Có Câu Chuyện Gương Vỡ Lại Lành Nào Đẹp Đẽ Không?

Chương 3




9



“Thẩm Thư Cẩn, em nói cho anh biết, nhà họ Thẩm tuyệt đối sẽ không cho phép anh lấy một kẻ điếc đâu.”



Tôi ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm mặt đất, không nói lời nào.



Phòng bên đóng cửa lại.



Bên trong vang lên tiếng hét của Hứa Nghiên Triều.



Có lẽ bọn họ không biết, lỗ thông gió của điều hòa bị hư rồi, nên tôi nghe rất rõ.



Giọng điệu của Thẩm Thư Cẩn rất lạnh lùng, “Kết hôn với cô ấy là chuyện của tôi, không liên quan gì tới nhà họ Thẩm, càng không liên quan tới cô.”



“Cho dù lúc trước mạng anh chút nữa là chẳng còn?”



“Thành tích của anh xuống dốc không phanh, về nhà họ Thẩm xém nữa là bị ba anh đánh chết. Mấy năm nay anh chịu khổ cũng không tính nữa sao?”



“Cho nên? Cô muốn nói cái gì?” Anh hỏi.



Hứa Nghiên Triều im lặng vài giây rồi bật khóc.



“Thẩm Thư Cẩn, có phải cô ta có làm cái gì, anh cũng cảm thấy cô ta đúng?”



“Đúng vậy thì sao?”



Hứa Nghiên Triều im bặt, rồi nổi giận đùng đùng đá của ra đi mất.



Đêm đã khuya, cả đám người đều tan.



Thẩm Thư Cẩn đi tới trước mặt tôi.



Tôi nói: “Xin lỗi anh, lại gây phiền toái cho anh rồi. Giấy thỏa thuận ly hôn e sẽ mau chóng ký cho anh, nhưng còn tiền…… Khả năng là em từ từ mới trả được. Hứa Nghiên Triều hại em thành thế này, cũng hại mẹ em nữa, những chuyện này em phải đòi lại cho bằng hết.”



“Chuyện xảy ra khi nào?”



“Gì cơ?”



“Lỗ tai em.”



Tôi nghiêng đầu, “Lúc tốt nghiệp, em bị người ta vây đánh trong ngõ nhỏ nên bị như vậy.”



Tay Thẩm Thư Cẩn run run, giọng nói nghẹn ngào, “Lúc ấy, sao…… lại không nói với anh?”



“Em không biết nhà anh có tiền, nhà họ hứa có tiền có thế, bọn họ muốn đuổi mẹ con em đi, bọn em căn bản chẳng còn cách nào cả.”



“Lúc ấy, chuyện duy nhất em nghĩ chính là không được để anh phải chịu liên lụy. Nếu bọn họ cũng bắt nạt anh, vậy thì phải làm sao đây? Cũng không thể vì em mà anh phải từ bỏ tiền đồ.”



Anh đột ngột ôm lấy tôi.



Vùi đầu vào tóc, cổ tôi bỗng chốc bị ướt nhèm.



Anh khóc rồi.



Tôi bị anh ôm, mãi một lúc lâu sau cũng không nói được câu nào.



“Nhược Sơ, anh xin lỗi.”



“Anh đúng là đồ khốn nạn.”



Tôi chớp chớp khóe mắt cay cay, “Lúc em viết truyện cũng không dám nói với anh.....Anh nói cốt truyện vụng về.”



“Là anh nói bậy.”



Thẩm Thư Cẩn ôm chặt tôi, “Anh vẫn luôn hy vọng, những gì viết trong truyện đều là sự thật. Rõ ràng ở trong tiểu thuyết, bọn mình được ở bên nhau. Nhưng từ trước tới nay em chẳng bao giờ liên lạc với anh.”



“Cho nên anh nhịn không được, dù cho em chỉ thích tiền của anh, anh cũng chấp nhận.”



“Chỉ cần em kết hôn với anh.”



Tôi thì thào, “Em là người điếc, bọn họ sẽ cười nhạo anh.”



“Em rất tốt, tốt hơn hết tất cả mọi người.”



Tôi bật khóc.



“Nhưng trên áo sơ mi của anh có vết son.”



Ấm ức nín nhịn nhiều ngày cuối cùng cũng tuôn ra, “Rõ ràng là đã kết hôn với em rồi, vẫn còn chơi bời với người khác.”



Thẩm Thư Cẩn nắm chặt tay tôi, vẻ mặt quái lạ.



Giống như tự trách, lại như là trút được gánh nặng.



“Anh nghĩ là em chẳng thèm để bụng.”



Tôi sửng sốt, “Anh lừa em?”



Thẩm Thư Cẩn nói, “Anh nào dám chân trong chân ngoài. Áo sơ mi là anh mượn của người khác.”



Tôi lau nước mắt, nhìn anh một lúc, rồi nhấc chân đá vào đầu gối anh.



Mặc kệ anh kêu đau liền quay người bỏ đi.



10



“Cậu cãi nhau với Thẩm Thư Cẩn hả?”



“Ừ.”



Tôi dọn về phòng thuê lúc trước, bỏ giấy hôn thú vào ngăn kéo rồi khóa lại.



“Là anh ấy lừa mình, mình không thể giận hay sao?”



“Có thể, có thể chứ!”



Tôi dọn dẹp xong, thì thấy Thẩm Thư Cẩn lên hot search.



Tiêu đề là: “Màn vả mặt nhanh nhất.”



Bấm vào, thì là Thẩm Thư Cẩn ở trong màn ảnh phỏng vấn.



“Thẩm tổng, hồi tháng trước anh còn nói tình tiết của cuốn tiểu thuyết này vụng về, bây giờ sao lại thích rồi?”



Thẩm Thư Cẩn nhìn máy quay, nghiêm túc trả lời: “Tôi vẫn luôn thích nó.”



“Thích sách hay là thích người?”



“Đều thích hết.”




Phóng viên hỏi: “Mặt ngài không thấy rát sao?”



“Lúc đó tôi ăn nói hàm hồ, tôi muốn xin lỗi với cô ấy, thực xin lỗi, anh biết sai rồi.”



Dưới bình luận là một đám người hóng hớt.



“À à à, anh biết sai rồi. Lúc nói chuyện thì rất kiên quyết cứng rắn, bây giờ lại giả vờ yếu đuối hả?”



“Chắc là cãi nhau bị tác giả đuổi ra ngoài hả?”



Tôi nghĩ nghĩ, lấy acc clone nói: “Đáng đời anh ấy.”



Có người trả lời tôi rất nhanh: “???”



Tôi còn chưa kịp trả lời, Thẩm Thư Cẩn đã nói ngay bên dưới đó: “Là anh đáng đời.”



Yên tĩnh trong nháy mắt.



Sau đó bên dưới theo liên tiếp “!!!”



“Không lẽ là tác giả sao?”



Thẩm Thư Cẩn nói: “Là vợ tôi đó.”



Một cái hot search mới rất nhanh đã nổi lên: Tiểu thuyết thành hiện thực, nam chính kết hôn với tác giả!



Thẩm Thư Cẩn nhắn cho tôi: “Có thể kết bạn lại với anh không?”



Tôi chặn luôn cả tài khoản xã giao của anh.



Tới tối, tôi tới chỗ bạn thân bàn kế hoạch tiếp theo.



Cô ấy hỏi tôi: “Lỗ tai cậu thế nào rồi?”



Tôi thở dài, “Khám rồi, bác sĩ nói phương án không thích hợp, không còn cách nào hết.”



Cô ấy vỗ vỗ vai tôi, “Chỗ mẹ cậu cậu không cần lo lắng, trạng thái của bác tốt lên rất nhiều, đã có mình chăm sóc nên cậu cứ yên tâm. Tình hình cậu ở bên này có muốn nói cho bác ấy biết không?”



Tôi lắc lắc đầu, “Không cần, cứ nói…… mình ở đây rất tốt.”



Trong lòng có chuyện, không hay không biết mà uống nhiều hơn.



Hơn 10 giờ tối, người trên đường càng ngày càng nhiều.



Tôi nhấc đầu, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đẹp trai phong trần mệt mỏi đi vào.



Tôi tóm lấy bạn thân bảo: “Cậu nhìn người kia xem, giống chồng mình lắm.”



Bạn thân ho nhẹ một tiếng, “Ngoan nào, đó chính là chồng cậu đó.”



Vừa dứt lời, tôi bị Thẩm Thư Cẩn nhận lấy, ôm vào trong ngực.



“Uống nhiều hay ít? Sao lại say thành như vậy?”



Tôi túm chặt cà vạt anh, nhón mũi chân đánh giá anh.



“Nhìn anh đẹp trai hơn chồng tôi, muốn kết hôn với tôi không?”



Thẩm Thư Cẩn kéo kéo khóe miệng, lấy áo khoác bọc tôi lại, ôm tôi ra quán bar.




Lên xe, tôi bắt đầu khóc.



“Em khó chịu ở đâu?”



Anh vô cùng kiên nhẫn hỏi tôi.



Tôi sờ sờ ngực, “Chỗ này bị nghẹn, em khó chịu quá.”



“Em vốn là có thể khỏe mạnh……”



“Lại bị Hứa Nghiên Triều huỷ mất.”



Thẩm Thư Cẩn ôm tôi, nhẹ giọng dỗ dành, “Về nhà nằm xuống sẽ không khó chịu nữa.”



“Em không về nhà.”



“Vậy đi đâu đây?”



Tôi híp mắt, nhéo mặt anh, “Anh về nhà với em.”



Thẩm Thư Cẩn hít một hơi sâu, “Nhược Sơ, em biết anh là ai không?”



“Biết, là thế thân của Thẩm Thư Cẩn. Anh ấy tìm người khác chọc tức em, không cho em tìm người chọc tức anh ấy sao?”



Anh cười cứng đờ, “Có thể chứ, rất công bằng.”



Tôi miễn cưỡng vui vẻ một chút, ôm cổ anh, “Vậy thật đúng lúc, anh về nhà nằm với em.”



Nói xong tôi bị nhấc lên ngồi trên đùi anh.



Một cái ôm kiên cố giam cầm tôi lại.



Hơi thở đàn ông đầy vẻ xâm lược.



“Này, anh, anh làm gì đó?”



“Không phải về nhà nằm với em sao?”



Đáy mắt anh như nổi lửa, vừa nguy hiểm lại vừa mê người



Tôi thở càng ngày càng dồn dập, “Không được, em chỉ giận anh ấy có một chút, nên chúng ta không thể ……”



“Không có gì là không thể cả.”



Anh cúi đầu, giọng nói vương vấn ở tai tôi, “Khá k1ch thích, em muốn thử không?”



Toi nhìn chằm chằm hầu kết của anh, cả người như bị thiêu đốt.



“Không được.”



“Bản thân Thẩm Thư Cẩn cũng không được sao?”



“Hả?” Đầu của tôi có chút nặng, cẩn thận phân tích lời anh.



“Thẩm Thư Cẩn, vậy thì có thể.....”



Lời chưa nói hết đã bị anh hôn lên.




D*c vọng trong bóng đêm bung ra mạnh mẽ, thổi sạch lý trí.



“Ngoan như này, còn biết nhận người hả?” Anh nhẹ giọng nói, “Từ từ, thời gian còn rất nhiều.”



……



11 ( Góc nhìn nam chính)



Đêm đã khuya.



Thẩm Thư Cẩn ăn mặc áo tắm dài, đứng dựa vào ban công.



Trong phòng khách tràn ngập mùi thuốc lá.



Từ lúc chuyển qua kinh doanh, anh đã có thói quen hút thuốc.



Vất vả lắm Nhược Sơ mới ngủ được, lại ngủ không ngon.



Anh không muốn đánh thức cô ấy.



Dứt khoát ra phòng khách ngồi.



Đêm tối bao phủ lấy bóng dáng anh.



Hít Nicotin vào đáy phổi, lại từ từ phun ra, mới có thể miễn cưỡng đè nén bực bội trong lòng.



Anh gọi điện thoại.



“Anh, muộn thế này còn không ngủ, tìm anh em làm gì?”



Thẩm Thư Cẩn nói: “Năm đó nhà họ Hứa động tay động chân với Nhược Sơ.”



Những lời này, anh đã nghẹn rất nhiều ngày, nếu không phải vội vàng đón Nhược Sơ về nhà, anh hận không thể xới nhà họ Hứa lên ngay lập tức.



“Không phải chứ, thảo nào tụi mình tìm hoài không thấy…… Mình cứ điều tra về một hướng, thì xuất hiện tin tức chị ấy ra nước ngoài kết hôn. Thì ra mọi tài liệu đều là gạt bọn mình hết. Nếu không phải cuốn sách của chị dâu hot lên, đúng thật là sẽ không biết……”



Thẩm Thư Cẩn hút thuốc, không nói gì.



“Cho nên anh định làm thế nào?”



“Phá đổ nhà họ Hứa.”



“Không phải chứ anh, anh biết làm thế công ty sẽ tổn thất bao nhiêu tiền không?”



Thẩm Thư Cẩn im lặng một lúc mới nói: “Phá ít hay nhiều cũng được hết, không có bọn họ, Nhược Sơ…… Sẽ không bị như vậy.”



Có trời mới biết, bộ dáng cô ấy đêm nay nhìn chằm chằm môi anh, cố gắng phân biệt lời anh nói khiến anh đau lòng biết bao nhiêu.



Mấy ngày nay, anh không ngừng nhớ lại.



Nhiều năm trôi qua, lần đầu tiên gặp lại cô ở buổi họp báo.



Cô ấy xém chút bị cái rương đè lên, là do không nghe thấy.



Tính cách cô trầm lắng, không thích nói chuyện, thì ra cũng là vì khó khăn khi nói chuyện với người khác.



Lúc không ai nói chuyện với cô, Nhược Sơ luôn nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh.



Yên lặng mà ngoan ngoãn.



Cô vốn là một cô gái hoạt bát, cuối cùng lại trở thành như thế.



Trái tim Thẩm Thư Cẩn như bị dao đâm, anh bụm mặt, có chút nghẹn ngào.



“Anh cứ nghĩ đến mấy năm nay, cô ấy đều sống như vậy, anh lại……”



“Anh không nên đối xử với cô ấy như thế.”



Đầu dây bên kia thở dài, “Anh, anh đừng như vậy. Mấy năm nay, anh cũng không dễ dàng.”



“Nếu muốn trách, thì phải trách Hứa Nghiên Triều. Nhà bọn họ đều là quái vật.”



Cửa phòng ngủ bỗng nhiên mở ra.



Trong phòng vang lên âm thanh bối rối của Lâm Nhược Sơ, “Thẩm Thư Cẩn, anh còn thức sao?”



Đầu dây bên kia điện thoại khựng lại, “Chị dâu tỉnh rồi?”



“Ừ.”



“vậy anh dỗ chị dâu trước, chuyện lúc nãy em giúp anh.”



Thẩm Thư Cẩn cúp điện thoại, tắt thuốc, mở cửa sổ ra cho thoáng.



Trong lòng đau khổ ít nhiều bỗng tan đi.



Lâm Nhược Sơ mặc một cái váy ngủ trắng, đi chân đất đứng ở trong phòng khách, ngoan vô cùng.



“Sao em tỉnh rồi?” Anh nhẹ nhàng nói nhỏ, sợ làm cô giật mình.



Lâm Nhược Sơ nhìn gạt tàn đầy những tàn thuốc, hỏi: “Có phải anh ngủ không được không?”



Cô bước tới, ôm lấy lấy anh, vỗ vỗ vào sau lưng anh.



Thẩm Thư Cẩn thấy cô ngủ đến đầu tóc bù xù, ngốc ngốc, giống như vẫn chưa tỉnh hẳn.



Tim anh mềm nhũn, lại dỗ dành cô: “Ngoan, em đi ngủ thêm một lát, người anh hôi lắm, cẩn thận dính cho em.”



“Anh thì sao?”



“Lát nữa anh sẽ vào.”



“Được.”



Lâm Nhược Sơ giống như du hồn, mơ hồ đi rót nước rồi quay lại phòng ngủ.



Thẩm Thư Cẩn nhìn ánh trăng bên ngoài, tươi sáng sạch sẽ.



Giống như Nhược Sơ.



Anh đi tắm, chờ cơ thể ấm lại, mới quay về giường, ôm lấy cô.



Cảnh tượng đã vô số lần xuất hiện trong mơ, rốt cuộc anh đã có được.



Anh ôm chặt Lâm Nhược Sơ nói: “Chúng ta vĩnh viễn sẽ không xa rời nhau, có được không?”



Nhược Sơ mơ hồ trả lời, cũng không biết là đồng ý hay không.