Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 179




Lăng Tiêu nghe xong thì buông hồ sơ trong tay xuống: “Cố tổng không biết rồi, trước mắt trên tay công ty chúng tôi cũng có dự án tương tự đang khai phá, tôi không nhìn thấy điểm gì nổi bật trong phương án của Cố tổng.”

Cố Nam Thành cười nói: “Lăng tổng nói đùa, nếu có dự án tương tự thì Lăng thị đã sớm thông báo khắp nơi rồi, không phải sao? Cần gì chờ tôi tự mình tới cửa?”

Ý của Cố Nam Thành là, nếu Lăng thị có dự án tương tự thì đã sớm giành trước, cho dù sau này có rất nhiều công ty noi theo, nhưng khi nhắc tới mọi người sẽ nói là của Lăng thị, đây là chênh lệch giữa bản gốc và bắt chước.

Nhưng Lăng Tiêu không công khai, chứng minh Lăng thị không có dự án tương tự, Cố Nam Thành rất chắc chắn điểm này, sở dĩ Lăng Tiêu nói như thế chỉ vì muốn đàn áp gã, tranh thủ được chia phần cao hơn mà thôi.

Hai ánh mắt giao nhau trên không trung, sắc bén, nhạy bén, mang theo sự sắc nhọn đấu trí đấu dũng, im lặng hình thành áp chế trong vô hình, cứ như nhìn một cái là có thể phân chia thắng thua.

Cuối cùng, Cố Nam Thành thỏa hiệp trước: “Tỷ lệ phân chia có thể thương lượng thêm, Lăng thị chiếm 6 phần, Cố thị 4 phần, đây là nhượng bộ lớn nhất của tôi, Lăng tổng có thể thấy được thành ý hợp tác của tôi.”

Ngón tay thon dài của Lăng Tiêu nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, Cố Nam Thành kiên nhẫn chờ đợi đáp án của Lăng Tiêu, gã rất tự tin, đối với Lăng thị, dự án này chỉ có lời chứ không lỗ, Lăng Tiêu căn bản không có lý do từ chối.

Nhưng thời gian Lăng Tiêu trầm mặc càng ngày càng dài, sự tự tin của Cố Nam Thành bắt đầu tan rã, từng tiếng gõ ngón tay của Lăng Tiêu như đập vào lòng Cố Nam Thành, tự tin ban đầu biến thành dày vò từng phút từng giây.

Cứ như trôi qua cả thế kỷ, khi Cố Nam Thành sắp không thể làm ra vẻ trấn định được nữa thì Lăng Tiêu cũng chịu mở miệng: “Nói thật, dự án này của Cố tổng thật sự làm người ta dao động.”

Nghe Lăng Tiêu nói ra lời này, Cố Nam Thành đã đoán được kết quả, gã thất bại.

Thông thường sau câu này sẽ là “Nhưng mà…”, gã đã lăn lộn trên thương trường rất nhiều năm, đã từng nghe quá nhiều cách nói như vậy.

“Vì sao?” Cố Nam Thành không cam lòng: “Nếu dao động, vì sao không được, anh biết vụ làm ăn này tuyệt đối chỉ lời không lỗ mà.”

Lăng Tiêu cười cười: “Anh nói không sai, nhưng tôi luôn chú ý đến nhân phẩm của người hợp tác.”

Đối với Lăng Tiêu mà nói, không làm vụ làm ăn này cũng chỉ thiếu một đơn hàng kiếm tiền thôi, hắn có thể đổi hình thức hợp tác với người khác. Nhưng Cố Nam Thành lại không được, bởi vì độc quyền nằm trên tay Lăng Tiêu.

“Anh nói vậy là có ý gì?” Mặt Cố Nam Thành lập tức đen đi.

Cố Nam Thành tự nhận thanh danh của mình ở thương giới không tồi, loại người quen dùng thủ đoạn âm u, người nào cũng e sợ như Lăng Tiêu mà nói nhân phẩm với gã, thật là trò cười.

Lăng Tiêu bình thản ung dung nói: “Tối hôm qua vợ tôi vừa nói đến chuyện phong lưu của Cố tổng, Cố tổng ngoại tình, còn nói dối ba tháng trước đã khôi phục độc thân trong cuộc họp báo, đẩy sai lầm lên người vợ làm bạn nhiều năm, đây không phải là việc làm của quân tử.”

Cố Nam Thành không ngờ Lăng Tiêu từ chối hợp tác với gã là vì lý do này: “Tin đồn nhảm trên mạng không thể tin được, hơn nữa đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến chuyện chúng ta hợp tác.”



Lăng Tiêu cười nói: “Vợ tôi còn nói, phải xem để đánh giá nhân phẩm, dạng đàn ông không quản được nửa người dưới, vì bồ nhí mà bỏ vợ bỏ con, nhân phẩm rất có vấn đề, tốt nhất vĩnh viễn đừng hợp tác với anh.”

Phùng Việt nghe xong lời Lăng Tiêu nói thì suýt không nhịn được bật cười.

Từ lúc nào Boss bàn chuyện làm ăn lại bắt đầu xem phẩm hạnh của người hợp tác, hiện tại không ít kẻ có tiền có mấy bà vợ, chỉ là không bị phơi bày mà thôi.

Còn nữa, từ khi nào mà tình cảm giữa Boss và thiếu phu nhân trở nên tốt như thế?

Mặt Cố Nam Thành đen như ép ra được mực, giỏi lắm Thịnh Hoàn Hoàn, còn hại gã sau lưng như thế.

“Lăng tổng, lệnh phu nhân không phải người trên thương trường như chúng ta, lời cô ta nói nghe một chút thì thôi, chúng ta làm ăn chỉ xét lợi ích, nếu anh không hài lòng với tỷ lệ chia, chúng ta còn có thể bàn lại.”

Sắc mặt Cố Nam Thành rất khó coi, nếu không phải gã đang rất cần dự án này để ổn định cục diện trước mắt thì sẽ không ăn nói khép nép như thế.

Lăng Tiêu này lấy Thịnh Hoàn Hoàn ra làm cớ, kỳ thật chỉ là muốn đè thấp tỷ lệ của Cố thị mà thôi, gã đã quá quen với kỹ xảo này.

Đến bây giờ Cố Nam Thành còn cảm thấy Lăng Tiêu cố ý làm khó là vì lên giá.

Nhưng sau đó Cố Nam Thành liền nghe thấy Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Cố tổng nói có lý, nhưng tối hôm qua tôi đã hứa với vợ là sẽ không hợp tác với loại người như Cố tổng.”

Phùng Việt: “...”

Không hợp tác với loại người như Cố tổng!

Boss, ngài tính làm tức chết người ta mới bỏ qua sao?

Cố Nam Thành tự nhận phong độ của mình rất tốt, nhưng lúc này thật sự không thể chịu đựng được, gã đột nhiên đứng lên, dẫn thư ký phẫn nộ phất áo bỏ đi, không nói cả một câu tạm biệt.

Phùng Việt khom người: “Cố tổng đi thong thả.”

Cố Nam Thành đi rồi, Phùng Việt nhịn không được hỏi Lăng Tiêu: “Thật là ý của thiếu phu nhân?”

Lăng Tiêu nhướng mày: “Chứ không là gì, anh cảm thấy tôi giống người để ý tin đồn như thế sao?”

Phùng Việt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lăng Tiêu mà liên tục lắc đầu: “Không giống.”



Sau đó lại nhịn không được nói thầm một câu: “Thiếu phu nhân lấy đúng người rồi.”

Xem ra thiếu phu nhân của bọn họ cũng không đơn giản, trong thời gian ngắn như vậy mà đã thu phục được đại ma vương, về sau phải nịnh bợ thêm mới được, lúc cần thiết có thể giữ một mạng!

Lăng Tiêu như vừa đánh thắng trận, tâm tình rất vui sướng: “Đặt chút hải sản đưa trở về.”

Ngày đó ăn hải sản ở Thịnh gia khá là ngon.

“A?” Đề tài thay đổi quá nhanh, Phùng Việt phản ứng không kịp.

Lăng Tiêu nhìn Phùng Việt: “Đột nhiên muốn ăn.”

Phùng Việt lập tức móc điện thoại ra: “Tôi đi đặt ngay, bảo đảm tươi ngon.”

Sau khi đi ra từ Lăng thị, phong độ của Cố Nam Thành hoàn toàn biến mất, một chân đá vào bánh xe: “Thịnh Hoàn Hoàn, lại là người phụ nữ đáng chết đó.”

Chuyện này nhất định dính dáng đến Nam Tầm. Vì sao người phụ nữ này nhất định phải đối nghịch với gã, xem ra gã vẫn quá nhân từ với cô.

Thư ký nơm nớp lo sợ đứng phía sau Cố Nam Thành, không dám nói một câu, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Cố Nam Thành mất kiểm soát như thế.

Phát tiết xong, Cố Nam Thành thở hắt ra một tiếng, lấy điếu thuốc ra ngậm rồi châm lửa, hút được một nửa thì gã nhìn về phía thư ký, lạnh lẽo ra lệnh: “Khoá hết tài khoản nước ngoài của Nam Tầm, dù dùng đến cách gì đi nữa.”

Nói xong, Cố Nam Thành ném lại nửa điếu thuốc rồi lên xe, chạy như bay về hướng Nam gia.



Hai ngày này Nam Tầm luôn ở nhà với Cố Hoan, sau khi xảy ra chuyện ngày đó, Nam Tầm không dám để Cố Hoan rời khỏi tầm mắt của mình nữa.

Cô đang đợi, đợi Cố phu nhân thỏa hiệp, đợi Cố Nam Thành lại có hành động.

Cô có thể đoán trước mọi chuyện xảy ra, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cả, nếu Cố Nam Thành dám cưỡng chế mang Hoan Hoan đi thì cô sẽ hoàn toàn huỷ hoại gã.

Sau cơm trưa, Cố Hoan vừa ngủ thì Nam Tầm đã nhận được điện thoại Nam Hạo Thiên, người cha này đã rất lâu không liên hệ với cô!

Cú điện thoại này vừa vang lên, Nam Tầm liền biết Cố Nam Thành bắt đầu tạo áp lực với Nam gia.