Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 150




Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu xuống lầu, Lăng Thiên Vũ sớm đã ăn xong bữa sáng, đã chơi với Tiểu Sam Sam nửa giờ, lúc này Tiểu Sam Sam lại bắt đầu mơ màng sắp ngủ.

Thịnh phu nhân cười tươi nhìn hai người, vẻ mặt Lăng Tiêu rất thong dong, bình thản ung dung, tai Thịnh Hoàn Hoàn đỏ bừng, cố làm ra vẻ bình tĩnh.

Ăn xong bữa sáng, Lăng Tiêu liền đi công ty.

Mẹ con Thịnh Hoàn Hoàn dẫn Lăng Thiên Vũ đi đến thành Tây đón hai cụ Thịnh gia.

Đây là lần thứ hai Thịnh Hoàn Hoàn tới nơi này, hôm qua cô thấy Cố Nam Thành ôm Trần Do Mỹ bước vào căn biệt thự bên cạnh, cho nên lúc xuống xe cô cố ý quan sát căn nhà kia trước.

Kết quả, cô thật sự thấy được Trần Do Mỹ và Cố Nam Thành ở ban công.

Nhìn một cái đã làm tâm tình của Thịnh Hoàn Hoàn ngã xuống đáy cốc.

Chỉ thấy Trần Do Mỹ và Cố Nam Thành đang mặc áo ngủ ôm nhau, Trần Do Mỹ nhón mũi chân hôn Cố Nam Thành một cái, rất nhanh hai người đã hôn hít khó tách rời, cuối cùng Cố Nam Thành cong lưng, ôm Trần Do Mỹ vội vàng trở về trong phòng.

Cảnh này làm Thịnh Hoàn Hoàn vừa phẫn nộ lại bi thương.

Ai cũng là người từng trải, biết rõ kế tiếp hai người kia sẽ làm gì, Thịnh Hoàn Hoàn thực mâu thuẫn, cô cảm thấy bi thương thay cho Nam Tầm, tức đến mặt mày xanh mét.

Chuyện cô lo lắng nhất vẫn xảy ra!

Vì niềm kiêu ngạo, Nam Tầm đã đẩy Cố Nam Thành ra xa hơn, mà Cố Nam Thành cũng không ngăn được cám dỗ mà phản bội Nam Tầm, ruồng bỏ gia đình của bọn họ.

Buồn cười chính là Cố Nam Thành đã từng điên cuồng yêu thương Nam Tầm, hiện tại lại leo lên giường cô gái khác.

Rốt cuộc là tình yêu không chịu nổi sóng gió, hay là lòng người vốn dễ thay đổi?

Nghĩ đến dáng vẻ tan vỡ của Nam Tầm, Thịnh Hoàn Hoàn như nổi điên mà chạy như bay đến căn biệt thự kia, nhưng khi tới cửa lại cảm thấy tay nặng ngàn cân, cuối cùng nặng nề mà rũ xuống.

Cô đi vào thì có thể thay đổi cái gì?

La hét như một người đàn bà đanh đá, giành lại chính nghĩa cho bạn tốt, bắt lấy tiểu tam đánh đập một trận?

Trái tim Cố Nam Thành đã thay đổi, dù trói người đàn ông như vậy về nhà thì có thể làm được gì?



Chuyện sẽ xảy ra chung quy sẽ xảy ra, cô không ngăn cản được gì, cũng không làm được gì cả...

Cảm xúc của Thịnh Hoàn Hoàn có chút mất khống chế, cô nghĩ tới ngày đó Mộ Tư hủy hôn, bỏ lại cô lái xe rời đi, không màng đến ba cô bị tai nạn xe sinh tử không rõ và cô dính đầy máu tươi trên người, anh ta không quay đầu lại lái xe rời đi, bỏ mặc cô run rẩy, bất lực gào khóc trong tuyệt vọng.

Cô hoàn toàn có thể cảm nhận được Nam Tầm sẽ đau đớn và tuyệt vọng như thế nào khi biết việc này, huống chi cô ấy và Cố Nam Thành còn có một đứa con, nổi đau của cô ấy chỉ càng sâu càng mãnh liệt hơn.

Thịnh Hoàn Hoàn run rẩy nắm lấy điện thoại, lại không biết rốt cuộc có nên gọi hay không, có nên để Nam Tầm biết chuyện này hay không...

Lúc này, một bóng dáng nhảy vào từ tường vây.

Thịnh Hoàn Hoàn không thấy rõ người nọ, nhưng lại thấy một người phụ nữ đứng tiếp viện đứng bên ngoài bức tường, trước người cô ta có treo một máy ảnh ống kính đơn và kính viễn vọng, vừa thấy đã biết là phóng viên.

Thịnh Hoàn Hoàn bỗng nhớ tới lời nói của Nam Tầm, cô ấy phái người theo dõi Cố Nam Thành, hôm qua cô cũng nhắn tin cho Nam Tầm, nói cho cô ấy biết Cố Nam Thành dẫn Trần Do Mỹ tới thành Tây.

Chắc chắn hai người kia là Nam Tầm tìm tới.

Thịnh Hoàn Hoàn dựa vào một cây ngọc lan, run rẩy bấm số của Nam Tầm, điện thoại vang lên thật lâu Nam Tầm mới nghe máy.

“Hoàn Hoàn.” Giọng Nam Tầm nghe hơi khàn khàn.

Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu: “Giờ em đang ở thành Tây, tối hôm qua anh Nam Thành không trở về sao?”

Nhìn áo ngủ trên người Cố Nam Thành, chắc chắn tối hôm qua gã đã ngủ chung với Trần Do Mỹ. Chỉ cần Cố Nam Thành ở lại, Trần Do Mỹ không có lý do gì buông tha cơ hội tốt như vậy.

Nam Tầm nói: “Không có, Hoàn Hoàn, lần này chị và Cố Nam Thành hoàn toàn chơi xong rồi.”

Nam Tầm nói xong câu đó liền cúp điện thoại.

Thịnh Hoàn Hoàn biết Nam Tầm đã biết cả rồi, cô không biết kế tiếp Nam Tầm sẽ làm gì, nhưng cô biết lấy tính tình của cô ấy, cuộc sống sau này của Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ sẽ không tốt nổi.

Phía sau truyền đến tiếng kêu bén nhọn, người vừa đi vào đã bị phát hiện.

Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu liền thấy một người đàn ông nhảy xuống từ tường vây, giao camera cho cô gái kia rồi hai người chia nhau ra chạy.

Tiếp theo, cô thấy được bóng dáng Cố Nam Thành trên lan can, gã vẫn mặc bộ áo ngủ kia, nút áo lại không cài lại.



Chân Cố Nam Thành rất dài, thân thể mạnh mẽ, chạy đặc biệt nhanh.

Đôi nam nữ kia còn chưa chạy xa, Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự xông ra ngoài, chặn đường lúc Cố Nam Thành đáp xuống đất.

“Thịnh Hoàn Hoàn?” Có lẽ là có tật giật mình, Cố Nam Thành nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì sắc mặt trở nên rất khó coi: “Sao cô lại ở chỗ này, tên phóng viên kia là cô phái tới?”

Thịnh Hoàn Hoàn mặt không cảm xúc mà nói: “Tôi nói không phải, anh tin không?”

Cố Nam Thành nhìn người đàn ông kia càng chạy càng xa, không nhịn nổi mà quát vào mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi mặc kệ vì sao cô ở chỗ này, hiện tại lập tức tránh ra cho tôi.”

Tên phóng viên kia chụp ảnh giường chiếu của gã và Trần Do Mỹ, tuyệt đối không thể để anh ta cầm camera rời đi, nếu không chuyện này không dễ kết thúc.

Thịnh Hoàn Hoàn lại thật sự nhường đường cho Cố Nam Thành.

Có lẽ thật sự đã luống cuống, Cố Nam Thành luôn ổn trọng vững vàng không chút suy nghĩ mà đuổi theo, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới lớn tiếng nói: “Cố Nam Thành, dù anh đuổi kịp thì có tác dụng gì? Với dáng vẻ này, anh không sợ bên ngoài tiểu khu có một đống phóng viên đang chờ anh à?”

Quả nhiên Cố Nam Thành lập tức dừng bước, mắng nhỏ một tiếng rồi vội vàng cài nút áo lại, sờ sờ túi, tiếp theo lại trở về.

Thịnh Hoàn Hoàn biết gã muốn gọi điện thoại, đáng tiếc bị bắt gian gấp quá nên không mang theo, vì thế cô móc điện thoại ra rồi giơ lên: “Không đem điện thoại à, tôi cho anh mượn dùng, hay là tôi gọi cho chị Nam Tầm giúp anh, để chị ấy mang bộ quần áo lại đây?”

Vẻ mặt Cố Nam Thành như sương lạnh, ánh mắt như dao cắt qua mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh Hoàn Hoàn, tôi khuyên tốt nhất cô đừng xen vào việc của người khác.”

Thịnh Hoàn Hoàn cong cong khóe miệng, ánh mắt cô còn lạnh lẽo sắc bén hơn Cố Nam Thành: “Hai ba ngày không về nhà, anh cho rằng chị Nam Tầm không biết anh và Trần Do Mỹ ở bên nhau? Cố Nam Thành, anh có nghĩ đến lúc anh đang chung chạ với Trần Do Mỹ, có lẽ vợ anh đang thầm rơi lệ ở nhà, con gái anh đang khóc la tìm cha?”

Cố Nam Thành thẹn quá thành giận, cắn răng mắng: “Chuyện nhà tôi chưa tới phiên cô xen mồm.”

Nụ cười lạnh trên khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn tan đi, lạnh nhạt nhìn Cố Nam Thành: “Anh Nam Thành, đây là lần cuối cùng tôi gọi anh như thế.”

“Ngày xưa tôi hâm mộ anh và chị Nam Tầm nhất, hai người là đôi vợ chồng ăn ý nhất yêu nhau nhất tôi từng gặp, hai người còn có một đứa con gái xinh đẹp đáng yêu, ấm áp đến mức làm người ta ghen ghét. Mãi đến hôm nay, qua nhiều năm như thế, tôi mới phát hiện Cố Nam Thành anh căn bản không xứng với chị Nam Tầm.”

Lúc này Trần Do Mỹ vội vàng chạy ra, trên người còn mặc áo ngủ của Nam Tầm, Thịnh Hoàn Hoàn ghê tởm như muốn ói ra con ruồi: “Thật là kỹ nữ xứng với chó, thiên trường địa cửu, hi vọng nhị vị tự giải quyết cho tốt.”

Nói xong, cô mặc kệ sắc mặt của Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ khó coi đến mức nào, chỉ xoay người rời đi.

Nhìn bọn họ thêm một chút cũng làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy ghê tởm.