Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 235




Hai mắt Thịnh Hoàn Hoàn dời khỏi máy tính, dừng lại trên mặt Chu Tín, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Đa tạ quan tâm, mẹ bị một số tiểu nhân lật lọng làm tức giận, cho nên hôm nay chỉ có tôi tới công ty.”

Nụ cười trên khóe miệng Chu Tín cứng đờ, sắc mặt không được tốt lắm.

Tiêu nhân lật lọng là nói ông ta sao?

Sắc mặt các cao tầng khác cũng khó coi, bọn họ không phải cũng là một trong những người lật lọng sao?

“Hoàn Hoàn, cô nói vậy cũng hơi quá đáng, đám già chúng tôi chỉ suy nghĩ cho Thịnh Thế mà thôi.”

Chu Tín cười lạnh, quả nhiên là một con ranh không hiểu thế sự, vừa đến đã đắc tội hết những người ngồi ở đây, cô đang tự tìm đau khổ: “Nhưng cô còn trẻ nên không hiểu chuyện, nói sai cũng là chuyện thường tình, chúng tôi không so đo với cô.”

Thịnh Hoàn Hoàn lười nhìn vẻ mặt dối trá của Chu Tín, không nhanh không chậm nói: “Tuổi trẻ không có nghĩa là không hiểu chuyện, năm đó ba tôi mới hai mươi, bác Chu tuổi gần bốn mươi không phải cũng là cấp dưới của ba sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn dùng một câu lập tức hạ gục Chu Tín. Mọi người đều biết, trước kia Chu Tín chỉ là một nghiệp vụ viên, làm nhiều năm mới được Thịnh Xán đề bạt lên làm giám đốc dự án, sau đó bước từng bước một lên vị trí hiện tại.

Ông ta không cảm ơn, ngược lại lòng muông dạ thú, dùng thủ đoạn trơ trẽn muốn leo lên.

Đối mặt với lời trào phúng của Thịnh Hoàn Hoàn, Chu Tín trước sau vẫn không đổi sắc.

Sau đó nghe thấy trưởng phòng nhân sự Dương Lập khiển trách Thịnh Hoàn Hoàn: “Làm càn, đột nhiên sửa đổi chủ ý là quyết định mọi người đã thảo luận, Lăng Tiêu nói rút liền rút, nếu không có Chu tổng giám trấn giữ thì công ty sớm đã rối loạn cả rồi.”

Giám đốc phòng dự án Trần Ngô Thiên cũng cả giận nói: “Không phải sao? Lăng Tiêu vỗ vỗ mông chạy lấy người, để lại một đống cục diện rối rắm cho chúng tôi dọn dẹp, không nghĩ xem là ai chọc họa, sao còn mặt mũi ngồi ở chỗ này?”

Giám đốc hành chính Cao Tễ lộ ra vẻ mặt tàn khốc: “Chu tổng giám leo lên từng bậc một, mọi người biết rõ năng lực của ông ấy, lúc Thịnh tổng còn giữ chức, rất nhiều chuyện đều phải thương lượng, nghe ý kiến của Chu tổng giám, Thịnh tiểu thư nói lời này làm tôi nghe không lọt tai nổi.”

“Đúng vậy...”

Thịnh Hoàn Hoàn nghe những lời này thì không khỏi cười lạnh, cô không nói gì mà chỉ nhìn đám người mặt đỏ tai hồng, không biết lát nữa họ còn nói nổi hay không.

Chu Tín lại khôi phục dáng vẻ ôn hòa, ông ta giơ tay lên ra hiệu dừng lại như một nhà lãnh đạo: “Được rồi, lần đầu tiên Hoàn Hoàn đến công ty mở họp, các người đừng dọa con bé khóc.”



Giám đốc nhân sự Dương Lập vẫn không thuận theo: “Nhìn thái độ vừa rồi của nó đi, nếu không phải chúng ta cực cực khổ khổ chống đỡ thì Thịnh Thế phát triển được như hôm nay sao, con bé không những không biết cảm ơn, ngược lại còn kêu gào trước mặt chúng ta, thật là buồn cười.”

Dương Lập nói lời này quá không biết xấu hổ, nghĩ Thịnh Hoàn Hoàn này ngốc sao, cậy già lên mặt, muốn dùng mấy lời này hù cô sợ?

Thịnh Thế thiếu Dương Lập thì vẫn là Thịnh Thế, nhưng Dương Lập ở độ tuổi này mà rời khỏi Thịnh Thế thì chắc chắn không có vị trí như hôm nay, nói khó nghe một chút thì muốn tìm một công việc có thể diện cũng khó.

Thấy Thịnh Hoàn Hoàn hồi lâu không nói lời nào, Chu Tín bắt đầu làm người tốt: “Hoàn Hoàn, việc này là cô làm không đúng, mau xin lỗi mọi người đi, nếu không hôm nay không họp nổi nữa.”

Chu Tín nói thật dễ nghe, lại là uy hiếp trắng trợn.

Trần Văn Huy nhìn các cao tầng giương cung bạt kiếm, lại nhìn Thịnh Hoàn Hoàn vẫn thong dong bình tĩnh, trong đầu hiện ra những lời đêm qua cô nói với mình, trong mắt tràn đầy phức tạp.

Từ thời khắc Chu Tín coi khinh Thịnh Hoàn Hoàn thì ông ta đã thua trận chiến này. Thủ đoạn của Thịnh Hoàn Hoàn gió cuốn sấm rền như vậy, sao lại là phế vật chứ?

Trong bầu không khí giương cung bạt kiếm, Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn vào máy tính, sau một lúc lâu, khi đám cao tầng sắp nhịn không được muốn mở miệng thì cô mới nhìn về phía Chu Tín: “Bác Chu nói quá lời, các chú các bác đều nhìn tôi lớn lên, sao bọn họ lại tức giận vì một câu nói thật của tôi được?”

Dứt lời, cô nhìn về phía Dương Lập lớn tuổi nhất: “Bác nói phải không, bác Dương?”

Dương Lập không cho Thịnh Hoàn Hoàn chút mặt mũi nào, hừ thật mạnh một tiếng, vừa muốn mở miệng thì chiếc điện thoại đặt trên bàn liền “Đinh” vang lên, ông ta nhìn lướt qua, mấy chữ mơ hồ trên đó làm trong lòng ông ta “Lộp bộp” một tiếng.

Không quan tâm đến ánh mắt người khác, Dương Lập lập tức cầm lấy di động, sau một lát, ông ta mặt như tro tàn mà nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, lại không hừ nổi nữa.

Mà các cao tầng khác cũng thu được tin nhắn, vẻ mặt giống y như Dương Lập, kinh ngạc, sợ hãi, phẫn nộ, cuối cùng mặt xám như tro tàn.

Chu Tín nhìn biến hóa của bọn họ, có ngốc cũng biết họ bị uy hiếp, mày hơi nhíu nhíu: “Lão Dương?”

Dương Lập liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái rồi lắc lắc đầu với Chu Tín.

Chu Tín nhìn những người khác, phản ứng của họ giống như Dương Lập, hoặc là lắc đầu, hoặc trực tiếp tránh đi ánh mắt ông ta.



Chu Tín phát hiện chuyện này còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của mình, lập tức đứng lên: “Mọi người đều mệt mỏi, nghỉ ngơi mười phút.”

Nói xong, ông ta đi đầu bước ra ngoài, Dương Lập và giám đốc dự án Trần Ngô Thiên đứng lên muốn đi theo, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đến gần một cao tầng bên cạnh mà hỏi: “Anh biết tội phạm kinh tế tham ô đến mức tiền trên ngàn vạn sẽ bị phán bao nhiêu năm không?”

Chỉ thấy cao tầng kia bình tĩnh mở miệng: “Có thể ở tù có thời hạn hơn mười năm, hoặc là chung thân, cũng có thể bị tịch thu tài sản. Tình tiết đặc biệt nghiêm trọng thì xử tử hình và tịch thu tài sản.”

Thịnh Hoàn Hoàn thật không ngờ cao tầng này lại phối hợp như thế, hơn nữa vẻ mặt rất cương trực công chính, vì thế nhìn xuống thẻ tên của anh ta.

Giám đốc bộ tài vụ Thẩm Nam.

Thẩm Nam, cô nhớ kỹ anh ta.

Sau này Thịnh Hoàn Hoàn mới biết được, Thẩm Nam là Lăng Tiêu đề bạt lên làm giám đốc bộ tài vụ, không xem như người của Lăng Tiêu, nhưng vì được Lăng Tiêu đề bạt nên bị các cao tầng khác bài xích, sắp xếp vị trí của anh ở sau cùng, vì vậy mới ngồi chung một chỗ với Thịnh Hoàn Hoàn.

Nếu không lấy chức vị nổi bật như giám đốc bộ tài vụ thì sao lại lưu lạc không đến hàng sau cùng?

Thẩm Nam này dầu muối không ăn, người đầu tiên Chu Tín xử lý sau khi leo lên chính là anh ta, mà anh cũng biết rõ điểm này.

Thẩm Nam vừa nói xong thì Dương Lập và Trần Hạo Thiên đều không dám đi về phía trước nửa bước.

Vài giây sau, Dương Lập run run rẩy rẩy ngồi xuống, thấy vậy, Trần Hạo Thiên do dự một lát rồi cũng chịu ngồi, những người khác căn bản không dám nhúc nhích.

Bên ngoài, Chu Tín đợi hồi lâu vẫn không thấy ai đi ra, lúc này ông ta mới biết mình khinh địch. Nhưng đến bây giờ ông vẫn không biết rốt cuộc tin nhắn bọn Dương Lập thu được viết cái gì.

Khó trách Thịnh Hoàn Hoàn dám một mình tiến đến, thì ra trong tay có nắm át chủ bài, chẳng lẽ có người đứng sau lưng giúp cô?

Trần Văn Huy thì sao? Có phải ông ta cũng bị uy hiếp giống như bọn Dương Lập?

Hiện tại Chu Tín thật sự không thể mặt dày trở về phòng họp, chỉ có thể gọi điện thoại cho Trần Văn Huy, nhưng vừa vang hai tiếng thì điện thoại đã bị cắt đứt.

Chu Tín suýt ném mạnh điện thoại ra ngoài, ông ta biết Trần Văn Huy đã phản chiến.