Editor: Anne
Beta: An Nhiên
Qua cuộc trò chuyện với Triệu Xuân Tú, Trình Gia Dũng biết rằng có một người đồng hương của anh ấy là Từ Đông Thăng, người đã đến làm việc trong thành phố với Tào Kiệt. Sau khi có được thông tin liên lạc của bên kia, Trình Gia Dũng đã liên lạc qua điện thoại với anh ta và biết rằng Từ Đông Thăng đã đi về phía nam và không ở trong thành phố.
Hiện tại, vụ án Tào Kiệt đã bước vào giai đoạn bế tắc, những kẻ có động cơ bị tình nghi đều có chứng cứ ngoại phạm tại thời điểm gây án.
Theo điều tra trong khoảng thời gian này, Tào Kiệt là một người không xã giao nhiều, ngoại trừ những cuộc tiếp xúc cần thiết với một số đối tác của công ty, anh ta hầu như không có bạn bè.
Đánh giá ban đầu của mọi người về Tào Kiệt thì anh ấy là người biết tu dưỡng tốt, siêu ấm áp và siêu tốt bụng. Nhưng không ai có quan hệ sâu sắc với anh ta, anh ta đối với mọi người luôn sẵn lòng giúp đỡ hết mình. Không bao giờ hỏi chuyện riêng tư của người khác, đương nhiên người khác không biết chuyện riêng tư của anh ta.
Hiện tại, người bạn duy nhất của Tào Kiệt là Từ Đông Thăng, để “hiểu” thêm về Tào Kiệt, Trình Gia Dũng quyết định đi gặp Từ Đông Thăng một chuyến. Để Tiểu Chu đặt vé tàu, ngày hôm sau anh và Trương Mộ Đồng liền khởi hành.
Để tiết kiệm tiền cho đội, Trình Gia Dũng và Trương Mộ Đồng đã ngồi trên ghế cứng vô cùng khó nhọc hơn 20 tiếng đồng hồ. Vào mùa hè, mặc dù bật điều hòa nhưng đi tàu không có cảm giác mát mẻ, thật khó khăn để tới nơi, tàu hỏng ngay khi vừa xuống tàu.
Cái nóng mùa hè ở các thành phố phía Nam thật khó chịu, quần áo dính vào người ướt đẫm, không khí có lẫn hơi ẩm ướt. Trình Gia Dũng và Trương Mộ Đồng đã sống ở phía bắc từ khi họ còn là những đứa trẻ, và những cơn nóng bức ở phía nam khiến hai người đã quen với cuộc sống ở phía bắc vô cùng khó chịu.
Phải mất ba chuyến xe buýt mới tìm được nơi Từ Đông Thăng làm việc. Anh hiện đang làm bốc vác trong một công ty hậu cần, vào những ngày nắng nóng như thế này mà trên người anh phải gánh những vật nặng hàng trăm cân quả là điều khá khó nghĩ.
Sợ làm phiền công việc của Từ Đông Thăng, hai người Trình Gia Dũng đợi đến khi anh ta khuân vác hàng hóa trên tay xong rồi mới để người quản lý gọi anh ta.
Từ Đông Thăng rất cao, và những năm tháng làm việc thể chất đã khiến cánh tay của anh ấy đầy cơ bắp. Anh ta mặc một chiếc áo ba lỗ, chiếc quần yếm ngắn tay buộc ngang hông và chiếc khăn tắm trắng lủng lẳng trên vai.
Sau khi nhìn thấy hai người Trình Gia Dũng, Từ Đông Thăng đảo mắt nhìn họ vài lần trước khi hỏi: “Anh có phải là người cảnh sát đã gọi cho tôi vài ngày trước không?”
“Vâng, chúng tôi muốn hỏi anh một vài điều về Tào Kiệt?”
Trình Gia Dũng đặc biệt đáp lại Từ Đông Thăng bằng khẩu âm quê nhà của anh ấy. Khi anh ấy ở bên ngoài, khi nghe thấy ai đó nói chuyện với anh ấy bằng phương ngữ quê hương, nhất định anh ấy cảm thấy rất thân thiết.
Sau khi nghe câu hỏi của Trình Gia Dũng, Từ Đông Thăng quả nhiên lộ ra một chút ý cười, và một câu khẩu ngữ quê hương đã rút ngắn khoảng cách giữa họ.
Từ Đông Thăng hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra với Tào Kiệt?”
“Anh ấy đã bị giết!”
Từ Đông Thăng hít vào một ngụm khí lạnh, dự đoán cảnh sát tìm sẽ không có chuyện gì tốt, nhưng không ngờ Tào Kiệt đã chết rồi, “Làm sao có thể, chúng tôi một tháng trước còn gửi tin nhắn chào hỏi!”
“Chuyện xảy ra mười ngày trước!”
“Anh ấy mất như thế nào?”
“Bị mưu sát, vậy nên chúng tôi muốn hỏi anh một chút về Tào Kiệt!”
Từ Đông Thăng đã rất sốc khi hay tin người đồng hương bị sát hại. Anh ta yêu cầu hai người Trình Gia Dũng đợi anh ta một lúc, anh ta đến xin nghỉ phép với người giám sát, anh ta sẽ ngồi xuống và nói chuyện chi tiết với họ về Tào Kiệt.
Từ Đông Thăng xin nghỉ phép, còn Trình Gia Dũng đi tìm một nhà hàng Đông Bắc gần công ty hậu cần, sẵn tiện ngồi xuống vừa nói chuyện vừa ăn. Sau khi anh và Trương Mộ Đồng xuống tàu vào buổi sáng, họ vội vã chạy tới đây và chưa kịp ăn cái gì.
Theo thực đơn, Trình Gia Dũng gọi ruột già, thịt nhồi, ba món tươi và gà om cốm, tất cả đều là những món ăn đặc trưng của nhà hàng quê hương họ.
Từ Đông Thăng ở đây, và anh ấy đã không ăn thức ăn quê hương đã lâu. Đã gần hai năm kể từ khi anh rời khỏi nhà, rất nhớ. Bát đĩa đều để trên bàn, mùi thơm tỏa ra khiến Từ Đông Thăng nhịn không được nuốt nước bọt mấy lần.
Trình Gia Dũng hỏi qua Từ Đông Thăng buổi chiều anh ấy không cần quay lại làm việc, cố ý gọi thêm ba chai bia.
Sau khi ba người uống hết một chai bia, Từ Đông Thăng mở lời trước, “Tại sao Tào Kiệt lại bị giết? Lần trước chúng tôi nói chuyện phiếm, tôi nghe nói gần đây anh ấy làm ăn rất tốt, không cần làm việc thể chất nữa, và lương của anh ấy cũng tốt, khá cao. “
“Đồng hương, anh có biết gần đây Tào Kiệt đang làm gì không?” Trình Gia Dũng rót đầy ly bia cho Từ Đông Thăng và hỏi anh ta thông tin.
“Anh ta không muốn nói cho tôi biết!”
Từ Đông Thăng một hơi uống hết ly bia, lau một chút tàn dư trên miệng rồi nói: “Khoảng hai năm trước, tôi và Tào Kiệt vẫn đang ở công trường xây nhà cho người ta. Một hôm chúng tôi uống quá chén, Tào Kiệt vui vẻ nói với tôi rằng anh ấy đã gặp được một quý nhân, và anh ấy sẽ gặp may mắn lớn trong tương lai!”
“Tôi hỏi anh ta là quý nhân nào, nhưng anh ta không nói gì, anh ta chỉ cười ngu ngốc. Tôi nghĩ anh ta uống quá nhiều và mơ mộng nên không quan tâm.”
“Không ngờ, không đến một tuần, Tào Kiệt liền rời khỏi công Trường. Ngày tiễn anh ấy đi, tôi hỏi anh ấy tìm được công việc gì? Anh ấy nói chuyện rất thần bí, không nói thật cho tôi biết.”
“Kể từ khi anh ấy rời đi, một thời gian dài tôi không thể liên lạc được với anh ấy. Sau đó, tôi đi về phía nam để làm việc. Khoảng nửa năm trước, Tào Kiệt đã chủ động gọi cho tôi, và chúng tôi đã có thể liên lạc được.”
“Tôi nghe nói gần đây anh ấy làm ăn rất tốt, và anh ấy thậm chí còn gửi rất nhiều tiền cho gia đình!”
“Anh ấy vẫn chưa tiết lộ với anh, chính xác thì anh ấy bây giờ đang làm gì?” Trình Gia Dũng hỏi.
“Không nói. Tôi hỏi anh ấy mấy lần, lần nào cũng nói cho có lệ rồi nói sang chuyện khác. Quá ít, không có thật chút nào, thần thần bí bí, ai biết biết được bây giờ anh ấy đang làm gì!”
“Có phải hay không Tào Kiệt này vẫn luôn trầm mặc?”
“Trầm mặc?”
Từ Đông Thăng dường như đã nghe thấy một trong những câu chuyện cười hài hước nhất trên thế giới này, anh ta che miệng lại một lúc lâu mới nói: “Anh không biết rằng Tào Kiệt có biệt danh là Tào đại lừa rối à. Trời sáng khi vừa mở mắt, miệng liền không nhàn rỗi. Vợ con anh ấy, đều dựa vào miệng lừa dối đưa về! “
Trình Gia Dũng đột nhiên trầm ngâm, Tào Kiệt hai năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao một thời từng là “đại lừa dối” bỗng chốc trở thành “trầm mặc ít nói”?
Chẳng lẽ sau khi ăn “cơm dẻo” của Trương Khởi, anh ta đã hoàn toàn biến hóa từ đầu đến chân?
Tào Kiệt đã dựa vào “cái miệng tốt” của mình để đánh lừa Triệu Xuân Tú và Trương Khởi. Nếu Trương Khởi thích “sự khéo léo” của Tào Kiệt, tại một hai phải thay đổi anh ta?
Trình Gia Dũng còn nhớ, nhân viên bảo vệ của Trương Khởi từng nói: “Bà Tào không thích nói chuyện?!!! “Ông Tào đều cho chúng tôi một ít đồ ăn nhẹ mỗi khi chúng tôi đi ngang qua cổng”!!!
So với sự hờ hững của Trương Khởi, Tào Kiệt khách khí hơn, ít nhất anh ta vẫn có thể nhìn ra được vài bóng hình của quá khứ.
Vợ chồng ảnh hưởng lẫn nhau. Sau khi Tào Kiệt “ăn nhờ ở đậu”, hoàn toàn chịu ảnh hưởng của Trương Khởi?
Hai người Trình Gia Dũng cùng Từ Đông Thăng ăn cơm xong, bắt xe buýt đến ga xe lửa, Trương Mộ Đồng nghiêng đầu chống cằm suy nghĩ điều gì đó.
Suy đi nghĩ lại hồi lâu, anh không hiểu nổi, Trương Khởi làm sao lại coi trọng Tào Kiệt?
Trương Mộ Đồng vỗ nhẹ Trình Gia Dũng, người cũng đang suy nghĩ bên cạnh, hỏi: “Anh Dũng, anh nghĩ Trương Khởi thích Tào Kiệt ở điểm nào? Chỉ vì anh ta miệng lưỡi tốt? Đây cũng là một ưu điểm sao? Em cảm thấy mình cũng rất giỏi nói chuyện với người khác! Từ nhỏ đã nói chuyện rất được lòng người lớn. Tại sao Tiểu Long Nữ lại không quan tâm đến em?”
Trình Gia Dũng thở dài thườn thượt, kể từ lần trước lúc ba người cùng chơi “Đĩa Tiên”, sau khi Trương Mộ Đồng làm trò cười cho thiên hạ trước mặt Tiêu Tiêu, ba chữ này đều không thể tách ra khỏi Tiêu Tiêu, luôn lo lắng Tiêu Tiêu sẽ không bao giờ nhìn anh ta một lần nữa.
Mấy ngày nay Trình Gia Dũng thuyết phục anh thả lỏng, miệng cũng sắp mòn rồi, Trương Mộ Đồng không điên, anh cũng điên rồi!
“Người với người sẽ giống nhau sao? Chẳng qua củ cải và bắp cải đều có ưu điểm riêng. Có lẽ Tào Kiệt có điểm tỏa sáng nào đó trên cơ thể mới thu hút được Trương Khởi. Hơn nữa, Tiêu Tiêu cũng không có nói cô ấy ghét bỏ cậu! Người đó, đơn thuần thái quá, đừng nói là không thích để ý tới cậu, tôi ở đối diện nhà cô ấy cũng không quan tâm đến tôi đấy sao?”
Mặc dù Trình Gia Dũng có một chút khó chịu trước sự cằn nhằn của Trương Mộ Đồng, nhưng cuối cùng anh cũng nói thêm một lời an ủi với cậu ta.