vậy là không sáng suốt.

Lăng Tiêu sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện hôm nay, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi cảm thấy lo lắng cho những ngày kế tiếp của mình.

Lăng Tiêu đứng dưới lầu Thịnh Thế lộ ra sắc mặt đen thui chưa bao giờ có, đau đớn truyền đến từ dưới bụng làm hắn hận không thể bắt Thịnh Hoàn Hoàn trở về rồi đánh một trận.

Nhưng làm vậy sẽ cản trở giao thông, cả hắn cũng cảm thấy mất mặt, huống chi cô cũng không đáng để hắn làm lớn chuyện như thế.

Hắn có rất nhiều cách buộc cô ngoan ngoãn tới tìm mình.

Nghĩ đến vẻ mặt xấu xa tùy hứng vừa rồi của Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu vừa tức lại giận, không ngờ hắn lại thua trong tay cô.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn như vậy lại làm Lăng Tiêu cảm thấy bất ngờ.

Hiên ngang, tùy hứng, xấu xa, hắn chưa từng nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn như vậy, có lẽ đây mới là dáng vẻ ban đầu của cô.

Thật là gợi đòn!

Trở lại phòng VIP, Lăng Tiêu liền nhận được điện thoại của Đường Dật.

Anh ta nói: “Tình trạng của Mộ Tư còn tệ hơn tưởng tượng, hai chân anh ta thì tôi bất lực, nhưng có thể giúp khôi phục bản sắc đàn ông.”



Lăng Tiêu nhíu chặt mày lại: “Cả anh cũng không có cách nào?”

“Xin lỗi, tôi không phải y tiên, năng lực cũng hữu hạn.” Đường Dật đầu bên kia điện thoại bất đắc dĩ nhún vai, lại nói tiếp: “Mộ Tư đồng ý để tôi trị liệu, hỏi tôi khi nào bắt đầu.”

Mộ Tư biết rõ tài năng của Đường Dật trong giới y học, toàn bộ Hoa Hạ không có mấy ai ngang hàng với anh ta, anh đã đưa ra một lựa chọn sáng suốt.

Hễ có một tia hy vọng, Mộ Tư sẽ không từ bỏ.

Lăng Tiêu im lặng: “Chờ tôi thông báo.”

Hắn muốn con hồ ly nhỏ xấu xa Thịnh Hoàn Hoàn kia biến thành một con mèo con ôn hòa ngoan ngoãn, nghe lời mà lại đây hầu hạ hắn.



Mỗi đêm Thịnh Hoàn Hoàn đều vào phòng Thịnh Xán đọc sách, trước khi ngủ sẽ nghĩ lại chuyện của hôm nay một lần, nhưng đêm nay đầu óc cô bị Lăng Tiêu quấy rầy, lòng không yên tĩnh được.

Vì sao Lăng Tiêu muốn dẫn cô đi khách sạn?

Nếu hắn quyết định ly hôn thì không nên dây dưa dây cà như thế, hắn luôn là người quyết đoán, điều này không phù hợp tác phong làm việc của hắn.

Chẳng lẽ là... Thèm muốn thân thể cô?

Nhưng rất nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn đã phủ định ý tưởng này.

Nếu Lăng Tiêu thèm thân thể cô thì vì sao lại ly hôn, hắn hoàn toàn có thể chờ chán ngấy cô rồi vứt bỏ cũng không muộn.

Vì sao Lăng Tiêu muốn ly hôn với cô?

Vì sao hắn lại dẫn cô đến khách sạn?

Theo lý, Tích Nhi được chứng thực là con gái của Lăng Hoa Thanh, là em gái cùng cha cùng mẹ với Lăng Tiêu, cô chẳng những vô tội mà còn có công, cho dù lấy công bù lỗi thì Lăng Tiêu cũng không nên ly hôn với cô.

Hơn nữa trong khoảng thời gian ở chung với hắn, tuy rằng không cảm nhận được hắn để ý cô, nhưng ít ra cũng không chán ghét, có khi còn chịu tiếp cận cô.

Ngày bị đuổi ra ngoài, hắn còn đích thân dậy sớm làm bữa sáng.

Vậy rốt cuộc vì sao Lăng Tiêu muốn ly hôn với cô?

Là bởi vì Lam Nhan sao?



Hay là vì Mộ Tư?

Hoặc là vì lần trước cô tin lời Lăng Hàn nói, điều tra liên hệ giữa hắn và Bạch Tuyết nên hắn còn chưa buông xuống được?

Nhưng người không bỏ chuyện này xuống được không phải là cô sao?

Người đụng ba cô là tài xế của hắn, mà lúc ấy hắn còn ngồi ở sau xe, sau khi xảy ra chuyện thì hắn bỏ đi, cô gả cho hắn lâu như thế mà trước nay chưa từng nghe hắn nhắc đến một chữ.

Chẳng lẽ cô không nên hoài nghi và điều tra sao?

Cô không sai, đây là lựa chọn mà đứa con nào cũng sẽ làm, nếu đổi là hắn thì hắn cũng đi điều tra, cũng đi tìm bằng chứng.

Thịnh Hoàn Hoàn thật phiền, cô cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, nếu đêm nay Lăng Tiêu không dẫn cô đi khách sạn thì cô căn bản không phiền não vì chuyện này.

Nhưng hiện tại cô không thể không nhìn thẳng vào một vấn đề, nếu kế tiếp Lăng Tiêu kiên trì muốn ngủ với cô, cô có nên chiều lòng hắn rồi thứ hai cầm giấy ly hôn, từ đây thanh toán xong?

“A...” Thịnh Hoàn Hoàn tâm phiền ý loạn mà rống lên.

Ngủ không được, cô dứt khoát đứng dậy đi đến bệnh viện, nhưng không phải đi thăm Mộ Tư, mà là đến bệnh viện của Tương ba.

Giờ này đa số người bệnh đã ngủ, cô thấy Tương Tuấn Tài ngồi trên ghế ở hành lang bên ngoài, nhìn anh ta có vẻ rất mỏi mệt, mới hai ngày không gặp mà anh đã từ một tinh anh trở thành một người suy sút.

Xem ra chuyện gặp phải trong hai ngày này đả kích anh không nhỏ.

“Anh đã làm theo cách tôi nói?” Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống bên cạnh anh ta.

Tương Tuấn Tài thấy Thịnh Hoàn Hoàn đến thì hơi bất ngờ, dù sao cũng đã tối rồi, nhưng anh không hỏi nhiều, bất ngờ xong là một mảnh tĩnh mịch, hiển nhiên không muốn nói chuyện của mình cho cô biết. Nhưng đáp án đã viết rõ trên mặt anh

Thịnh Hoàn Hoàn khoanh tay trước ngực, dựa đầu vào bức tường phía sau, cũng mỏi mệt nhắm mắt lại: “Hai ngày này tôi cũng gặp không ít chuyện, nằm trên giường không cách nào ngủ được, nếu anh muốn thì tôi sẽ là một người lắng nghe thực tốt.”

Có lẽ quá yên tĩnh, Tương Tuấn Tài cũng cần một người để nói hết, không bao lâu sau giọng anh đã vang lên bên cạnh cô: “Cô nói không sai, anh ta chỉ nhìn trúng tài hoa của tôi, mới phạm một sai lầm nhỏ mà anh ta đã mắng tôi té tát.”

“Nhưng tôi không cam lòng, có lẽ anh ta chỉ buồn bực, tôi không nên làm sai việc nhỏ như vậy, có lẽ do tâm tình anh ta không tốt.”

“Hôm nay, tôi cố ý đi thăm dò, tâm trạng anh ta rất tốt, còn vì chuyện hôm qua mà chủ động an ủi và xin lỗi tôi, bảo tôi đừng cảm thấy áp lực. Tôi nói chuyện của ba mình ra, anh ta không hỏi câu nào đã viết cho tôi một tờ chi phiếu hai mươi vạn.”

“Lúc ấy tôi rất vui vẻ, tôi cảm thấy trong lòng anh ta có tôi, chỉ là không thể bỏ vợ bỏ con, tôi nghĩ mình phải thử lại một lần, nếu lần này anh ta không giống hôm qua thì tôi sẽ bán mạng đến cùng.”

Tương Tuấn Tài cười lạnh một tiếng, hốc mắt đỏ rực: “Nhưng hôm nay trên hội nghị, anh ta còn chưa nghe tôi nói xong đã chỉa vào tôi chửi ầm lên ngay trước mặt mọi người, không để lại chút mặt mũi nào cho tôi.”