Editor: Yaann
Beta: Mỡ Mỡ
Sự hung ác của Lâm Miểu khiến Trình Gia Dũng một lần nữa cảm thấy thất vọng, rốt cuộc là thù sâu oán nặng gì? Chuyện không đáng ngại? Mà khiến cho Lâm Miểu căm thù bọn họ đến như thế?
“Bọn họ đã làm chuyện gì có lỗi với dì vậy?”
Trình Gia Dũng đã chuẩn bị xong bút ghi âm, phòng tuyến của Lâm Miểu đã phá rồi, anh biết dưới sự “Xúc tác” của nước hoa, thì không cần lực tác động từ bên ngoài nữa, bà ấy nhất định sẽ kể ra hết câu chuyện của bà ấy.
“Nếu như Vương Tiểu Thì không xuất hiện, thì Vinh Sinh sẽ không đối sử tuyệt tình với tôi như thế. Từ ngày đầu tiên tôi vào bệnh viện, tôi liền biết Vinh Sinh là người đàn ông mà tôi vẫn luôn chờ đợi. Chỉ là đáng tiếc mọi thứ đều đến quá muộn, Vinh Sinh đã có vợ con, còn tôi cũng vừa mới cùng chồng trước kết hôn.”
“Thực ra tôi không để tâm việc tôi có cùng Vinh Sinh có thể ở bên nhau hay không. Chỉ cần mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ông ta, giúp ông ta xử lý chuyện trên công việc, có thể cùng ông ta nói chuyện để giải quyết buồn phiền của ông ta, là tôi đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”
“Tôi vĩnh viễn không thể quên được một đêm của năm năm trước, trong một lần tôi với Vinh Sinh cùng đồng nghiệp liên hoan đã uống rất nhiều rượu, ông ta đưa tôi về nhà. Dưới tác dụng của cồn, cuối cùng ông ta thổ lộ tình cảm với tôi, ở trong xe ôm chặt lấy tôi, nói cũng thích tôi, lúc đó trong lòng tôi, cho dù là lập tức đi chết thì tôi cũng cảm thấy cuộc sống này không còn nuối tiếc rồi.”
“Từ đêm đó về sau, tôi trở thành tình nhân bí mật của Vinh Sinh. Bởi vì sợ bệnh viện đồn đãi vớ vẩn, đối với Vinh Sinh tạo thành phiền phức không đáng, lúc đó vừa lúc ông ta đang tranh cử chủ nhiệm khoa, vì tiền đồ của ông ta, tôi hi sinh gì cũng được. Bí mật chúng tôi vẫn luôn giữ rất tốt, ở trong bệnh viện, chúng tôi biểu hiện là bác sĩ và y tá bình thường, không ai biết quan hệ của hai người chúng tôi.”
“Vinh Sinh nói ông ta chỉ yêu một người, sau khi cùng ông ta yêu nhau, tôi liền không thể chịu đựng được cuộc sống hôn nhân cùng chồng cũ. Yêu một người, là toàn bộ đều thuộc về người đó, không cho phép làm bẩn một chút nào.”
“Mặc dù Vinh Sinh chưa từng yêu cầu với tôi cái gì, nhưng tôi vẫn ly hôn với chồng cũ. Bởi vì lúc đó con còn nhỏ, chồng trước vẫn luôn muốn cứu vãn hôn nhân của hai người, ở cùng nhau đến lúc con trưởng thành, nhưng lòng tôi đã quyết. Sau khi hai người chúng tôi ly hôn, chồng trước liền mang theo con đi công tác ở thành phố khác. Thực ra như thế cũng tốt, mặc dù đã quyết định li hôn, thì không cần phải gặp mặt nữa.”
“Dì một chút cũng không nhớ con mình sao? Năm năm trước thằng bé cũng chỉ là học sinh trung học mà thôi, đang là lúc cần có mẹ bên cạnh.” Trình Gia Dũng xen vào một câu, càng nghe càng tức, vì một người đàn ông, lại có thể nhẫn tâm ngay cả cốt nhục mình đẻ ra cũng không cần.
“Vì Vinh Sinh, ngay cả chết tôi cũng không quan tâm, bất cứ thứ gì phụ thuộc đều không có ý nghĩa với tôi. Con thì dù sao cũng trưởng thành, nó phải học cách độc lập, không có tôi, nó vẫn trưởng thành được.”
Trình Gia Dũng và Trương Mộ Đồng vẫn luôn ghi chép nhìn nhau một cái, thường hay nghe nói người có bộ não tình yêu*, lần này thật sự là tận mắt nhìn thấy, mở mang tầm mắt.
*Não tình yêu: Ý chỉ đặt tất cả sức lực và tâm trí vào tình yêu và người yêu của họ ngay khi yêu.
“Nếu hai người đã yêu nhau như thế, sau khi dì ly hôn, tại sao không cùng Trần Vinh Sinh xây dựng gia đình mới?” Trình Gia Dũng tiếp tục hỏi.
“Vinh Sinh nói ông ta và vợ đã không có tình cảm rồi, nhưng bọn họ đều tin đạo cơ đốc, dựa theo ý chỉ của thần, là không thể ly hôn. Tôi có thể hiểu cho ông ta, tôi biết người Vinh Sinh yêu nhất là tôi, vì trách nhiệm nên mới miễn cưỡng duy trì quan hệ hôn nhân.”
“Chỉ cần ông ta yêu tôi, là đủ rồi, cho dù cả đời này không danh không phận, tôi cũng không hối hận! Cho đến khi con tiểu yêu tinh Vương Tiểu Thì xuất hiện, lỗi do cô ta, là cô ta mê hoặc ông ta, ông ta mới hoàn toàn thay đổi.”
“Mỗi năm đến kỳ tốt nghiệp, Vinh Sinh đều phải đi đại học y và trường điều dưỡng chọn sinh viên, vì muốn cho khoa thêm mới mẻ sinh động. Ông ta vừa nhìn liền chọn Vương Tiểu Thì, đối với cô gái này đặc biệt chiếu cố. Còn ba lần dặn dò tôi, lúc ký hợp đồng nhất định phải chọn Vương Tiểu Thì vào đây.”
“Mới đầu tôi cũng có nghi ngờ, tôi tra thử hồ sơ của cô gái kia, thành tích cũng không tệ. Vẫn luôn đứng đầu trong danh sách trường, trong thời gian thực tập năng lực nghiệp vụ cũng xuất chúng, khảo hạch các môn đều thông qua. Ban đầu, tôi cũng không nghĩ nhiều, Vinh Sinh là một người chính trực, có lẽ ông ta chỉ là coi trọng năng lực của cô ấy, vì khoa mà tuyển chọn người ưu tú mà thôi.”
“Có một ngày, Vinh Sinh nhờ tôi giúp Vương Tiểu Thì tìm một công việc bán thời gian để kiếm thêm tiền, nói là cô ấy gánh vác gia đình, cả nhà đều do một mình cô ấy nuôi, muốn tôi giúp cô ấy nghĩ cách.”
“Lúc đó tôi đã cảm thấy vô cùng kỳ quái rồi, tôi biết rõ Vinh Sinh, ông ta ngoài mặt thì đối với người ta khách sáo nhiệt tình, thực ra rất kiêu ngạo và tự trọng, nội tâm lạnh nhạt. Một người trước giờ không thích giúp đỡ người khác, vậy mà vì một cô học sinh mới quen mấy ngày, vừa bố trí công việc, lại giúp tìm kiếm việc làm thêm?”
“Có lẽ là trực giác của phụ nữ, tôi nhận ra khoảng thời gian này Vinh Sinh có vẻ kỳ quái! Đối xử lạnh nhạt với tôi không ít, kỳ nghỉ tôi hẹn ông ta ra ngoài, ông ta vẫn luôn tìm lý do chối từ, không phải bận thì là quá mệt. Sau khi tôi nghe ngóng nhiều chỗ, tôi mới biết, Vinh Sinh dây dưa với Vương Tiểu Thì đã lâu, chẳng qua cô ấy đối với lão già đấy không có hứng thú thôi!”
“Trong trường học đã xôn xao rồi, chỉ có tôi còn chẳng hay biết gì, Vinh Sinh vẫn luôn rất sợ sinh hoạt cá nhân ảnh hưởng đến tiền đồ công việc, tôi không hiểu lần này ông ta là bị làm sao? Càng già càng hồ đồ sao?”
“Lúc đó tôi đều sắp tức điên rồi, tôi muốn đi tìm Vinh Sinh để tranh luận, tôi vì ông ta trả giá nhiều như vậy, vì sao còn phản bội tôi? Nhưng sau khi bình tĩnh, tôi cảm thấy hành động của bản thân quá kích động, rất không lý trí, ông ta hiện giờ thần chí không rõ, tôi lại đi quấn quít lấy, chỉ khiến Vinh Sinh càng thêm chán ghét tôi.”
“Ông ta thích cô gái trẻ tuổi, tôi có thể hiểu, đóa hoa trẻ tuổi ai mà không thích được, chẳng qua chính là h4m muốn cô gái trẻ đơn thuần mà thôi.
“Công việc làm thêm của Vương Tiểu Thì tôi nhất định sẽ giúp cô ấy tìm, hơn nữa còn tác thành cho cô ấy, kiếm được nhiều tiền, càng nhiều càng tốt!”
“Dì giúp Vương Tiểu Thì tìm công việc làm gì gì?” Trong lòng Trình Gia Dũng run lên, cho dù Lâm Miểu cái gì cũng không nói, thì anh cũng lờ mờ đoán được.
Lâm Miểu cười lạnh: “Bố tôi quanh năm đánh bạc, ông ta quen biết rất nhiều bọn lưu manh, chuyên môn giúp mấy cô gái không trả được tiền nợ đánh bạc. Vinh Sinh không phải là thích mấy cô gái đơn thuần lương thiện sao? Tôi liền khiến cô ấy ai cũng có thể làm chồng!”
“Ra tay ‘Độc hại’ với một cái gái không có bất kì kinh nghiệm xã hội gì, có phải là dì quá độc ác rồi không?” Trương Mộ Đồng vẫn luôn ghi chép, vừa nghe đến đây đều nhịn không được mà chất vấn.
“Độc hại?” Lâm Miểu vẫn luôn cảm thấy bản thân không sai, đắc ý nói: “Tôi cũng không có ép buộc cô ấy, không có lửa làm sao có khói, cô ấy chính là loại con gái như vậy.”
“Chỉ có mấy đám đàn ông vô dụng như mấy người, mới nhìn không rõ bộ mặt thật của cô ấy. Mới đầu còn giả trang là gái trong sạch, sống chết không chịu, nửa tháng ngắn ngủi, cô ấy liền chủ động đến tìm tôi, muốn tiếp tục công việc này.”
Cuối cùng Trình Gia Dũng hiểu rõ, vì sao Vương Tiểu Thì khăng khăng muốn chia với bạn trai si tình của cô ấy, vì gia đình, vì em trai mà chuẩn bị hi sinh.
Anh hỏi cha mẹ của Vương Tiểu Thì, con gái làm việc làm thêm gì? Bọn họ đều trốn tránh, thái độ trốn tránh không trả lời cũng đã hiểu rõ rồi!
Rõ ràng biết là hố lửa, còn đưa con gái ruột của mình vào đấy?
Vương Tiểu Thì ngốc như vậy, lựa chọn con đường này, cũng có lẽ là bị cha mẹ thúc ép, hết đường lựa chọn.
So với Lâm Miểu độc ác không hề có quan hệ máu mủ, thì cha mẹ Vương Tiểu Thì mới là đáng sợ nhất!
Trình Gia Dũng cảm thấy trong lòng như bị đè ép bởi ngàn cân đá nặng, buồn bực thở không nổi.
Anh liên tục hít thở ba lần, mới hỏi tiếp: “Nếu dì đã thành công hủy hoại Vương Tiểu Thì ‘Đơn thuần’, vậy vì sao còn muốn giết cô ấy?”
“Trách là trách cô ấy, có chết cũng không đổi, bản thân cũng đã ‘Không sạch sẽ’ rồi, còn quyến rũ đàn ông!”
“Sau khi Vương Sinh biết Vương Tiểu Thì làm cái công việc làm thêm kia, cũng thật sự chán ghét cô ấy một thời gian. Cũng không chủ động ra vẻ nịnh bợ nữa, nhìn thấy cô ấy thì trốn đi thật xa. Quan hệ của chúng tôi cũng lại lần nữa tốt lên, giống như là quay lại năm năm trước, ngày tháng mà chúng tôi mới quen biết nhau.”
“Cho đến khi cô ấy xịt loại nước hoa kia!”
“Việc làm thêm của con tiểu yêu tinh kia đều vào buổi tối, ngày hôm sau buổi sáng 6 giờ 30 phút y tá chúng tôi phải giao ban, cô ấy không kịp tẩy trang. Cho nên thường xuyên mang theo lớp trang điểm đậm để làm ca ngày.”
“Tôi biết với bộ dạng đó của ấy khiến bệnh nhân nhìn thấy không tốt, nhưng trước giờ tôi không hề nói với cô ấy, còn đặc biệt chăm sóc cô ấy, cho phép cô ấy trang điểm có đậm hơn một chút cũng không sao. Còn an ủi cô ấy, không nhìn kỹ thì nhìn cũng không rõ lắm.”
“Tôi cố ý để cô ấy mất mặt, bởi vì tôi biết, chỉ cần Ving Sinh vừa nhìn thấy mặt cô ấy, liền có thể nhớ đến cô ấy không đứng đắn như thế nào, bán ‘sắc’.”
“Khoảng chừng ba tháng trước nhỉ, con yêu tinh kia không những trang điểm, còn xịt loại nước hoa quyến rũ người đó. Bắt đầu từ đó, Vinh Sinh lại bắt đầu trở nên điên cuồng, ông ta giống như là trở thành người khác, cũng không sợ lời bàn tán ở bệnh viện, không biết chừng mực mà lại bắt đầu dây dưa với con yêu tinh kia.”
“Có một ngày, cô ấy nói với tôi, một người bạn của cô ấy nói với cô ấy phải quý trọng người trước mắt! Thế là sau đó cô ấy không kháng cự theo đuổi của Vinh Sinh, mà đồng ý cùng Vinh Sinh yêu nhau.”
“Sau khi Vinh Sinh có được cô ấy, liền vội vàng cùng tôi phủi sạch quan hệ, sau này chỉ làm đồng nghiệp, duy trì khoảng cách.”
“Vinh Sinh nói, con yêu tinh kia rất đáng thương, tuổi còn nhỏ mà phải gánh vác quá nhiều, ông ta rất muốn bảo hộ cô ấy, cho cô ấy nhiều tình yêu, sau này không để cô ấy làm cái công việc kia nữa, trước kia như thế nào, ông ta cũng không để bụng, đồng thời còn quyết định cùng vợ của lão ta thương lượng chuyện ly hôn để cưới cô ấy.”
“Trong mắt Vinh Sinh chỉ có con yêu tinh đáng thương kia, ông ta có từng nghĩ, tôi yêu ông ta mười năm? Vì ông ta, tôi vứt bỏ gia đình hạnh phúc, ngay cả con trai cũng không được gặp. Ông ta có từng thương xót tôi không?”
“Vì cô ấy, Vinh Sinh lại muốn vứt bỏ tín ngưỡng, cùng vợ ly hôn? Nhất định là ông ta điên rồi, nhất định là bị quỷ ám rồi? Chắc chắn là mùi ‘Nước hoa’ đặc biệt kia lại mê hoặc ông ta rồi?”
“Mỗi lần ngửi thấy mùi nước hoa trên người con yêu tinh, tôi liền buồn ôn muốn chết. Trơ mắt nhìn cô ấy cướp đi người đàn ông mà tôi cực khổ có được, tuyệt đối không được!”
“Tôi tìm hiểu bên cạnh con yêu tinh, là ai bảo cô ấy thay đổi tâm ý, chấp nhận Vinh Sinh? Không phải là cô ấy vẫn luôn chán ghét lão đàn ông như Vinh Sinh sao?”
“Không nghĩ đến người khích lệ cô ấy chấp nhận Vinh Sinh, lại là kỹ sư nghiên cứu ra loại nước hoa ‘mê hoặc’ đàn ông kia!”
“Nhất định là âm mưu, nhất định là hai người cô ấy sớm đã lên kế hoạch ổn thỏa rồi!”
“ ‘Dụ hoặc trí mạng’?! Người phụ nữ nghiên cứu ra loại nước hoa này rất đáng chết! Để loại người như cô ấy sống trên thế giới này, còn không biết thế giới chưa đủ loạn! Phải chia rẽ bao nhiêu đôi tình nhân hạnh phúc nữa?”
“Tôi muốn thay trời hành đạo, tuyệt đối không để loại tại họa này lại nghiên cứu ra thứ đồ kỳ lạ hại người nữa!”
“Tôi nói tôi có một họ hàng muốn làm đại lý buôn bán đồ trang điểm, muốn lấy số điện thoại của người phụ nữ xấu xa từ chỗ con yêu tinh kia, người phụ nữ xấu xa đó biết có người muốn mở rộng mua sắm sản phẩm của cô ta, tất nhiên là bằng lòng gặp tôi.”
“Chúng tôi âm thầm nói chuyện mấy lần, tôi biết con yêu tinh kia cũng làm nhân viên thử nước hoa mới, nên mới quen biết người phụ nữ xấu xa tên Châu Tiêu kia.”
“Một người hướng dẫn người khác làm thế nào để dụ dỗ đàn ông, một người chuyên môn cướp đàn ông của người khác, hai người họ ai cũng đều đáng chết!”
“Tôi thật sự cảm thấy ông trời đang giúp tôi, ông trời đều muốn trừng phạt bọn họ!”
“Lúc tôi đang chuẩn bị lên kế hoạch làm thế nào có thể tiếp cận Châu Tiêu, cô ta vậy mà lại gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đi nhà cô ta thử dùng sản phẩm mới.”
“Chúng tôi đã từng điều tra qua camera giám sát của tiểu khu nhà Châu Tiêu, đã xem lại nhiều lần, nhưng không hề nhìn thấy dì xuất hiện trong camera!”Trình Gia Dũng vẫn luôn không hiểu, là Lâm Miểu dùng cách nào mà trốn qua được.
“Nếu đã muốn đi giết người, tất nhiên không thể khiến người khác nhận ra mới được chứ! Tôi sợ sau khi giết Vương Tiểu Thì, sớm muộn cảnh sát cũng phải nghi ngờ đến người trong bệnh viện. Cho nên cố ý mặc đồ con trai, đội mũ đeo khẩu trang, nên như thế mấy người mới không tìm thấy tôi. Hơn nữa cho dù phát hiện kẻ khả nghi, cũng sẽ nghĩ đến là do đàn ông.”
“Tôi dựa theo kế hoạch tiêu diệt Châu Tiêu, người phụ nữ ngu đần như lợn này, đến lúc chết rồi cũng không biết bản thân vì sao lại chết? Tôi tất nhiên muốn nói cho ả biết, phát minh ra loại nước hoa mê hoặc đàn ông, chính là nguồn gốc của tội lỗi!”
“Vì để khiến cảnh sát mấy người càng thêm tin tưởng người giết người là một người đàn ông, tôi lợi dụng phương pháp kiểm tra phụ khoa của máy mở rộng 4m đạo, tạo thành hiện trường giả cô ấy bị xâm phạm.”
“Sau khi giết Châu Tiêu, tôi cho cô ta đeo chiếc giá chữ thập lớn có tẩm chất độc. Trừng phạt loại người này, nhất định phải có cảm giác nghi thức, bọn họ mới biết bản thân đã sai phạm lỗi gì!”
“Trước khi giết hại Vương Tiểu Thì, tôi bảo cô ấy đi xuống dưới quầy thuốc lấy thuốc, cô ấy vừa rời đi không lâu, tôi đã đuổi theo nói cho cô ấy biết, lúc làm việc cô ấy có phạm một lỗi lớn, tôi không muốn ở trước mặt y tá khác đi phê bình cô ấy, khiến cô ấy tránh khỏi đám người, đến phòng trữ thuốc chờ tôi.”
“Mỗi chiều chủ nhật ba giờ, phòng nước nóng và phòng hút thuốc đều phải khử trùng một lần, mùi vị rất hắc, người bệnh và người nhà ở chỗ đấy đều biết, cho nên vào khoảng thời gian đó hầu như không có ai đi qua. Tôi biết Vinh Sinh vừa mới đi họp về, một mình ở trong văn phòng, không có người làm chứng, tôi bèn lợi dụng cơ hội này, giải quyết Vương Tiểu Thì.”
“Không phải Vinh Sinh muốn cứu cô ấy sao, tôi liền thành toàn cho ông ta, cho hai người phụ nữ phạm tội kia, đều đeo giá chữ thập, để chờ ông ta đến cứu.”
“Sau khi giết Vương Tiểu Thì, tôi vốn nghĩ để bác sĩ hoặc người nhà bệnh nhân phát hiện cô ấy xảy ra chuyện. Không ngờ đến có một người nghiện thuốc lá không nhịn được mà đi phòng hút thuốc. Tôi sợ anh ta phát hiện tôi đi ra từ phòng trữ thuốc, nên chỉ có thể thay đổi kế hoạch, trở thành người đầu tiên phát hiện thi thể.”
“Vốn dĩ kế hoạch của tôi không chê vào đâu được, đồng thời còn lần lượt dẫn dắt cậu nghi ngờ đến Trần Vinh Sinh. Thế nào tôi cũng nghĩ không ra là sao cậu cứ chậm chạp không bắt ông ta, hơn nữa còn phát hiện ra bí mật của nước hoa.”
“Kẻ tình nghi rõ ràng như vậy, mà cậu cứ khăng khăng tra đông tra tây. Còn phát hiện đánh giá Vương Tiểu Thì của tôi với người khác không giống nhau, mà còn vạch trần quỷ kế cố ý ngụy tạo cô ấy bị đàn ông xâm phạm.”
“Đại Dũng, tôi biết từ nhỏ cậu đã thông minh. Ngày đó ở bệnh viện ngoài ý muốn tương phùng với cậu, có lẽ là ý trời nhỉ!”
“Từ lúc cậu hơn hai tuổi, tôi đã giúp cậu tiêm, cho đến lúc cậu mười lăm tuổi, không đến bệnh viện nữa, tôi cũng sắp coi cậu trở thành con trai của mình. Nằm mơ cũng không nghĩ đến, cuối cùng tôi vậy mà lại thua bởi trong tay của một thằng nhóc.”
Trình Gia Dũng cái gì cũng không nói, nhận lấy ghi chép tay của Trương Mộ Đồng, sau khi xác nhận lại, bảo Lâm Miểu ký tên.
Lâm Miểu nhìn thoáng qua, cuối cùng cam chịu số phận, sảng khoái mà kí tên mình lên.
Trình Gia Dũng nhận lấy tài liệu đã ký xong, đứng dậy, rất nghiêm túc mà nói với Lâm Miểu: “Không phải là tôi thông minh, mà có một câu gọi là có tật giật mình. Kế hoạch của dì quả thật là hoàn hảo, nhưng cũng quá sốt ruột, sợ tôi không hoài nghi Trần Vinh Sinh, mà nhiều lần nhấn mạnh với tôi, mà từng câu một còn nhằm vào Vương Tiểu Thì, thông minh lại bị thông minh hại, điều này càng dễ dàng lộ ra sơ hở.”
“Giết người đền mạng, tội và ác ắt có công bằng!”
Lời khỏi phòng thẩm vấn, Trình Gia Dũng ra ngoài hít thở không khí trước, bị mùi nước hoa xông đến nỗi đau đầu, không nghĩ đến đây chính là chân tướng!
Vì cái mà bà ấy gọi là tình yêu, hủy diệt hai người con gái trẻ tuổi, cố chấp đến không có chút tính người!
Trình Gia Dũng trở lại văn phòng, các đồng nghiệp còn đang tụ tập thảo luận vụ án này, Trương Mộ Đồng là tích cực nhất, cái miệng nói liên tục chưa từng dừng lại.
“Cô nói xem y tá Lâm này, rốt cuộc là thông minh hay là ngốc nhỉ? Đào một cái hố to như thế, vây cái vòng lớn như vậy, là vì để giá họa cho Trần Vinh Sinh. Bà ấy hận kẻ bạc tình, thì trực tiếp mà giết ông ta không phải được rồi, còn đây tội gì phải thế chứ? Còn gây hại hai người con gái khác. Đặc biệt là Châu Tiêu, chỉ là khuyên nhủ hậu bối quý trọng người trước mắt thôi, chỉ một câu này, thì đã trêu chọc đến họa sát thân, cậu nói xem, có biết bao là oan uổng đây!”
Tiểu Chu xoay bút, nâng cằm suy nghĩ một chút, chen vào nói: “Cái này có thể là câu kinh điển nhất trong lời thoại đi, là câu ‘Thần thiếp làm không được a!’”
“Cái gì?” Mấy tên đàn ông trước giờ không xem phim, đồng thời hoang mang hỏi câu nghi ngờ.
“Cái này phải nói từ một bộ phim truyền hình…” Tiểu Chu nghĩ một lúc, cảm thấy cô ấy với mấy tên đàn ông cẩu thả này, có nói thì cũng không hiểu, dứt khoát để bọn họ có lòng hiếu kỳ, không nói nữa.
“Cái gì à…”
Làm cảnh sát, lòng hiếu kỳ đều rất mạnh, lời nói được một nửa không nói nữa, cái mùi vị đó quả thật không thoải mái, mọi người đều quấn lấy Tiểu Chu muốn hỏi đến cùng.
Trình Gia Dũng ở phía sau nghe liền vui vẻ, dần dần cũng dẹp tan buồn rầu lúc nãy ở trong lòng. Cuối cùng coi như là phá được án rồi, còn cho người chết một cái công bằng nữa!
Trình Gia Dũng vỗ tay, kêu gọi sự chú ý của các đồng nghiệp, “Thời gian này mọi người vất vả rồi, sau khi tàn làm đi uống rượu ca hát, tôi mời!”
“Đội trưởng Trình, vạn tuế!”
Mọi người cùng nhau phát ra tiếng hò hét vui vẻ, giải quyết được vụ án, mới là thời khắc thả lỏng ngắn ngủi khó có được.
Trong quán bar ồn ào, mọi người tìm một góc yên tĩnh, cùng nhau trêu chọc Trương Mộ Đồng.
“Lần này có thể phá án, đại thiếu gia của chúng ta thật sự là hao hết tâm sức nhỉ, Mộ Đồng cậu vào đội lâu như vậy rồi, lần này thật sự là một lần tiến bộ nhất rồi.” Lão cảnh sát hình sự Lý Trung từ tận đáy lòng mà khen ngợi Trương Mộ Đồng.
“Mộ Đồng của chúng ta trưởng thành rồi nha, có câu nói như thế nào nhỉ, hộ phụ sinh hổ tử nhỉ!” Tiểu Chu cũng mãnh liệt khen một câu.