Editor: Trần Phòng
Beta: Mỡ Mỡ
Trời mới tờ mờ sáng, Trình Gia Dũng lái xe lần nữa đến nhà bố mẹ Vương Tiểu Thì. Nếu Vương Tiểu Thì có công việc bán thời gian khác, cha mẹ cô chắc chắn sẽ biết câu chuyện bên trong.
Thấy Trình Gia Dũng đến tìm hiểu, mẹ của Vương Tiểu Thì có vẻ không vui lắm và không chào đón anh.
Bà mở một khe cửa nhỏ và chặn Trình Gia Dũng bên ngoài nói chuyện, bà không định cho anh vào.
“Anh còn muốn tìm chúng tôi làm gì nữa? Anh đã bắt được kẻ sát hại con gái tôi chưa?”
” Vẫn chưa!”
“Còn chưa, đừng có năm lần bảy lượt đến nhà của chúng tôi, càng đừng một mình gặp con của ta.”
Mẹ của Vương Tiểu Thì vẻ mặt lạnh lùng, chán ghét lườm nhìn Trình Gia Dũng, có vẻ như họ đã biết về lần cuối cùng anh và Vương Tiểu Thì gặp nhau một mình.
“Cô à, cô có biết Tiểu Thì còn có những công việc bán thời gian khác ngoài công việc y tá không?”
Trình Gia Dũng quá lười biếng để giải thích lý do của cuộc gặp, và trực tiếp hỏi mục đích của lần này tới.
Nghe thấy câu hỏi của Trình Gia Dũng, một cái chậu bằng thép không gỉ mà mẹ của Vương Tiểu Thì đang cầm trên tay rơi xuống đất kèm theo một tiếng nổ.
Không cho Trình Gia Dũng cơ hội hỏi lại, mẹ của Vương Tiểu Thì đã đẩy Trình Gia Dũng ra khỏi cửa một cách rất thô lỗ.
Tiếng đóng cửa ầm ĩ cùng tiếng khóc thảm thiết của mẹ Vương Tiểu Thì, nghe thấy tiếng động,cha Vương Tiểu Thì hắng giọng ở trong phòng ngủ, mẹ cô càng thêm hoảng sợ, bà không có thời gian nhặt chậu nước lên, vì vậy bà muốn đóng cửa ngay lập tức và đuổi Trình Gia Dũng đi.
Từ lỗ nhỏ hẹp trong khe cửa hơn, Trình Gia Dũng nhìn thấy Vương Tiểu Thụy đang bối rối chạy ra khỏi phòng của mình, khi ánh mắt cậu ấy bắt gặp phía Trình Gia Dũng, cậu ấy bối rối mà tránh né, lúc này cậu ấy vẫn chưa đi học.
Trình Gia Dũng cũng chú ý quan sát thoáng đến mẹ của Vương Tiểu Thì, sắc mặt của bà ấy trở nên càng thêm khó coi.
Trình Gia Dũng bắt đầu khó hiểu, anh chỉ hỏi công việc bán thời gian của con gái bà như mọi khi, tại sao lại có phản ứng lớn như vậy? Là gia đình nạn nhân, họ không nên hoàn toàn hợp tác với cảnh sát sao?
Thực sự có bí mật nào không thể bật mí?
“Tôi không biết về công việc của con bé! Đừng đến nữa!”
Tiếng đóng cửa cùng tiếng gào to của mẹ Vương Tiểu Thì đã thu hút những người hàng xóm ở phía đối diện, hé cửa và thò đầu ra xem náo nhiệt.
Người hàng xóm đến xem cuộc vui là một người phụ nữ lớn tuổi, bà ta nhìn lên nhìn xuống Trình Gia Dũng vài lần, và đầy tò mò về người đàn ông lạ mặt đột nhiên xuất hiện này.
Trình Gia Dũng nhân cơ hội nhanh chóng lấy tài liệu ra, bước sang nhà hàng xóm, nói nhỏ với bà lão: “Tôi đến đây để điều tra vụ án của Vương Hiểu Thì, cô à, có thể cùng cô nói vài lời được không?”
Bà lão đeo chiếc kính đọc sách đeo trên cổ, cẩn thận nhìn vào giấy phép lao động của Trình Gia Dũng một lúc lâu, sau khi xác nhận rằng anh thực sự là cảnh sát, bà kéo anh vào nhà và nói: “Anh bạn trẻ,chúng ta vào trong phòng nói. “
Cũng có một người đàn ông lớn tuổi trong nhà bà lão đang ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ nhặt rau hẹ, khi nhìn thấy một thanh niên lạ mặt được vợ đưa vào, đôi mắt ông chợt lóe lên một tia tò mò, ông ta đứng run run rẩy rẩy đứng lên từ chiếc ghế dài nhỏ, phủi tay, hỏi: “Bà, người này ai?”
” Viên cảnh sát đến đây để điều tra cái chết cô gái kế bên.” Ánh sáng trong mắt ông lão chợt mờ đi, ông thở dài nói: “Đúng là một cô gái tội nghiệp!”
Đôi vợ chồng già rất hiểu khách, có lẽ là để đấu tranh cho Vương Tiểu Thì, sau khi mời Trình Gia Dũng vào phòng, họ đã kể cho anh nghe rất nhiều chuyện cũ.
“Cha của cô gái là một con heo, con chó, không bằng súc sinh. Chúng tôi là hàng xóm của nhau gần 20 năm. Khi cha cô còn trẻ, ông ta không làm một công việc phù hợp, và ông thường uống rượu và đánh bạc để kiếm tiền. Đòi nợ thường xuyên tới nhà, hại gia đình họ phải bỏ về quê sinh sống. Ông ta nhiều lúc đã uống quá chén và đánh đập những đứa trẻ. Đối với đứa con trai còn tốt một chút, nhưng cô nương kia khi còn bé cũng không ít lần bị đánh.”
“Sau khi cô gái bắt đầu đi làm, cha cô ấy không làm gì cả. Ông ta giả vờ ốm và ở nhà như khi còn trẻ, sống bằng tiền lương của cô gái.”
Sau khi bà lão rót một tách trà cho Trình Gia Dũng, bà nói tiếp: “Một ngày nọ, gia đình họ lại cãi nhau, và họ vẫn không thích việc con gái mình đưa ít tiền cho gia đình. Anh nói xem gia đình họ có ăn uống không, và họ vẫn đối xử không ra gì với con gái của họ, lớn như vậy còn thường xuyên đánh chửi cô ấy”.
“Có một hôm đi chợ về, tôi thấy cô ấy tội nghiệp ngồi xổm trước cửa nhà khóc lóc, tôi hỏi cô ấy có chuyện gì nhưng cô ấy không nói gì. Tôi thấy mặt cô ấy tệ nên tôi đã cho cô ấy một hộp sữa bò. Khi cô gái về nhà vào tuần sau, cô ấy không nói gì, và đặc biệt mua trái cây cho tôi và vợ tôi.”
“Đứa trẻ đó đã khổ từ khi còn nhỏ. Dù bố mẹ không đủ tư cách nhưng đứa trẻ rất ngoan ngoãn, học tập đặc biệt tốt cũng không cần quan tâm. Cô ấy đã mang cặp sách đó khi còn học tiểu học, tốt nghiệp trung học, cha mẹ của cô cũng chưa mua cho cô ấy một cặp sách mới.”
“Tôi nghĩ cô ấy thật đáng thương. Đôi khi lén mua đồ ăn cho cô ấy. Lúc đó,cô ấy còn nhỏ và chưa kiếm ra tiền, vì vậy cô ấy luôn làm việc cho gia đình chúng tôi để báo đáp lòng tốt “.
“Cô ấy rất cảm kích dù chỉ là một chút giúp đỡ. Từ nhỏ cô ấy đã thiếu thốn tình cảm rồi. Đứa nhỏ này thật vất vả. Không biết là ai lại độc ác như vậy, một cô gái tốt như vậy…”
Sau khi rời khỏi nhà hàng xóm của Vương Tiểu Thì, Trình Gia Dũng cũng trở nên chán nản, Vương Tiểu Thì lớn lên trong môi trường như vậy, lần này anh đã hoàn toàn lật ngược ấn tượng ban đầu về Vương Tiểu Thì.
Tiêu Tiêu nói đúng, không thể đưa ra kết luận dựa trên ấn tượng đầu tiên.
Càng biết nhiều về Vương Tiểu Thì, Trình Gia Dũng càng có thiện cảm với cô. Một cô gái được mọi người xung quanh đánh giá tốt lại có số phận éo le, bị gia đình lôi kéo, cuối cùng chết một cách kì lạ.
Trình Gia Dũng nghĩ rằng dù có khó khăn đến đâu thì cũng phải bắt được kẻ sát nhân càng sớm càng tốt, và trả lại công lí cho Vương Tiểu Thì.
Sau khi Trình Gia Dũng rời khỏi nhà hàng xóm của Vương Tiểu Thì, anh ở trong xe và đợi Vương Tiểu Thuỵ đi học.
Trình Gia Dũng bắt gặp một luồng khí bất thường khi nhìn thấy ánh mắt hoảng hốt của cậu bé khi gặp lại mình.