Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 155




Bạch quản gia cũng lo lắng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn đã hôn mê mà hỏi: “Thịnh lão thái thái, thiếu phu nhân nhà tôi xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt Thịnh lão thái thái rất nặng nề: “Hoàn Hoàn bị kinh sợ, tôi muốn dẫn nó về, mấy ngày nay thiếu phu nhân các người không về đây ở.”

Cuối cùng Thịnh lão thái thái còn để lại vài lời với Bạch quản gia và dì Hà: “Muốn lén xử lý việc này là không có khả năng, xin ông phải nói việc này cho Lăng Tiêu, bảo cậu ta mau chóng lựa chọn, nếu không chúng tôi không dám để Hoàn Hoàn ở nơi này nữa.”

Thịnh lão thái thái nói vậy có ý là bên trong thực sự có “Thứ” không sạch sẽ?

Để lại những lời này, Thịnh lão thái thái dán một lá bùa ngoài cửa tầng hầm, sau đó bế Thịnh Hoàn Hoàn rời đi.

Nói ra cũng lạ, Thịnh lão thái thái đã hơn 70 tuổi mà ôm Thịnh Hoàn Hoàn lại không phí sức chút nào, bước chân đặc biệt ổn định nhẹ nhàng, không đỏ mặt không thở gấp, thắt lưng cũng thẳng tắp.

Trong lòng Bạch quản gia rất chấn động, căn bản không dám ngăn cản.

Sau khi Thịnh lão thái thái lên xe thì đôi tay không ngừng ấn huyệt vị trên người Thịnh Hoàn Hoàn, không cho hàn khí xâm nhập nội tạng cô, nếu không lần này lại bị bệnh nặng lần nữa.

Nhưng rất nhanh Thịnh lão thái thái liền phát hiện vệt đỏ sau cổ Thịnh Hoàn Hoàn, khóe miệng nhếch lên, bà nhìn về phía Thịnh lão gia tử: “Ông già, đã rõ chuyện như thế nào chưa?”

Thịnh lão gia tử gật đầu: “Kế tiếp phải xem Lăng Tiêu làm thế nào.”

Thịnh Đình Đình và Thịnh phu nhân không hiểu ra sao.

Đặc biệt là Thịnh Đình Đình đi theo bọn họ lại không phát hiện cái gì, nghe hai cụ nói xong thì trong lòng như có trăm cái móng vuốt cào vào tim: “Bà nội, rốt cuộc là sao vậy?”

Thịnh lão thái thái nói: “Gấp cái gì, qua hai ngày nữa nhất định sẽ tra ra manh mối.”

Thịnh lão gia tử nói: “Trở về lấy rượu thuốc bôi cho Hoàn Hoàn đi, đứa nhỏ này rất nũng nịu, lần này đau biết chừng nào.”

“Ừ.” Thịnh lão thái thái gật đầu, tiếp tục ấn huyệt vị cho Thịnh Hoàn Hoàn, khi ấn đến vệt đỏ sau cổ, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô đau đớn nhăn lại.

Thịnh lão gia tử đau lòng nói: “Bà nhẹ chút, làm đau cháu nó kìa.”

 

Thịnh lão thái thái nói: “Chỉ ông đau lòng Hoàn Hoàn à, nếu không ông làm đi?”

Thịnh lão gia tử không nói, Thịnh lão thái thái bật cười lắc đầu.



Sau khi trở lại thành Tây, Thịnh lão thái thái cầm thuốc định tâm an thần cho Thịnh Hoàn Hoàn uống, không bao lâu sau Thịnh Hoàn Hoàn đã từ từ mở mắt.

Nhìn thấy Thịnh lão thái thái, Thịnh Hoàn Hoàn ôm chặt lấy bà, run rẩy nức nở nói: “Bà ngoại, con không về Lăng Phủ, không bao giờ về nữa...”

Thịnh lão thái thái đau lòng không thôi, không ngừng trấn an cô: “Được, không quay về, chúng ta không bao giờ trở về.”

Thịnh phu nhân ngồi một bên yên lặng rơi lệ.

Một lát sau, Thịnh lão gia tử gọi Thịnh lão thái thái ra ngoài.

Thịnh lão thái thái nghe Thịnh lão gia tử nói xong thì đặc biệt kinh ngạc: “Ý ông là... Ông muốn truyền y bát cho Hoàn Hoàn?”

Thịnh lão gia tử gật đầu: “Ừ, trong mấy đứa nhỏ nhà chúng ta, tôi chỉ coi trọng có Hoàn Hoàn, tâm tính của nó tốt hơn hai đứa nhỏ mà Hứa Hương Tuyết dạy ra nhiều.”

Nhắc tới hai đứa cháu này, Thịnh lão thái thái cũng lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Lấy vợ phải lấy người hiền, một người phụ nữ tốt có thể ảnh hưởng ba đời, tượng tự vậy, cũng có thể gây tai vạ ba đời.”

Thịnh lão gia tử thở dài: “Chỉ trách Giai Minh không biết nhìn người, bị sắc đẹp mê hoặc, tuy Chính Dương không giống mẹ nó, nhưng tính tình lại y như Giai Minh, đều không phải người làm việc lớn.”

Thịnh lão thái thái nghe Thịnh lão gia tử nói lời này thì trầm mặc một lát mới lo lắng hỏi: “Nếu Hoàn Hoàn kế thừa y bát của ông thì đi đâu cũng có bản lĩnh để dựa vào, cũng có thể ngẩng đầu ở Lăng gia, nhưng... Ông nói xem Hoàn Hoàn có thể thông qua khảo nghiệm của Tổ sư gia không?”

Sắc mặt Thịnh lão gia tử rất nặng nề: “Hiện tại còn chưa thể xác định, hơn nữa chưa chắc Hoàn Hoàn cảm thấy hứng thú với trung y.”

Thịnh lão thái thái cũng thực lo lắng: “Ông nói rất đúng, hiện tại chúng ta đừng nói cái gì cả, chờ xác định xong mới quyết định.”

Thịnh lão gia tử gật đầu.

Thịnh lão thái thái pha ly trà thuốc cho Thịnh lão gia tử, ông uống xong thì đứng lên: “Đi thôi, trở về xem Hoàn Hoàn.”

Thịnh lão thái thái gật đầu, đi theo vào phòng ngủ của Thịnh Hoàn Hoàn.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã bình tĩnh lại, trừ bị kinh sợ ra thì thân thể không có gì không khoẻ, cũng rất tỉnh táo.

Thấy hai cụ tiến vào, Thịnh Hoàn Hoàn khẽ kêu “Ông ngoại”, “Bà ngoại”.

Thịnh lão gia tử đi đến mép giường cô rồi ngồi xuống, sờ sờ trán cô, thân nhiệt bình thường, ông quan tâm hỏi: “Hoàn Hoàn cảm thấy thế nào, có cảm thấy không khoẻ không?”

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Không có.”



Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn trừ sắc mặt hơi tái nhợt ra thì còn lại đều bình thường.

“Hoàn Hoàn, sợ không?” Thịnh lão gia tử cười hỏi.

Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời, cô vẫn không thể quên được cảnh trong thang máy kia. Hơn nữa lần này cô thấy còn rõ hơn lần dưới hầm giam.

Đúng vậy, thứ dọa người kia thật sự tồn tại, nhưng lần này cô dám khẳng định nó là người, bởi vì trên mặt đất có bóng, đáng tiếc cô không kịp xem kỹ thì sau cổ đã đau nhói rồi hôn mê bất tỉnh.

Thịnh Hoàn Hoàn bất giác nâng tay lên, sờ ra sau cổ, vẫn có thể cảm giác được cơn đau âm ỉ trên đó, cô bị người ta đánh ngất sao?

Thịnh lão gia tử thấy cô nghi hoặc liền nói cho cô biết: “Con bị người ta đánh xỉu.”

“Con bị đánh?”

Thịnh Hoàn Hoàn nỗ lực nhớ lại tình cảnh lúc đó, lúc ấy cô và hai vệ sĩ đi ở cuối cùng, tức là có một vệ sĩ đã ra tay?

Thịnh lão gia tử gật đầu: “Chuyện này ông và bà ngoại con đã biết một chút rồi, cụ thể thế nào thì hiện tại chưa rõ lắm, chỉ có thể suy đoán, còn phải chờ Lăng Tiêu phối hợp mới được.”

Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt lấy tay Thịnh lão gia tử mà hỏi: “Ông ngoại, trên đời này có thứ không hợp lẽ thường tồn tại không, ví dụ như ma quỷ?”

Thịnh lão gia tử lắc đầu, đặc biệt khẳng định với cô: “Không có.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Thịnh lão thái thái, Thịnh lão thái thái cũng kiên định lắc đầu, giây phút này Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy trong lòng lập tức thả lỏng: “Vậy là tốt rồi.”

Vậy rốt cuộc là ai đang giả thần giả quỷ, mục đích của người đó lại là cái gì?

Cả buổi sáng Bạch quản gia đứng ngồi không yên, lá bùa màu vàng kia dán trên cửa tầng hầm, người hầu đi qua nhìn thấy thì run sợ trong lòng, rất nhanh chuyện tầng hầm có ma đã truyền khắp toàn bộ Lăng Phủ, làm cho lòng người khủng hoảng.

Bạch quản gia muốn liên hệ v Lăng Tiêu, nhưng điện thoại không gọi được.

Lăng Tiêu mở họp xong thì đi ra, trực tiếp trở về Lăng Phủ, hắn đã hứa với Thịnh Hoàn Hoàn sẽ về cùng ăn cơm với cô và người nhà, dù gì cũng đi về một chuyến nên Lăng Tiêu không trả lời điện thoại của Bạch quản gia.

Trên đường, Lăng Tiêu nhận được điện thoại của Đường Dật gọi về từ Hàn Quốc, giọng nói của anh rất nặng nề: “Chuyện bên này hơi khó giải quyết.”

Lăng Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cọ xát trên môi mỏng, như đang nhớ lại hương vị khó quên nào đó: “Không phải anh có kinh nghiệm về loại bệnh này sao?”

Đường Dật giải thích: “Hàn lão gia tử không đơn giản chỉ bị một loại bệnh, hiện tại không giải thích rõ được, hai ngày nữa tôi sẽ về nước một chuyến, đến lúc đó dẫn anh đến một nơi.”