Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 268




Thang máy đóng lại, Thịnh Hoàn Hoàn đứng bên ngoài bắt đầu đếm, còn chưa đếm tới hai mươi thì Lý Vệ Lâm đã thở hổn hển xuất hiện trước mặt cô: “Đánh cược thế nào?”

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười đi vào thang máy, Lý Vệ Lâm tung ta tung tăng đi theo vào rồi gặn hỏi: “Đánh cược thế nào?”

Kim Thần là thần tượng của anh, có thể bái thần tượng làm thầy là chuyện anh tha thiết ước mơ, đương nhiên Lý Vệ Lâm không muốn bỏ lỡ.

Thang máy tới gara ngầm, Thịnh Hoàn Hoàn đi ra ngoài, nhìn nhìn vết trầy trên người Lý Vệ Lâm rồi nhìn lướt qua gara: “Để tôi đoán xem chiếc nào là xe của anh.”

Đánh giá một vòng ở khu vực lân cận, Thịnh Hoàn Hoàn ngừng trước một chiếc Halley màu bạc, xoay người nhìn về phía Lý Vệ Lâm: “Mới mua đúng không, sao lại thành như vậy?”

Lý Vệ Lâm hoàn toàn không thấy kỳ quái khi Thịnh Hoàn Hoàn đoán ra xe của mình, cô từng điều tra anh, hơn nữa vết trầy trên cánh tay vừa nhìn là biết ngã khi lái motor.

Lý Vệ Lâm đau lòng nhìn chiếc xe yêu dấu mới mua của mình mà đầy bụng lửa giận: “Tối hôm qua căng gió ở bên ngoài, bị một chiếc xe cảnh sát đang phá án quẹt trúng.”

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì vẻ mặt trở nên hơi quái dị: “Ở khu vực nào?”

Không phải là cô đó chứ?

“Gần đập chứa nước XX.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Thật là cô.

Lý Vệ Lâm nhìn vết trầy trên thân xe thì càng phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con mẹ nó nếu không phải chạy quá nhanh thì ông nhất định sẽ bắt anh ta đền chiếc hoàn toàn mới cho tôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn xấu hổ ho nhẹ: “Tôi có thể đền cho anh một chiếc.”

Lý Vệ Lâm khinh thường lạnh nhạt nói: “Thôi bỏ đi, bộ tôi không biết cô tính giở trò gì à?”

“À... Tối hôm qua là tôi quẹt trầy xe anh.”

“Cô? Đùa gì vậy.”

Trình độ của người lái xe cảnh sát tối hôm qua không thua gì tuyển thủ chuyên nghiệp. Đó là Thịnh Hoàn Hoàn? Cô có kỹ thuật này à?

Thịnh Hoàn Hoàn nói ra thời gian cụ thể, rất chân thành mà nhìn Lý Vệ Lâm: “Thật là tôi.”

Ánh mắt Lý Vệ Lâm trở nên hơi phức tạp: “Tôi nghe nói tối hôm qua nơi đó xảy ra án mạng, sao cô lại ở trên xe cảnh sát đó?”



“Tôi bị bắt cóc.” Thịnh Hoàn Hoàn nâng đôi tay lên, có thể thấy rõ được vết trói trên cổ tay, hai vòng xanh tím trông rất chói mắt trên cổ tay trắng nõn: “Nếu anh còn chưa tin thì đưa chìa khóa cho tôi, tôi đưa anh về.”

Lý Vệ Lâm thật sự đưa chìa khóa cho Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn đưa mũ bảo hiểm cho anh: “Đội lên.”

Nhưng vấn đề đã xuất hiện, Lý Vệ Lâm ngồi phía sau Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên để đôi tay ở đâu.

Thịnh Hoàn Hoàn nghiêng mặt đi: “Ôm eo tôi, chúng ta đội mũ bảo hiểm nguyên đầu mà, không cần lo bị người ta nhận ra, nhưng...”

Thịnh Hoàn Hoàn dừng một chút, môi đỏ nhếch lên tà ác, lạnh lẽo lại hiên ngang: “Nếu tay anh dám sờ bậy bạ thì tự gánh lấy hậu quả.”

Lý Vệ Lâm cảm thấy tim mình “Bang bang” đập loạn, giống như muốn lao ra khỏi ngực, mặt anh đỏ lên, đặt tay lên eo cô mà thề thốt: “Cô yên tâm, tuy cô trông không tồi, nhưng ông đây không có hứng thú.”

“Vậy là tốt rồi.” Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại, xe lao nhanh ra ngoài.

Lý Vệ Lâm lập tức kinh hãi mà hét lên: “Cô điên rồi, nơi này là bãi đỗ xe... Con mẹ nó... Cô đền tiền xe với tiền thuốc men cho tôi...”

Halley màu bạc chạy như bay trong bóng đêm, gió đêm mạnh như có thể thổi bay tất cả phiền não của con người, Lý Vệ Lâm bị dọa không ngừng thét chói tai ở sau người, Thịnh Hoàn Hoàn vui vẻ nở nụ cười: “Lý tiên sinh, anh phải ngồi vững đấy.”

Lý Vệ Lâm cảm thấy mình sắp bị gió thổi bay, gương mặt dưới mũ bảo hiểm đã bị dọa trắng bệch: “Con mẹ nó cô còn phải là phụ nữ không?”

Thịnh Hoàn Hoàn hơi giảm chậm tốc độ mà hô to: “Anh muốn bái Kim Thần làm thầy mà, đừng nhát vậy được không?”

Sao Lý Vệ Lâm lại cho phép mình bị một cô gái xem thường, anh căng da đầu kêu: “Con mẹ nó ai nhát chứ, ông chỉ không tin kỹ thuật của cô thôi biết chưa?”

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì hô: “Vậy càng phải cho anh chiêm ngưỡng bản lĩnh của tiểu thư đây.”

Dứt lời, cô bắt đầu gia tốc, vẫn luôn gia tốc.

Lý Vệ Lâm cảm thấy mình và cả chiếc máy xe đều sắp bay lên, gương mặt lập tức biến sắc: “Dừng xe, dừng xe, cô bị điên rồi, ông không chơi với cô nữa... Mau dừng xe, ông muốn ói.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười ha ha, đã thật lâu cô không vui vẻ như thế.

Sau khi xuống xe, Lý Vệ Lâm ném mũ bảo hiểm đi, chống cột điện mà nôn liên tục.

Lý Vệ Lâm nôn hết mọi thứ trong dạ dày ra, Thịnh Hoàn Hoàn đưa một chai nước cho anh để súc miệng.

Sau đó cô đi đến trước xe máy rồi tháo mũ xuống, mái tóc đen bay theo gió, cô lười biếng dựa vào chiếc Halley màu bạc, đôi chân thon dài thoải mái bắt chéo, ngón tay tinh tế mượt mà nhẹ nhàng gõ vào mép gương.



Nhìn cô gái xinh đẹp sang sảng này, Lý Vệ Lâm lộ ra ánh mắt hơi si mê, anh cảm thấy tim mình lại “Bùm bùm” nhảy loạn lên, vừa nhanh vừa mạnh

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lý Vệ Lâm hốc mắt đỏ bừng, sắp phun cả mật ra ngoài thì nhịn không được muốn cười: “Này, tôi đền xe mới cho anh, nhưng chiếc xe này của anh thuộc về tôi.”

Lý Vệ Lâm tỉnh táo lại, cảm thấy thẹn vì sự sơ sót của mình, anh đã có nữ thần trong lòng, làm sao có thể sinh ra loại rung động này với cô gái khác?

Anh quay mặt đi: “Chỉ là vài vết trầy, không cần cô đền.”

“Thật sự không cần?”

“Nói không cần rồi, cô có phiền không?” Lý Vệ Lâm xị mặt, tức giận nói: “Vừa rồi cô nói đánh cược cái gì, không nói thì tôi đi.”

Bị một cô gái trêu đùa, Lý Vệ Lâm cảm thấy thật mất mặt, hơn nữa anh còn nôn ra, quá xấu hổ!

“Tôi sẽ tham gia cuộc đua quốc tế, tôi từng ước định với người ta, nếu tôi đoạt giải quán quân thì anh ta sẽ cho tôi tự do.”

Quyết định này giữa cô và Lăng Tiêu như đã là chuyện của thế kỷ trước, nhưng cô vẫn chưa từng quên: “Cho nên tôi cũng muốn đánh cược với anh, nếu tôi có thể tiến vào top3 thì anh phải đến Thịnh Thế làm việc ba năm, nếu không thể thì tôi làm Kim Thần thu anh làm đồ đệ.”

“Top3? Đoạt giải quán quân?” Lý Vệ Lâm không khỏi cười nói: “Tôi không biết cô lấy tự tin từ đâu ra.”

Tuy vừa rồi mới lãnh giáo kỹ thuật lái xe của Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng đó là cuộc đua quốc tế với biết bao tay đua xuất sắc, cô có khả năng tiến vào top3 sao?

Hơn nữa một cô gái như cô còn muốn đoạt giải quán quân?

Trong các cuộc thi đấu trước kia, cơ bản không có người phụ nữ nào giành được top3, những lời vừa rồi của Thịnh Hoàn Hoàn làm Lý Vệ Lâm cảm thấy cô như nằm mơ giữa ban ngày.

“Cô quen biết Kim Thần, cô xác định anh ấy nhất định sẽ nhận tôi làm đồ đệ?”

“Anh chỉ cần nói là anh chịu cược hay không, chuyện khác không cần anh nhọc lòng.”

Thịnh Hoàn Hoàn không thích giọng điệu của Lý Vệ Lâm, giống như nhận định cô nhất định sẽ thua, tên nhãi này xem thường phụ nữ đúng không, sẽ đến lúc anh bị vả mặt chan chát!

Lý Vệ Lâm gần như không chút do dự mà nói: “Được, tôi đánh cược với cô.”

Vì sao không cược?

Lý Vệ Lâm cảm thấy đây là một cơ hội tặng không.

Anh nói: “Nếu cô có thể tiến vào top3 thì tôi đến Thịnh Thế làm việc 5 năm, tôi cũng không bái Kim Thần làm thầy mà trực tiếp gọi cô là sư phụ, thế nào?”