Có Lẽ Yêu Mất Rồi

Chương 5




Khi Sở Tư tỉnh lại, xung quanh căn phòng đều tối om. Chỉ có hai ánh đèn ngủ bên đầu giường le lói ánh sáng vàng nhạt, đầu cô đau như bị từng nhát búa gõ vào.

Cô tung chăn ra thì thấy cổ chân mình đã được băng bó đàng hoàng, trên người lại mặc áo sơ mi trắng của đàn ông? Sở Tư quả thật chẳng nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhớ bản thân đã nôn lên người tên chết tiệt kia. Sau đó hắn giúp cô thay đồ…. Nghĩ đến đây đầu cô như muốn nổ tung, hình như hắn chưa động đến cô đúng không? Sở Tư thầm nhủ bản thân.

Cô ngó nhìn xung quanh, 1 cái nạn được đặt cạnh giường. Sở Tư nhanh chóng bò về phía chiếc nạn, cô từ từ leo xuống giường rồi dùng nạn chống. Cô đi về phía cánh cửa khẽ mở hé ra, cô đưa mắt quan sát.

Xác định không có ai mới mở cửa đi ra, do bản thân chưa quen chống nạn nên nhìn cô di chuyển có chút khó khăn. Vừa đi ra cô đã thấy tên Doãn Mặc Nhiên kia đang ngồi bên bàn làm việc, tác phong làm việc của hắn cũng rất ra dáng a…

Vừa nhìn thấy cô hắn liền buông bút “Cảm thấy khoẻ hơn chưa?”.

Cô chẳng nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi đi về phía sofa. Cô cúi xuống bàn lấy điện thoại, lúc cô đến đây là chiều ngày hôm qua. Hôm nay đã là chiều ngày hôm sau… đi lâu như vậy chắc chắn quản lý Dư lo lắng lắm.

Cô liền cầm điện thoại lên gọi cho quản lý Dư liền bị hắn cản lại “Tôi cho người báo tin cho cô ấy rồi, không cần phải gọi đâu”.

Nghe vậy Sở Tư cũng thở phào, cô thõng tay chống nạn quay vào trong phòng.

“Đồ của tôi ở đâu?”.

“Trong tủ quần áo”. Lời đáp của hắn không trầm không cao.

Cô chống nạn đi về phía tủ đồ, vừa mở ra đã bị làm cho choáng ngợp. Bên trong đồ hiệu, vest nam hôm qua hình như còn nhiều đến mức không nhét nổi nữa. Vậy mà hôm nay lại vơi đi bớt, thay vào đó lại có thêm đồ cho phụ nữ?

Sở Tư liền đưa tay lấy áo sơ mi trắng cùng quần jeans đơn giản, sau khi đã thay đồ xong. Cô liền quay ra ngoài, hắn vừa nhìn thấy cô như không giấu được nôn nao trong lòng.

Vừa này còn nhìn đầu tóc rối bù, xuề xoà vậy mà bây giờ lại trở thành mỹ nữ tuyệt sắc thế này? Mặc dù chỉ mặc áo sơ mi trắng quần jeans đơn giản nhưng cơ thể cô lại biến nó thành kiệt tác. Quả đúng với biệt danh, “móc treo đồ di động”.

“Rượu cũng đã uống rồi, thôi thì xem như chúng ta có duyên không có nợ”. Nói xong cô liền quay đi về phía cửa, không màng quay đầu nhìn hắn một cái.

“Cách liên lạc của tôi đã lưu vào máy em, hãy gọi tôi khi cần nhé. Bất cứ khi nào tôi cũng sẽ đến”.

Sở Tư nghe xong những lời này liền cảm thấy lạnh gáy “về tôi sẽ xoá ngay”. Nói xong cô mở cửa trực tiếp rời đi.

———-



Sau khi quay về khách sạn, cô không tìm được quản lý Dư. Liên lạc cũng không được, thầm nhủ có lẽ cô ấy bận gì đó. Sau rảnh sẽ gọi lại thôi.

Sở Tư đầu vẫn còn hơi đau chỉ đành lên giường ngủ thêm 1 giấc.

1 lúc lâu sau tiếng mở cửa vang lên, quản lý Dư hai tay cầm hai túi đồ ăn vặt to. Khẽ đặt lên bàn, cô rón rén sợ làm Sở Tư thức giấc. Nhìn mắt cá chân bị băng bó của cô, quản lý Dư nhất thời khẽ lắc đầu.

********

Trợ lý Hạ tay cầm ipad đứng cạnh bàn làm việc của Doãn Mặc Nhiên.

“Đồ anh bảo tôi sắp xếp vào tủ đồ là cho ai vậy? Vốn dĩ căn phòng đó ngoài anh ra tôi chưa thấy anh cho ai vào bao giờ”.

“Từ bao giờ cậu lại nhiều lời như vậy?”. Doãn Mặc Nhiên mắt chăm chú dán vào màn hình máy tính.

“Anh muốn xem thị trường giải trí ở Châu Á sao, tàn lắm…”

Ánh mắt hắn vẫn nhìn màn hình không rời, cặp chân mày đôi lúc lại nhíu lại rồi giãn ra.

“Công ty của cô ấy là công ty gì ấy nhỉ?”.

“SeaOn thì phải”. Trợ lý Hạ đưa tay đẩy kính lên sau đó liền tìm kiếm gì đó trong Ipad, có kết quả liền đưa qua cho Doãn Mặc Nhiên.

Giọng nói trầm thấp đầy lạnh lùng vang lên “Mua”

Trợ lý Hạ há hốc mồm nhìn sếp mình, anh ta bị điên rồi sao. Sao có thể nói mua là mua được….

“Cậu mau liên hệ với bên đó đi”.

Nghe vậy trợ lý Hạ khẽ gật đầu rồi rời khỏi văn phòng.

Lúc này cánh cửa lại lần nữa được mở ra, chàng trai với vẻ ngoài trẻ trung năng động nhưng không kém phần điển trai bước vào. Phong cách ăn mặc của anh ta hoàn toàn không giống với phong cách của Doãn Mặc Nhiên.



“Chào người anh em, lâu rồi không gặp”. Hắn đi thẳng đến ghế sofa ngồi không chút kiêng nệ.

“Đến đây có việc gì?”. Doãn Mặc Nhiên vẫn chăm chú nhìn vào giấy tờ, sau đó lại ghi ghi chép chép. Phong thái làm việc của anh thật sự rất lôi cuốn!

“Đến thăm cậu, đi uống vài ly cùng tôi không?”. Gương mặt hắn kiêu ngạo, hất cằm nhìn Doãn Mặc Nhiên.

“Không uống”.

“Con lợn nhà cậu, tối nay ở chỗ cũ. Anh em đều đợi cậu”. Nói xong tên thiếu gia kia liền rời đi, căn phòng lại trở về sự im ắng vốn có của nó.

Anh ngưng bút đưa mắt nhìn ra ngoài, bên ngoài cửa sổ tuyết lại bay rồi. Đây là trận tuyết thứ 7 kể từ khi mùa đông đến.

—————-

Bên trong phòng khách sạn của Sở Tư.

Cô nằm dựa vào thành tường, tay lướt hot search. Quả như cô nghĩ, bản thân bây giờ vẫn nằm trên top 3 hotsearch. Bên phía công ty cũng đã huỷ những show sắp tới của cô, Sở Tư chỉ có thể ngồi nhìn ra ngoài.

Bản thân đến đi đứng cũng chẳng xong, cô thở dài nhìn từng lớp tuyết đang dần dày lên.

Sở Tư trầm tư suy nghĩ gì đó một lúc, cô cầm điện thoại lên chọn vào mục điện thoại. Dòng chữ lạ lùng liền đập vào mặt cô “Sếp Doãn”.

Ngón tay thon trắng do dự không biết có nên bấm gọi hay không, đúng lúc này cô nhận được cuộc gọi từ Tần Dật. Không do dự cô liền bắt máy.

“Cậu gọi tôi có chuyện gì không?”.

“Hỏi thăm tình hình của cậu thôi, cậu tính khi nào về nước vậy!”.

“Ừm, hiện tại những hoạt động liên quan đến tôi đều bị huỷ cả rồi. Có lẽ ở lại đây một thời gian tịnh dưỡng cũng không tồi”.

“Cậu đừng để ý đến mấy cái tin đồn nhảm nhí đó, tôi sẽ cố gắng làm dịu truyền thông xuống. Giữ sức khoẻ nhé, khi nào quay lại tôi ra đón cậu”.

“Ừm, cảm ơn”. Nói xong cô tắt máy.