Cô Nàng Heo Yêu Dấu

Chương 12: Bảo vệ cô




Edit: Tiệm Bánh Sò

Chu Tiểu Tảo vui mừng trừng lớn mắt: "Hóa trang cho tôi à?" Trước giờ cô chưa từng hóa trang đâu, có phải sẽ trang điểm thành người đẹp siêu siêu đẹp không!

"Ừ, lễ mà, phải chỉn chu vui vẻ chứ."

"Được! Chắc chắc tôi sẽ đến!"

Lúc Chu Tiểu Tảo chính thức tan tầm, giờ cao điểm đã qua từ sớm. Mới vừa vào trạm tàu điện ngầm, có người gọi điện cho cô, cô nhận ra đó là số của Lộ Cẩn Lăng. Cô cẩn thận ấn nút xanh, đưa điện thoại lên tai: "Alo?"

"Sao cô vẫn chưa về?" Giọng nói từ tính của Lộ Cẩn Lăng vang lên.

Chu Tiểu Tảo lập tức giải thích: "Hôm nay tôi tăng ca để chuẩn bị cho Halloween, giờ tôi đang đứng trong tàu điện ngầm."

Lộ Cẩn Lăng cũng vừa về đến nhà, không thấy Chu Tiểu Tảo đâu, anh còn tưởng cô lại chạy mất rồi.

"Ừm..." Ngừng một chút, anh nói tiếp: "Lúc về nếu gặp phải người đàn ông nào có ý xấu thì cô biết phải làm thế nào chứ?"

"Biết ạ!" Chu Tiểu Tảo thầm nghĩ, tôi sẽ dẫm chân hắn!

Chu Tiểu Tảo ngắt điện thoại, vừa lúc tàu bắt đầu di chuyển. Người trên tàu không nhiều lắm, mà khi đến trạm thứ hai, Chu Tiểu Tảo gặp lại người đàn ông hôm qua. Lúc hắn ta nhìn thấy cô, hai mắt hắn ta sáng rực lén lén lút lút nhìn qua chỗ cô, rõ ràng là khoang tàu còn rất rộng, nhưng hắn ta cứ cố tình nhích lại gần Chu Tiểu Tảo. Chu Tiểu Tảo nhắm thật chuẩn, dẫm lên chân hắn ta một cái vừa chính xác vừa tàn nhẫn. Một tiếng hét thảm vang lên, người đàn ông kia ôm chân nằm trên mặt đất, mặt hắn ta đỏ cả lên, rơm rơm nước mắt.

"Đau quá! Chân tôi bị gãy mất rồi! Mau gọi xe cứu thương!"

Trong tàu không có ai động đậy, Chu Tiểu Tảo âm thầm lui về sau hai bước. Cô đâu có dùng lực nhiều, làm gì đến mức dẫm gãy chân người ta chứ? Con người yếu đuối đến vậy hả?

Người đàn ông đau đớn la hét, chỉ tay về phía Chu Tiểu Tảo mắng: "Con nhỏ đáng chết này, cô cố ý đúng không!"

Chu Tiểu Tảo mím môi im lặng, cô hơi sợ, định gọi điện thoại cầu cứu Lộ Cẩn Lăng. Người đàn ông kia bò dậy, khập khiễng đi đến chỗ Chu Tiểu Tảo, cô siết chặt điện thoại, khuôn mặt căng thẳng: "Anh đừng có lại gần!"

"Thế nào, cô muốn gọi cho ai? Gọi bạn trai cô đến đánh tôi à? Tôi nói cho cô biết, cô phải bồi thường tiền thuốc men đây!" Nói rồi, hắn ta còn nhào tới muốn túm tay Chu Tiểu Tảo.

Chu Tiểu Tảo định phản kháng, nhưng cô lại nghĩ đến lời dặn dò của cha mẹ: Phải tuân thủ pháp luật của xã hội loài người, không được tùy tiện ra tay đánh con người. Vừa nãy cô dẫm người đàn ông này một cái đã là quá nhất rồi. Thấy người đàn ông này sắp túm được tay mình, cô sợ hãi nhắm mắt lại. Đột nhiên, cô được một bàn tay mạnh mẽ kéo lại, mùi hương mát lạnh quen thuộc quanh quẩn bên chóp mũi cô.

"Anh muốn cô ấy bồi thường gì?" Lộ Cẩn Lăng lạnh lùng hỏi.

Chu Tiểu Tảo được anh ôm hờ, núp dưới thân hình cao lớn của anh càng khiến cô thêm phần nhỏ xinh. Tên kia còn tưởng Chu Tiểu Tảo gọi bạn trai đến, hắn ta giơ chân ra: "Cô ta dẫm chân tôi! Tôi bị thương rồi, bồi thường đây!"

Vốn Lộ Cẩn Lăng không muốn đến đón Chu Tiểu Tảo, nhưng đến khi anh nhận ra thì mình đã đứng trước trạm tàu điện rồi. Thấy cô sợ hãi vì bị một người đàn ông xa lạ dây dưa, anh nổi giận lập tức chạy tới. May mà anh đến, nếu không thì không biết chừng Chu Tiểu Tảo sẽ bị tên vô lại này bắt nạt thế nào đâu. Nghe hắn ta nói vậy, lửa giận của Lộ Cẩn Lăng càng bùng lớn hơn, trên đời này loại người anh khinh thường nhất là những người bắt nạt phụ nữ. Lộ Cẩn Lăng siết chặt tay, lạnh lùng nhìn hắn ta: "Bị thương à? Được, anh đến cục cảnh sát với tôi."

"Cái gì?" Hắn ta chưa kịp phản ứng... đi đâu?

Lộ Cẩn Lăng lấy thẻ ngành của anh ra: "Tôi nghi ngờ anh có hành vi quấy rồi tình dục cô gái này, mời anh đi theo tôi." Anh lại cúi đầu nhìn chân hắn ta: "Còn về vết thương của anh, chúng tôi sẽ tìm bác sĩ giám định."

Mặt người đàn ông kia trắng bệch, khí thế vừa rồi biến mất không còn tăm hơi. Hắn ta cũng chỉ thấy Chu Tiểu Tảo dễ bắt nạt mới dám làm bậy, không ngờ lại đá trúng tấm thép cứng. Bạn trai người ta là cảnh sát kìa! Hắn ta gượng gạo rụt lui, cười cười: "Do tự tôi không cẩn thận thôi, không trách cô gái này được, anh xem lại này, tôi không sao nữa rồi..." Nói rồi còn chạy thử hai bước: "Không cần đến cục cảnh sát đâu..."

"Không sao?" Lộ Cẩn Lăng nói: "Vậy vừa rồi anh đang vu khống người khác."

Người đàn ông kia suýt khóc đến nơi: "Xin anh mà, đừng bắt tôi, tôi chỉ nhất thời bị ma quỷ ám thôi."

Nếu Lộ Cẩn Lăng không phải cảnh sát thì gặp những chuyện như vậy nhất định sẽ túm hắn ta đánh một trận, nhưng vì nghề nghiệp của mình nên dù anh có giận đến mấy cũng không thể ra tay được. Ý anh đã quyết, phải dùng pháp luật đối phó với hạng vô lại như vậy. Người đàn ông kia thấy Lộ Cẩn Lăng không buông tha thì co chân định chạy, nhưng sao hắn ta có thể thoát khỏi quán quân thi chạy của cục cảnh sát, có thắng bằng trời. Cuối cùng Lộ Cẩn Lăng vẫn đưa hắn ta đến cục cảnh sát, Chu Tiểu Tảo là nhân chứng cũng đi theo. Không cần tạo nhiều áp lực, chỉ cần thẩm vấn đơn giản là hắn ta đã khai nhận mình từng quấy rối tình dục các nữ sinh trên tàu điện ngầm nhiều lần. Hắn ta bị tạm giam mười lăm ngày, còn bị phạt một nghìn.

Lúc Lộ Cẩn Lăng đưa Chu Tiểu Tảo ra khỏi cục cảnh sát lại bị Đàm Tử Hằng nhìn thấy. Trí nhớ anh ta không tệ, đặc biệt là tối mấy ngày trước Lộ Cẩn Lăng còn vừa đưa Chu Tiểu Tảo ra ngoài một lần nữa. Lần này đội trưởng Lộ giải quyết một tên lưu manh quấy rối phụ nữ, rất công bằng công chính, nhưng Đàm Tử Hằng chỉ liếc một cái đã nhìn ra được đội trưởng Lộ đang ra mặt thay cho Chu Tiểu Tảo đây mà. Chậc chậc, mùa xuân của người đàn ông độc thân hoàng kim đến rồi!

Lúc Lộ Cẩn Lăng và Chu Tiểu Tảo rời khỏi cục cảnh sát, thời gian đã không còn sớm nữa, anh đề nghị: "Hôm nay không nấu cơm, ăn ngoài đi, cô muốn ăn gì?"

Chu Tiểu Tảo lướt theo trình tự cẩm nang thức ăn, nói: "Ăn mì được không?" Gần đây có một tiệm mì, ở đấy không bán thịt heo, Chu Tiểu Tảo đã theo dõi từ lâu rồi.

"Được."

Lộ Cẩn Lăng dẫn Chu Tiểu Tảo qua đó, khí thế trên người anh vẫn còn. Bước chân Chu Tiểu Tảo nhỏ, không theo kịp anh nên phải sải bước nhanh hơn. Vất vả lắm mới đuổi kịp anh, cô lấy hết can đảm nói: "Lộ Cẩn Lăng, tôi lại gây thêm phiền toái cho anh rồi, tôi xin lỗi."

Lộ Cẩn Lăng đột nhiên dừng lại, ánh mắt tối sầm: "Sao lại phải xin lỗi?"

Chu Tiểu Tảo cúi đầu, nhéo nhéo tay áo mình: "Hình như lúc nào tôi cũng dính líu đến mấy vụ án..."

Lộ Cẩn Lăng nhìn chằm chằm cô một hồi, nghiêm túc nói: "Về công, giải quyết án kiện là chức trách của tôi, cô không cần áy náy. Về tư..." Giọng Lộ Cẩn Lăng dịu hơn nhiều: "Phải là tôi xin lỗi cô mới đúng, nếu tôi đến sớm hơn thì cô sẽ không bị người đàn ông kia dây dưa rồi."

Chu Tiểu Tảo không đồng ý, người làm sai rõ ràng là người đàn ông kia, sao Lộ Cẩn Lăng lại phải xin lỗi?

"Do tôi quá ngốc, không biết hắn ta muốn quấy rồi tôi, còn tưởng mình dẫm hắn bị thương thật. Dù sao thì tôi phải cảm ơn anh mới đúng."

Ánh mắt Chu Tiểu Tảo chuyên chú nhìn Lộ Cẩn Lăng, hầu kết anh bất giác chạy một vòng. Không muốn nói mãi chuyện không vui nữa, anh hỏi: "Hửm? Cô muốn cảm ơn tôi thế nào?"

Chu Tiểu Tảo mở ghi chú trong điện thoại ra, đây là công năng cô mới phát hiện lúc nghịch điện thoại buổi trưa. Lộ Cẩn Lăng cúi đầu nhìn, có một ghi chú trong đó là danh sách tiền nợ của cô.

"Tối nay tôi đãi anh, nhưng là anh cho tôi mượn tiền trước nha..." Nói đến câu sau, giọng cô càng nhỏ dần.

Ý cười của Lộ Cẩn Lăng lan từ khóe miệng đến đuôi mày, anh nhịn không được chọc chọc trán Chu Tiểu Tảo, nghe cô kêu ai ui một tiếng, anh lại cười lớn hơn nữa.

"Được, vậy tiền bữa này cứ thiếu nợ trước."

Chu Tiểu Tảo xoa đầu, hơi giận, sao lại chọc trán cô chứ!

Thực đơn của tiệm mì được in trên tấm bảng gỗ lớn treo trên tường, giờ Chu Tiểu Tảo là người nghèo không có tiền, cô chọn mì nước giá rẻ nhất... ừm, lấy hai mươi bát. Lộ Cẩn Lăng chỉ cần một phần lớn là được, Chu Tiểu Tảo nói mời anh, kỳ thật cũng chỉ tốn mười mấy đồng thôi. Ông chủ tiệm mì còn tưởng bọn họ muốn mua mang về, phải xác nhận mấy lần mới chấp nhận sự thật bọn họ sẽ ăn luôn trong tiệm.

"Hai mươi bát nhiều lắm, cô gái nhỏ này ăn không hết đâu..." Ông chủ nhấn mạnh, tận tình khuyên bảo.

Không đợi Chu Tiểu Tảo mở miệng, Lộ Cẩn Lăng đã mỉm cười nói: "Không sao, cô ấy ăn hết."

Ông chủ thở dài đi vào bếp, Chu Tiểu Tảo ngoan ngoãn ngồi chờ. Cách bàn không xa có một cái tủ lạnh, cửa tủ bằng thủy tinh trong suốt, trong tủ đặt rất nhiều đồ uống đựng bằng chai thủy tinh. Cô tò mò hỏi Lộ Cẩn Lăng: "Mấy đồ uống đó có vị gì vậy?"

"Chưa từng thử à?" Lộ Cẩn Lăng hỏi.

"Ừm."

"Phục vụ." Lộ Cẩn Lăng gọi: "Mấy loại đồ uống kìa, lấy mỗi loại một chai."

Lộ Cẩn Lăng cầm dụng cụ khui, mở một chai trước cho Chu Tiểu Tảo. Chu Tiểu Tảo cẩn thận nhận lấy, cứ như đang cầm nước thánh thần gì, đặt trên môi uống một ngụm. Cái miệng nhỏ nhắn bao lấy miệng chai, uống xong một ngụm còn phát ra tiếng khà nhẹ, động tác hơi... Lộ Cẩn Lăng nhìn, âm thầm quay đầu đi.

Chu Tiểu Tảo như được mở ra thế giới mới, giơ cái chai hỏi Lộ Cẩn Lăng: "Còn có cả bọt khí nổ tung trong miệng nữa! Sảng khoái quá!"

"Còn có vị khác nữa."

So với sữa dừa và sữa đậu phộng, Chu Tiểu Tảo thích đồ uống có ga hơn, uống một ngụm là thích rồi.

Món hai người gọi cũng được bê lên dần, Lộ Cẩn Lăng nhìn bộ dạng thỏa mãn hễ có ăn là dù trời có sập xuống cũng không sao của cô, anh thầm nghĩ, dễ dỗ thật đấy.

Sáng hôm sau, lúc Chu Tiểu Tảo dậy Lộ Cẩn Lăng vẫn chưa đi, anh hỏi cô: "Cô được nghỉ cuối tuần chứ?"

"Đúng vậy."

"Nếu thứ bảy tôi rảnh thì sẽ dẫn cô đi học lái xe, để sau này cô thi bằng lái."

Phản ứng đầu tiên của Chu Tiểu Tảo là: "Nhưng tôi đâu có xe."

"Tôi không cần dùng xe, cho cô mượn. Đợi sau này cô có bằng lái thì đừng đi tàu điện ngầm nữa."

Tuy Chu Tiểu Tảo rất cảm động, nhưng cô rất muốn từ chối đó! Mỗi tuần chỉ có hai ngày nghỉ, cô còn tưởng có thể nằm nhà ham ăn biếng làm, không muốn dậy tập lái xe đâu... Hu hu hu...

"Quyếtđịnh vậy đi, tôi đi làm trước." Lộ Cẩn Lăng chỉ vào phòng bếp: "Tôi mua bữasáng rồi, cô nhớ ăn." Nói rồi anh mở cửa đi, để lại Chu Tiểu Tảo đứng ngơ ngác chưa kịp nói câu nào.