Editor: Yeee
Beta: Yaann
“Sao lại thế này! Xác chết sống dậy! Lâm Vân người đâu”? Trương Mộ Đồng xoa xoa đôi mắt, tìm kiếm vài vòng trên mặt đất, là người thứ nhất la toáng lên.
“Đúng thế, người đã chết đâu”?
Đội trưởng Vương cùng mấy nhân viên công tác anh ta dẫn đến đây xấu hồ mà nhìn nhìn ba người Trình Gia Dũng.
Nếu không phải có nhiều đôi mắt làm chứng như vậy, có thể chứng minh cho nhau, còn tưởng rằng bọn họ hơn nửa đêm đùa cảnh sát chơi, báo án loạn?
Tiêu Tiêu ngồi xổm tại nơi ngày hôm qua Lâm Vân xảy ra chuyện, vết máu trên mặt đất đã không còn, hung khí cũng không thấy, trên mặt đất sạch sẽ, hết thảy những điều này thật sự giống như chưa từng phát sinh.
Đội trưởng Vương đi theo phía sau Trình Gia Dũng, sợ anh xấu hổ, nhỏ giọng dò hỏi: “Tiểu Trình, các cậu rốt cuộc là có chuyện gì? Ai báo án? Người chết đâu”?
Giờ phút này Trình Gia Dũng cũng không hiểu ra sao, hoàn toàn nghĩ không ra manh mối.
Tối hôm qua rõ ràng anh thấy Lâm Vân nằm ở chỗ này, hô hấp mạch đập đều không có.
Sau khi dì xảy ra chuyện, phòng bị anh khóa trái. Sợ có người phá hỏng hiện trường, Trình Gia Dũng còn lấy chìa khóa dự phòng của phòng Lâm Vân từ tay Triệu Huy cùng Triệu Á.
Nhưng hiện tại nơi này bình yên vô sự, Lâm Vân đã chết ở trong phòng bốc hơi không thấy!
Tính cả lượng lớn vết máu trên mặt đất tối hôm qua, bình hoa bằng đồng đả thương Lâm Vân tất cả đều không thấy.
“Anh Dũng, tối hôm qua có phải chúng ta nhìn lầm rồi không, Lâm Vân có phải không chết không”? Trương Mộ Đồng bám vào nhỏ giọng hỏi bên tai Trình Gia Dũng.
Làm cảnh sát lâu như vậy, chuyện thi thể không cánh mà bay, vẫn là lần đầu tiên Trương Mộ Đồng gặp được, thật là mở rộng tầm mắt!
“Sẽ không”! Trình Gia Dũng bảo trì trấn định, lắc lắc đầu nói: “Tôi không có nhìn nhầm, tôi cũng rất chắc chắn ngay lúc đó dì không có dấu hiệu của sự sống”.
“Vậy người chết làm sao có thể tự mình đi ra ngoài? Người bên ngoài cũng không vào được, chìa khóa không phải bị chúng ta thu hồi rồi sao”? Trương Mộ Đồng bất tri bất giác rùng mình một cái.
Tiêu Tiêu chậm rãi đi xung quanh phòng, cô trái sờ phải sờ mỗi một đồ vật trong phòng Lâm Vân, hy vọng Lâm Vân có thể bằng lòng ‘trò chuyện’ cùng cô.
Lúc Tiêu Tiêu chạm đến hộp châu báu trên bàn trang điểm của Lâm Vân, tiếng ong ong quen thuộc lại truyền đến tai.
“Chính là cái này”!
Tiêu Tiêu hưng phấn mà nhấp miệng mỉm cười, nói với các cảnh sát còn ở phía sau nghi hoặc Lâm Vân chết hay không chết: “Lâm Vân quả thực đã chết, thi thể bà ấy hẳn là bị người dọn đi rồi, hiện trường cũng bị người dọn sạch”.
Trương Mộ Đồng làm ngôn ngữ cử chỉ với Tiêu Tiêu, chỉ mồm hỏi: “Tiêu Tiêu, sao cô có thể khẳng định như vậy”?
Tiêu Tiêu sợ mọi người không tin tưởng cô, lại nhấn mạnh lại một câu: “Tôi nói chính là sự thật”!
“Tôi tin cô, tôi tin tất cả những gì tôi thấy tối hôm qua không có sai, dì thật sự bị người ta đánh chết” Trình Gia Dũng là người thứ nhất đứng ra ủng hộ quan điểm của Tiêu Tiêu.
“Người đã chết, nhưng thi thể đâu”? Đội trưởng Vương nhún nhún vai, tung ra vấn đề: “Không có thi thể, cậu bảo chúng tôi tra xét thế nào”?
Trình Gia Dũng ngậm miệng, bảo cảnh sát đi điều tra hiện trường hung án không có người bị hại, thật sự có chút làm khó người khác.
“Tiểu Trình, nếu không sau khi các cậu tìm thấy thi thể, chúng tôi lại để pháp y pháp chứng lại đây lấy bằng chứng, hiện tại chúng tôi xuống lầu trước nhìn xem người bị hại khác”!
Đội trưởng Vương chắp tay sau lưng, đen mặt dẫn người của anh ta xuống lầu.
Trình Gia Dũng, Trương Mộ Đồng, Tiêu Tiêu ba người đứng ngây ngốc trong phòng Lâm Vân, nghĩ trăm lần cũng không ra?
Tối hôm qua là ai vào căn phòng này? Chẳng lẽ còn có người có chìa khóa dự phòng của căn phòng này?
Lại là ai đã di chuyển thi thể Lâm Vân? Tại sao Triệu Huy lại bị người giết?
Nhiều vòng bí ẩn quấn lại một chỗ, làm đầu óc ba người ở đây như muốn nổ tung.
Tiêu Tiêu chắp tay sau lưng, gắt gao nắm chặt chiếc nhẫn đá quý trộm từ chỗ Lâm Vân, hy vọng Lâm Vân có thể nhắc nhở cô tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mỗi lần Tiêu Tiêu trò chuyện cùng bọn họ, đều yêu cầu ở một hoàn cảnh tuyệt đối kín đáo và an toàn, chỉ có một mình cô ở nơi đó, còn yêu cầu mặc đồ trắng hoặc đồ đen, bọn họ mới bằng lòng ra gặp Tiêu Tiêu.
Dưới hoàn cảnh như vậy, Lâm Vân nhất định là cái gì cũng không chịu nói, Tiêu Tiêu chỉ có thể đợi hết thảy nơi này được an bài thỏa đáng, cô mới có thể ngồi xuống nói chuyện rõ ràng với Lâm Vân.
Pháp y sơ bộ phán đoán thời gian tử vong của Triệu Huy là tại ban đêm lúc 4 giờ rưỡi đến 5 giờ. Nguyên nhân tử vong là phần đầu chịu đòn nặng, tạo thành xuất huyết trong hộp sọ.
Hung khí đánh chết Triệu Huy chính là bình hoa bằng đồng bên cạnh ông ta, trên bình hoa không có lưu lại dấu vân tay, hung thủ hẳn là có chuẩn bị mà đến.
Nhà Lâm Chấn có rất nhiều bình hoa và dụng cụ bằng đồng, bằng bạc, cho nên hung khí đánh chết Lâm Vân cùng Triệu Huy có phải cùng một cái hay không, còn cần nhân viên hóa nghiệm phòng nghiệm chứng so sánh vết máu lưu lại trên hung khí.
Triệu Á ở trong một đêm, mẹ chết không thấy xác, bố chết oan uổng, cả người đều ở bên bờ vực của sự sụp đổ.
Triệu Á máy móc mà nhìn các cảnh sát ra ra vào vào, không hề giống ngày hôm qua khóc lớn kêu to, mà là biểu cảm hiền lành ngồi ở một bên, một câu cũng không nói.
Hai người em họ nhà Lâm Nhất Đức thay phiên an ủi Triệu Á, nhưng cô ấy giống như bị điếc, một chút phản ứng cũng không có.
Có lẽ ở lúc con người ta quá đau lòng, sẽ mất đi một ít năng lực phản ứng với thế giới bên ngoài.
Sau khi đội trưởng Vương dẫn các anh em lấy chứng cứ xong, mang thi thể Triệu Huy đi rồi.
Trong nhà chỉ còn người nhà Lâm Chấn với ba người Trình Gia Dũng, trong một đêm mất đi hai người, trong nhà yên tĩnh đi rất nhiều, nhưng sự yên tĩnh này xen lẫn với sự kỳ lạ không thể diễn tả được.
“Mợ, chìa khóa phòng dì ngoại trừ dượng với Á Á có, còn có chìa khóa dự phòng nào khác không”? Đội trưởng Vương vừa rời đi, Trình Gia Dũng liền vội hỏi Sầm Phương, bà ta là quản gia ở trong nhà, chuyện chìa khóa hẳn là bà ta biết rõ.
Sầm Phương nghĩ nghĩ, nói: “Lão gia tử có chìa khóa dự phòng của mỗi căn phòng”!
“Để ở đâu”?
“Ở ngăn tủ trong phòng lão gia tử”!
Trình Gia Dũng chạy lên lầu ba mở ra ngăn tủ phòng Lâm Chấn, chìa khóa chính là đặt trong ngăn tủ ngoài cùng, một chùm chìa khóa cột trong vòng kim loại hình tròn.
Lâm Chấn đều đánh dấu phòng lên mỗi chiếc chìa khóa, Trình Gia Dũng đếm từ số đầu tiên, thiếu duy nhất chìa khóa dự phòng của phòng Sầm Phương cùng Triệu Huy.
Trình Gia Dũng lâm vào trầm tư, xem ra thật sự có người lấy đi chìa khóa cửa phòng dì Lâm Vân!
Ban đêm, hung thủ nhân lúc bọn họ đã ngủ, đột nhập vào phòng, lén chuyển thi thể dì, lại tẩy sạch hiện trường hung án.
Nhưng mà đêm qua mưa to gió lớn, các cảnh sát đều không có cách nào đi điều tra, hung thủ có thể chuyển thi thể dì đến chỗ nào?
Anh cùng Trương Mộ Đồng và Tiêu Tiêu cạnh ở lầu một, mà lại ngủ sâu như vậy? Triệu Huy chết trong căn phòng cách bọn họ không đủ 5 mét, ba người vậy mà không có ai nghe thấy?
Trình Gia Dũng luôn ngủ không sâu giấc, động tĩnh nhỏ anh cũng có thể bừng tỉnh. Đêm qua cũng không biết là bị làm sao? Ma xui quỷ khiến, ngồi ngủ mà cũng có thể ngủ sâu như vậy!
Trình Gia Dũng đang cố gắng nghĩ lại chuyện tối hôm qua, cầu thang đinh đinh đang đang mà truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, có người lên lầu!
Lâm Chấn chân không mang dép, đầu tóc rối bời xuất hiện ở cửa.
Ông vọt vào phòng, ngay cả nhìn cũng không nhìn Tình Gia Dũng một cái, trực tiếp chạy về phía bàn thờ Phật của ông, lúc ông nhìn bàn thờ Phật trong khoảng cách gần, lại là một trận than khóc.
Trình Gia Dũng bị âm thanh này dọa sợ, từ trước giờ anh chưa từng nghe loại âm thanh này từ ông ngoại.
Trình Gia Dũng chuyển tầm mắt về phía bàn thờ Phật, Thần Mèo Nhỏ lại mất một con, chỉ còn có hai con!
“Hahahaha, lại sắp chết người rồi, hahahaha…”.
Lâm Chấn từ than khóc chuyển thành cười to, ông lấy ngón tay đếm Thần Mèo Nhỏ: “Một con, hai con…hahaha, chỉ còn lại hai con”!
Trình Gia Dũng đứng ngốc tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn mất đi năng lực phản ứng.
Cười đủ rồi Lâm Chấn lại bắt đầu đập mạnh lên mặt đất, Trình Gia Dũng sợ ông làm bản thân bị thương, liền vội vàng ôm lấy ông từ phía sau.
Sức lực của Lâm Chấn rất lớn, giãy dụa mạnh như một con trâu, Trình Gia Dũng thiếu chút nữa không ôm được ông.
“Ông ngoại, ông ngoại, ông bình tĩnh chút”!
Lâm Chấn ngừng động tác đập sàn nhà, đôi mắt mờ mịt mà nhìn Trình Gia Dũng hỏi: “Cậu là ai vậy”?
“Ông ngoại, cháu là Đại Dũng”!
“Cái gì Dũng, tôi không quen biết cậu’!
…
Giờ phút này Trình Gia Dũng còn mờ mịt hơn Lâm Chấn, ông ngoại đây là làm sao? K1ch thích quá lớn, ngay cả anh cũng không nhận ra?
Trình Gia Dũng thương lượng cùng người nhà, muốn đưa Lâm Chấn không quá bình thường đi bệnh viện, nhưng ông vừa la vừa nháo, đem đầu đập bịch bịch trên tường, sống chết không chịu đi bệnh viện.
Người nhà không còn cách nào, chỉ có thể mời bác sĩ đông y Trần Kiến Dân trên đảo tới, lúc Lâm Chấn không thoải mái vẫn luôn ở chỗ ông ấy xem bệnh bốc thuốc, hai người không chỉ là quan hệ thầy thuốc người bệnh, cũng là bạn tốt của nhau.
Lúc Trần Kiến Dân tới, Lâm Chấn đã an tĩnh lại rồi, ông nửa dựa vào giường đôi mắt chăm chăm nhìn trần nhà.
Trần Kiến Dân bắt mạch cho Lâm Chấn, kê thuốc an thần, nhìn thấy bạn già đến thăm, Lâm Chấn vẫn đơ như gỗ không nói lời nào.