Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 229






“Ăn xong rồi sao?”
Rốt cuộc Lăng Tiêu cũng không chịu đựng được mà đứng lên, hơi lạnh trên người không thể kiềm nén được nữa, thật làm người ta sợ hãi, như một Diêm La giết chóc quyết đoán: “Xuống lầu với tôi, có chuyện cần cô đối chất.


Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Lăng Tiêu lạnh nhạt dời mắt đi, xoay người rời đi.

Dưới lầu, dì Hà ôm Tích Nhi run bần bật quỳ dưới đất, Lăng Tiêu ngồi trên sô pha như một ngọn núi băng tỏa ra hàn khí ngàn năm.

Cảnh này làm Thịnh Hoàn Hoàn như rơi vào động băng, hàn khí từ ngực tràn ra toàn thân, tay chân lạnh lẽo, nhịp tim cũng chậm lại!
Chuyện mà cô lo lắng nhất sự đã xảy ra.

Không hề báo trước!
Bước chân nặng như ngàn cân, mỗi khi đi được một bước, cô như dùng hết sức lực toàn thân.

“Thiếu phu nhân.


” Dì Hà há miệng thở dốc, áy náy mà nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Thực xin lỗi.


Dì Hà không ngờ nhanh như vậy Lăng Tiêu đã tìm tới Tích Nhi, hắn dùng Tích Nhi uy hiếp, bà không thể không khai ra mọi chuyện.

Tới bước này, Thịnh Hoàn Hoàn không muốn đi trách hai con người vô tội đó, đó là quyết định của cô, không liên quan đến người khác, chỉ là lúc đầu cô cũng không ngờ chuyện này sẽ chạm vào điểm mấu chốt của Lăng Tiêu.

Cô nhìn về phía Lăng Tiêu, chờ hắn xử quyết.

“Không có gì muốn nói?” Đôi mắt lạnh lẽo của Lăng Tiêu không có chút độ ấm nào.

Thịnh Hoàn Hoàn khàn khàn trả lời: “Thực xin lỗi, tôi chỉ thấy Tích Nhi thật sự đáng thương nên muốn giúp cô ấy, không ngờ chuyện này lại thành như vậy.


“Vì sao không nói với tôi mà tự ý quyết định?” Mỗi khi nói thêm một chữ, sắc mặt Lăng Tiêu lại lạnh đi một phần.

Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt đôi tay: “Tôi sợ kết quả sẽ làm anh thất vọng, vốn tưởng rằng chuyện này sẽ lặng lẽ trôi qua, không ngờ còn lan đến nhà cũ, liên lụy cả bà nội vào.

Lăng Tiêu, kỳ thật bà nội cũng! ”
Ánh mắt Lăng Tiêu càng lạnh: “Thịnh Hoàn Hoàn, tới hiện tại mà cô còn muốn làm người tốt? Bà nội nghĩ như thế nào, tôi nghĩ thế nào không liên quan đến cô, chuyện này do cô gây ra, người mà cô nên lo lắng cho là chính cô.


Tới bước này, Thịnh Hoàn Hoàn không thể giải thích cho mình nữa, cô nhìn dáng vẻ quyết liệt của Lăng Tiêu, ánh mắt ảm đạm: “Thực xin lỗi, chuyện này là tôi sai, tôi bằng lòng chấp nhận trừng phạt.


“Chỉ có chuyện này?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu đầy khó hiểu.

Lăng Tiêu ném một tờ giấy cho cô, trong đó đều là lịch sử trò chuyện giữaa cô và đám người Cố Bắc Thành, Hạ Tri Vi.

Hắn đã biết, thì ra hắn biết tất cả.

Buồn cười là vừa rồi cô còn xin hắn phái người đến Thịnh gia bảo vệ ba mẹ.

Hắn hỏi cô còn có gì muốn nói, cô còn ngây ngốc nói với hắn mình muốn đến Thịnh Thế đi làm.


Vậy tất cả không phải đều biểu lộ thái độ của cô, cô không tin hắn, sợ hắn nuốt Thịnh Thế?
Khó trách lúc ấy sắc mặt hắn liền thay đổi!
“Vì sao không hỏi tôi? Cô không biết Lăng Hàn và tôi có quan hệ gì à?”
Cô lại đi tin tưởng chuyện ma quỷ của Lăng Hàn mà đi điều tra hắn.

Chuyện tới bước này, muốn giấu cũng giấu không được, nói ra cũng tốt!
Cô cũng muốn chính miệng hỏi rốt cuộc chuyện của Bạch Tuyết có liên quan đến hắn không.

Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay: “Được, vậy giờ tôi hỏi anh, khi ba tôi xảy ra tai nạn, có phải anh ở trên xe hay không? Vì sao lại chạy đi, lúc gặp mặt ở Thịnh Thế Danh Môn, vì sao anh lại làm bộ không quen biết, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì?”
Lăng Tiêu nhớ tới hình ảnh Thịnh Hoàn Hoàn mặc váy cưới, tuyệt vọng mà ngồi xổm giữa đường, ôm Thịnh Xán đau đớn khóc thút thít, hắn cứng rắn mà trả lời cô: “Hiện tại cô đã mất đi tư cách hỏi, tôi sẽ không nói gì với cô nữa.


Thịnh Hoàn Hoàn khăng khăng hỏi: “Có phải là anh tìm Bạch Tuyết trở về hay không?”
“Tôi nói, hiện tại cô đã không có tư cách hỏi nhiều.


“Vậy anh bảo tôi làm sao bây giờ? Lúc Lăng Hàn nói ra, tôi không tin, kết quả tất cả đều giống như lời anh ta nói là anh làm tôi thất vọng, nhưng tôi trước sau vẫn đứng về phe anh, tôi không ngừng an ủi mình rằng Lăng Tiêu không phải loại người này.

” Thịnh Hoàn Hoàn duỗi thẳng lưng, không cho nước mắt yếu ớt rơi xuống: “Tập đoàn Thịnh Thế là chỗ dựa duy nhất của gia đình tôi, tôi không dám lấy nó ra đánh cuộc, tôi chỉ yêu cầu đến công ty làm việc, tôi có quyền biết tình hình kinh doanh của nó, tôi không cảm thấy mình làm sai.


Cô cũng muốn tin tưởng hắn, nhưng cô không dám, hắn cũng không cho cô lý do hoàn toàn tin tưởng hắn.

Lăng Tiêu trầm mặc nhìn cô, hồi lâu mới mở miệng: “Một khi đã vậy, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ cho người của mình rời khỏi Thịnh Thế.


“Lăng Tiêu! ”
Hắn có ý gì?
“Không phải cô lo lắng tôi sẽ âm thầm chiếm đoạt tập đoàn Thịnh Thế sao, từ hôm nay trở đi, cô không cần lo lắng nữa.

” Lăng Tiêu mặt không cảm xúc nhìn cô, như đối đãi một người hoàn toàn xa lạ: “Bạch quản gia, dọn đồ của Thịnh tiểu thư đi, đưa cô ta trở về Thịnh gia.


Lăng Tiêu muốn đuổi cô đi?
Ngực Thịnh Hoàn Hoàn như bị đâm mạnh một dao, đau đến hít thở không thông, như sắp nghẹt thở.


Đây không phải lần đầu tiên cô bị Lăng Tiêu đuổi đi, nhưng vì sao lần này ngực lại đau như thế?
Bạch quản gia biến sắc, biết sự tình nghiêm trọng, lần này Lăng Tiêu không giống như trước đó, ông vội xin cho Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu gia, vừa rồi thiếu phu nhân đã thừa nhận mình làm sai.


Sau đó ông ta lại nôn nóng nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, khuyên cô chịu thua: “Thiếu phu nhân, cô mau nhận sai với thiếu gia, có mâu thuẫn gì chúng ta giáp mặt giải thích rõ ràng!”
Dì Hà cũng vội vàng quỳ tiến lên: “Thiếu gia, là tôi xin thiếu phu nhân giúp tôi, thiếu phu nhân muốn chờ thân phận của Tích Nhi được xác định lại nói chuyện này với ngài, cô ấy sợ ngài thất vọng thôi, xin ngài đừng đuổi thiếu phu nhân đi.


Nhưng Lăng Tiêu không hề mềm lòng, lạnh lùng nhìn Bạch quản gia và dì Hà: “Nói thêm một câu nữa thì các người cũng cùng đi.


Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi, cả người đang run rẩy, lớp trang điểm nhạt nhoà đã sớm không che giấu được vẻ tái nhợt trên mặt cô, cả môi cũng trắng đi: “Lăng Tiêu, anh thật sự muốn đuổi tôi đi?”
Ở nhà cũ hắn từng bảo vệ cô đến vậy, cô còn tưởng rằng quan hệ giữa họ đã thay đổi, hiện tại mới trôi qua mấy chục tiếng mà hắn lại muốn đuổi cô đi.

Thì ra tất cả đều không thay đổi, hắn vẫn có thể dễ dàng bảo cô cút đi như thế!
Lăng Tiêu đứng lên, ánh mắt rất lạnh lẽo vô tình: “Tôi đã cảnh cáo cô rất nhiều lần, đừng tự cho là thông minh, vì sao cô lại không hiểu?”
Nói xong, hắn không cho Thịnh Hoàn Hoàn cơ hội nói chuyện, xoay người đi nhanh lên lầu, mệnh lệnh lạnh lẽo tiếp theo cũng truyền đến: “Bạch quản gia, dọn đồ của cô ta đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa.


Thịnh Hoàn Hoàn, cuối cùng cô vẫn làm tôi thất vọng! Ngay vào lúc tôi bắt đầu ôm hy vọng với cô!
“Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.

” Những lời này quanh quẩn trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn thật lâu, không vứt đi được.

Dì Hà đứng bên cạnh nói gì đó, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn nghe không vào một chữ, cô nhìn căn phòng trên lầu hai, quật cường không cho nước mắt rơi xuống.

.