Chúng Ta Là Của Nhau

Chương 6




Trên đời này, loại người mà tôi ghét nhất, một là nói dối, hai chính là thất hứa. Con người cần lắm một chữ tín, phải có uy tín thì mọi việc mới thành công và suôn sẻ.

Lần đầu tiên gặp mặt Lưu Nghệ Kiên, tôi đã có điểm không vừa mắt. Thế nhưng sau mấy giờ đồng hồ chơi đùa cùng hắn, đi học cùng hắn đã khiến suy nghĩ của tôi có chút thay đổi. Vậy mà bây giờ nhìn xem, hắn đã phá sập tất cả ấn tượng tốt đẹp mà tôi vừa nhận được. Đáng ghét!!!

Cánh cửa phòng được hắn đóng lại nhẹ nhàng, thế mà không hiểu sao trong người tôi lại càng khó chịu. Khó chịu hơn lúc nãy gấp mấy lần. Người ta chỉ mới giận dỗi như vậy mà đã bỏ cuộc rồi sao? Mà, có khi hắn chẳng thèm để tâm đến chuyện tôi có giận hay không đâu nhỉ? Muốn nghe hắn năn nỉ chắc cũng khó rồi.

Vừa nằm lăn lộn trên giường vừa suy nghĩ mông lung, tôi chợt thấy bụng mình đói meo. Tiếng rột rột phát ra không ngừng, tôi đưa tay xoa xoa bao tử của mình một chút rồi ngồi dậy. Đưa mắt nhìn ngó xung quanh, tôi phát hiện chén cháo mà dì Nam nấu đã nguội lạnh từ bao giờ. Nhìn vào nó, tôi chỉ khẽ nuốt khan. Đồ ăn nguội lạnh rồi, bây giờ hâm lại chắc có thể dùng được.

Nghĩ thế, tôi bèn nhấc chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng, trên tay là tô cháo lúc nãy, bắt đầu xuống bếp hâm nóng trở lại. Dưới phòng khách đã tắt hết đèn, tôi lại phải mò mẫm trong bóng tối. Khi bước đến được cái công tắc đèn, bỗng dưng tôi không ấn vào nó mà một mình lầm lũi đi vào bếp.

Tôi nghĩ, giờ này mở đèn chắc sẽ phiền đến mọi người trong nhà. Nhất là...tôi chẳng muốn cho tên kia biết tôi đã khoẻ.

Sau khi bật bếp để hâm nóng cháo, tôi đi vòng qua phía tủ lạnh tìm một chút đồ uống. Tìm thấy vài hộp sữa milo với mấy chai nước lọc, tôi khẽ nhíu mày rồi đóng cửa tủ lại. Ban đêm uống sữa lạnh hình như không tốt cho bao tử đáng thương này đâu.

Nhẹ nhàng kéo cái ghế ra ngồi xuống, tôi nằm dài ra bàn ăn, cái mặt còn dài hơn cái bánh bao chiều. Lúc nãy không nhớ tôi đã bị ngất lúc nào, mà Trịnh Tâm thế nào rồi nhỉ? Chẳng phải lúc nãy tôi đã đi về cùng cậu ta sao? Bây giờ tôi phải nhớ đến lớp trưởng "nghiêm khắc" của mình. Nghĩ đến cậu ta, tôi lại muốn khóc to một trận nữa. Vừa nãy tôi vừa mắc nợ, một món nợ vô cùng lớn.

Hai tay ôm kín mặt, tôi vò vò hai má mấy cái, mặt mày ũ rũ suy nghĩ làm cách nào để có thể mua trả lại chiếc điện thoại khác cho Trịnh Tâm đây. Chuyện này quả là gay go rồi. Hay bây giờ mình cứ nói thật với ba xem sao? Ba chắc sẽ không nỡ đánh mình đâu nhỉ?

Mơ màng một lúc, tiếng sôi sùng sục của nồi cháo đã vội vàng kéo tôi trở về thực tại. Lúc tôi đứng dậy gấp gáp chạy đến chỗ nồi cháo thì bất ngờ thấy một bóng đen đã đứng đó. Người nọ tắt bếp, cầm nồi cháo chiết ra một cái chén nhỏ, sau cùng mới xoay mặt nhìn tôi.

Đèn bếp được bật lên từ khi nào mà tôi chẳng hay biết. Hai chân đứng yên tại chỗ, tôi mở to mắt nhìn người nọ đang nhìn mình bằng ánh mắt rất dịu dàng. Bên ngoài thì hắn vẫn chướng mắt, thế nhưng trong lòng tôi đã không còn khó chịu nữa.

" Em thật hậu đậu, Tiểu Đan!" Lưu Nghệ Kiên lại mắng tôi.

Hắn mắng xong thì tay cầm chén cháo đặt xuống bàn ăn, thuận tay kéo tôi ngồi xuống cùng nhau. Ngồi cạnh hắn, tôi cúi gằm mặt không thèm liếc nhìn một cái. Chẳng phải tôi đang giận hắn sao? Hừm.

" Ăn mau đi, cháo còn nóng này." Hắn đẩy tô cháo qua phía tôi, cầm cái muỗng nhét vào tay tôi, sau cùng là giữ lấy gương mặt tôi nâng lên.

Cái hành động tuỳ tiện của tên kia khiến tôi mặc dù rất không thoải mái nhưng chẳng cãi nổi một lời. Tôi cầm muỗng lên ăn cháo, còn hắn thì ngồi im bên cạnh, mắt cứ nhìn đăm đăm qua phía này.

Thật là...đừng có nhìn nữa coi!!!

Tôi thầm mắng nhiếc trong bụng, qua khoé mắt khẽ liếc Lưu Nghệ Kiên một cái. Miệng húp cháo xùm xụp, vị cháo mặn hơn lúc nãy, có lẽ là do hâm lại nên vị sắc vào hơn.

" Để anh lấy nước cho em." Lưu Nghệ Kiên vui vẻ đứng dậy đi đến rót một ly nước lọc đưa đến bàn.

Liếc nhìn ly nước, tôi nhanh tay cầm nó uống một hơi rồi để ly không trở lại bàn. Bữa khuya nhanh chóng trôi qua, tôi vừa định đứng dậy về phòng thì bị hắn nắm tay giữ lại. Hắn nắm rất chặt, nhất quyết không thèm buông ra.

" Anh muốn làm gì đây?" Tôi ngẩng mặt nhìn hắn.

Còn hắn nhìn tôi mà cười, " Anh muốn chuộc lỗi."

" Thôi không cần." Tôi cười khẩy, " Anh có lỗi gì mà chuộc."

Nghe thế, hình như làm hắn khó chịu, đôi chân mày rậm khẽ chau lại. Nhìn hắn lúc này rất đáng sợ làm tôi có hơi lùi về sau.

" Em là kiểu người giận dai đấy à? Anh bảo muốn chuộc lỗi thì cứ để anh chuộc lỗi. Em lắm lời làm gì!!" Hắn giằng co với tôi một lúc, quyết kéo tôi lại gần hơn, tuỳ tiện vò vò mái tóc đến rối bù.

" Chiều mai anh qua lớp em, chúng ta cùng đi làm kính mới." Dứt lời, hắn xoay người dọn dẹp chén cháo lúc nãy, miệng vẫn không quên nhắc nhở, " Lên phòng ngủ sớm đi."

Nhìn hắn bận rộn rửa chén, dọn dẹp, tôi bỗng có chút mềm lòng. Im lặng xoay người đi lên phòng, tôi leo lên giường quấn chăn kín người chuẩn bị đi vào giấc ngủ. Ban đêm mọi thứ quá đỗi yên tĩnh, cho nên bước chân của hắn vô tình làm tôi thức giấc.

Biết rõ là Lưu Nghệ Kiên đã bước vào phòng, thế nhưng tôi vẫn vờ như ngủ rất say không biết gì. Nghe thấy tiếng động xột xoạt, một lát sau tôi phát hiện mấy cái gối bên cạnh đều biến mất, chiếc giường trở nên rộng rãi lạ thường. Khẽ cựa người nghiêng mình nhìn qua, tôi thấy Lưu Nghệ Kiên đang nằm dưới đất mà cuộn mình vào chăn. Nhìn hắn không khác gì con sâu róm to xác.

" Này." Tôi nhỏ giọng gọi.

Cứ nghĩ hắn sẽ không nghe, ai ngờ vài giây sau liền thấy hắn ngóc đầu dậy nhìn tôi cười ngây ngốc, " Anh làm em thức giấc à?"

Tôi lắc lắc đầu.

Hắn lại xoa xoa mũi, " Vậy không mau ngủ lại đi. Anh đánh đòn bây giờ." Nói xong, hắn chui tọt vào bên trong mền.

" Anh không lạnh hả?" Tôi nhướn người xuống bên dưới, với tay kéo chăn hắn ra.

Chiếc giường này cao lắm, khoảng cách giữa tôi và hắn cũng hơi xa, tôi lại cố gắng với tay giựt tấm chăn kia ra khỏi người Lưu Nghệ Kiên. Không may mắn, tôi bị ngã nhào xuống dưới chỗ hắn nằm. Một cú ngã khiến cả hai đều đau điếng.

Người đau nhất có lẽ là Lưu Nghệ Kiên. Toàn bộ thân người tôi đều đang đè lên người hắn.

" Ayy!!" Lưu Nghệ Kiên la lên một tiếng, hai tay vẫn nhanh như chớp đỡ lấy hông tôi nâng lên, " Tiểu Đan, em thật lộn xộn quá!!!"

Nghe hắn mắng, vẻ mặt cũng tức giận, tôi chợt thấy vô cùng có lỗi. Cái mặt cúi gằm tiu nghỉu, tôi dùng hai tay chống xuống đất lấy lực đứng lên. Chưa đứng được bao lâu thì lại bị Lưu Nghệ Kiên mạnh tay kéo ngã xuống tấm chăn bông.

" Lại dỗi nữa à? Cái mặt làm sao thế kia?" Hắn ôm lấy tôi như một con thú nhồi bông, " Nếu cảm thấy thiếu anh nên không thể ngủ thì có thể ngủ dưới này cùng anh, không sao cả."

Hắn vừa nói vừa cười cười, giọng cười thoảng qua tai khiến tôi phát ngứa đi được. Con người gì mặt dày như vậy chứ? Tôi chỉ xui xẻo ngã xuống đất thôi mà!!!

" Ngoan nào, ngủ thôi." Lưu Nghệ Kiên để tôi nằm bên cạnh, sau đó ôm tôi vào người mà thiếp đi nhanh chóng.

Nằm cạnh hắn, cảm nhận được hơi thở phả đến, trái tim trong lồng ngực này lại lần nữa không yên mà đập loạn xạ. Tôi khẽ đưa tay lên ngực trấn an, mắt lại ngước lên nhìn hắn. Khuôn mặt kia phóng to hơn, đôi mắt, chiếc mũi, cái miệng, mọi thứ đều thu vào tầm mắt ti hí này.

Thật là, đâu cần phải đẹp trai như vậy?! Chả trách con gái cứ lẽo đẽo theo hắn là thế.

Nghĩ ngợi vẩn vơ một lúc, tôi thiếp đi lúc nào cũng không hay.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm ngay ngắn ở trên giường. Trời sáng, tấm rèm được kéo ra hết cỡ làm nắng bên ngoài chiếu thẳng vào giường. Tôi mơ màng ngồi dậy, hai mắt một nhắm một mở nhìn xung quanh phòng. Từ đằng xa, bỗng nhiên có chiếc khăn mặt ném thẳng tới dính chặt lên mặt tôi.

" Mau đi tắm rồi ăn sáng, xong anh chở đi học!" Lưu Nghệ Kiên trong bộ đồ học sinh tươm tất đang đứng dựa tường ra lệnh.

Tôi gỡ cái khăn ra khỏi mặt mình, sau đó gật gù lê dép vào phòng tắm. Sửa soạn xong xuôi, tôi lật đật chạy xuống phòng khách dùng bữa sáng. Hôm nay dì Nam làm cơm cuộn, món này tôi cũng rất thích. Trước đây con ở dưới quê, tôi hiếm lắm mới được một lần, cho nên tôi rất thèm được nếm thêm nhiều lần nữa.

Gắp từng cuộn cơm bỏ vào miệng, tôi nhai một cách khoái chí. No nê cái bụng, tôi mới chịu rời khỏi bàn để cùng tên kia đến trường. Mặc dù vẫn còn hơi hơi giận, nhưng tôi vẫn phải ngồi ở yên sau để hắn chở đến trường.

Bước vào lớp, tôi gặp ngay Trịnh Tâm đứng gần khu vực cửa sổ, tức rất gần cái bàn học của tôi. Nhìn cậu ta đứng đó khoanh hai tay trước ngực, mắt đăm đăm ngó ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt khó hiểu, tôi hơi nuốt khan.

" Chào, Trịnh Tâm." Tôi tiến đến mở lời.

Nhớ lại chuyện hôm qua, đến giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra được cách gì hay ho cả nhưng kệ, chuyện gì tới cũng tới thôi mà.

Trịnh Tâm nghe giọng tôi liền xoay người lại, đối với tôi mà cười nhẹ. Ôi, cậu ta vừa cười với tôi đấy. Lúc đó, tôi cứ tưởng có thiên thần nào đã nhập vào cậu ta mất rồi.

" Cậu đã khoẻ chưa?" Trịnh Tâm hỏi.

Tôi liếm liếm môi cười vui vẻ, " Ừm, tớ khoẻ rồi." Nói xong, tôi lấm lét nhìn cậu ta, " Còn cậu...hôm qua xin lỗi đã phiền cậu như vậy."

" Không có gì đâu!" Trịnh Tâm lịch sự nói, sau đó kéo cái ghế ngồi xuống, " Hôm qua lúc tôi định đỡ cậu dậy thì A Kiên chạy đến kịp thời. Anh ta đã cõng cậu về nhà." Cậu ta dừng lại nhìn tôi, " Hai người đã làm huề chưa?"

Nghe hỏi, tôi giật bắn mình, chưa kịp suy nghĩ thì đã gật đầu lia lịa, " Ừm rồi."

" Ra là thế. Hai người làm huề cũng nhanh thật đấy." Trịnh Tâm nhếch môi cười.

Không hiểu sao, với tôi nụ cười kia lại chướng mắt chết đi được. Nụ cười ấy không chứa một chút thân thiện nào mà một người lớp trưởng nên có. Mà kệ, tôi thật sự không quan tâm lắm đến mấy chuyện này. Chuyện quan trọng bây giờ chính là...làm sao để trả nợ cho Trịnh Tâm đây?

Vân vê cây bút chì trong tay vài phút, tôi mới lấy hết can đảm mà nói, " Trịnh Tâm, chuyện chiếc điện thoại của cậu..."

Chưa nói hết, cậu ta lại ngắt lời, " Không cần trả đâu!"

" Sao cơ?" Tôi mở to mắt, " Sao có thể như thế được?"

" Không cần thật mà. Cậu đừng để ý nữa." Trịnh Tâm mỉm nhẹ, sau đó thì đứng dậy, " Giáo viên vào rồi."

Trịnh Tâm liên tiếp từ chối khiến tôi vô cùng kinh ngạc. Một chiếc điện thoại có giá trị như vậy mà cậu ta dễ dàng bỏ qua như thế sao? Dù cho gia đình có giàu có thế nào thì...cũng thật lãng phí quá mức!!

Tôi cắn cắn đầu bút suy nghĩ, mắt lại hơi liếc qua phía Trịnh Tâm thăm dò. Mà càng nhìn thì lại càng không hiểu được Trịnh Tâm kia rốt cuộc là người như thế nào...

Tan học, hôm nay tới phiên trực của tôi nên tôi đành ở lại mười phút. Trong lớp vẻn vẹn có tôi và một thằng bạn nữa. Thằng bạn này béo ị, di chuyển chậm chạp nhưng lại rất vui tính. Suốt buổi học, tôi chỉ thấy nó ngồi ăn quà vặt miết thôi. Chính vì trông nó mập mạp nên tôi đã gọi nó là Mũm Mĩm.

" Mũm Mĩm, cậu quét lớp hay đi đổ rác?" Tôi hướng tới nó mà hỏi.

Mũm Mĩm nhìn tôi cười lên lộ hai cái lúm đồng tiền, " Tớ quét lớp."

Nghe thế, tôi gật đầu rồi đưa cho nó cây chổi, " Vậy quét nhanh nhá! Sau đó tớ đi đổ rác. Bây giờ tớ lau bảng trước."

" Ok." Mũm Mĩm gật gật.

Đồng hồ trôi qua năm phút, Mũm Mĩm cuối cùng cũng quét xong cái lớp, cũng là lúc tôi lau xong hai cái bảng to trên tường. Hai bịch rác để chễm chệ trước cửa lớp, Mũm Mĩm nhìn tôi, " Cậu đi đổ rác rồi đóng cửa lớp nhé. Tớ về trước."

Tôi cúi người cầm hai bịch rác trên tay, " Được rồi, cậu về đi." Dứt lời, nó lại cầm bịch bánh trên tay vừa ăn vừa đi về.

Nhìn theo cái dáng mập mạp kia mà tôi cảm thấy có chút buồn cười. Trên đời cũng có người suốt ngày chỉ biết ăn thôi sao?

Cầm hai bịch rác, tôi phóng nhanh ra sân sau của trường. Quãng đường từ lớp đến đó cũng khá xa, tôi lại vội vàng đổ cho xong để còn trở về. Hôm nay Lưu Nghệ Kiên đã hẹn tôi đi làm kính mới còn gì. Vừa nghĩ, tôi vừa hì hục chạy đến bãi rác lớn của trường.

Sau khi đặt bịch rác xuống, tôi nghe loáng thoáng có tiếng người nói chuyện. Đôi tai theo phản xạ vểnh lên một chút, tôi nhận ra đó là giọng của Lưu Nghệ Kiên, còn một giọng nữa cũng rất quen. Từng bước nhẹ nhàng tiến tới bức tường, tôi hơi nhướn cổ ra nhìn thì phát hiện lớp trưởng của mình đang đứng nói chuyện cùng với anh trai không cùng cha cùng mẹ của mình.

Hai người họ...ở đây nói chuyện gì thế? Hai người đó quen biết nhau sao?

Tôi có vài thứ không hiểu, mà cuộc nói chuyện kia cũng...rất là khó hiểu.

" Hôm qua Tiểu Đan đã làm mất điện thoại của cậu sao?"

" Ừm."

" Em ấy không xài điện thoại, có lẽ cũng không dám nói chuyện này với ba. Tôi sẽ trả cho cậu cái điện thoại khác."

" Không cần."

" Cậu cũng thật cứng đầu. Tôi không muốn Tiểu Đan mắc nợ với cậu."

" Tôi bảo không cần là không cần, anh không hiểu sao?"

" Vậy cậu cần gì?"

Lúc Lưu Nghệ Kiên hỏi câu này, vẻ mặt của Trịnh Tâm từ lạnh lùng chuyển sang bất cần. Tôi đã cảm thấy như vậy. Nụ cười khẩy trên môi cậu ta hiện ra và cậu ta đã nói thế này:

" Tôi cần gì, anh là người hiểu rõ nhất mà."