Thừa nhận thẳng thắn thế, Tạ Hựu Địch lại chẳng nói nổi gì nữa. Ánh mắt anh ấy chốc thì bốc lửa, chốc lại lạnh run, cuối cùng nặng trịch như phải khiêng cái túi nghìn cân.
Trác Dụ: “Cậu đừng nhìn tôi như thế.”
“Cút sang bên kia, ai muốn nhìn cậu.” Tạ Hựu Địch không kiên nhẫn nghiêng mặt đi, im lặng hai giây rồi quay mặt lại: "Tôi coi cậu là anh em mới nói thật với cậu.”
Trác Dụ ra hiệu anh ấy cứ nói tiếp.
“Rốt cuộc cậu có thật lòng không?” Tạ Hựu Địch: “Nếu chỉ nói cho vui thôi thì coi như tôi chưa nói gì.”
“Mấy năm nay tôi luôn giữ đúng khuôn phép, sao lại để lại ấn tượng đàn ông tồi không chịu trách nhiệm thế?” Trác Dụ trêu chọc, ý cười trong mắt như bồ công anh tung bay tán loạn: "Tôi cũng chưa từng làm gì có lỗi với ai.”
“Cậu cho rằng tôi lo lắng cho Tiểu Khương?” Tạ Hựu Địch chán trường, vẻ mặt y như đang nhìn thằng đần: "Tôi sợ cậu không thoát ra được.”
Mấy ngày sau đó, Trác Dụ hễ rảnh rỗi là đầu óc như cái máy nhại phát lại lời Tạ Hựu Địch nói lúc đó.
“Có lẽ cậu không hiểu rõ Khương Uyển Phồn cho lắm, tổ tiên nhà cô ấy đều làm nghề thêu, là một tấm gương có tiếng trong ngành. Không cần dựa vào danh tiếng gia đình, chỉ với phòng làm việc của chính cô ấy, cậu đi tra mạng một lúc là biết nó có giá trị trên thị trường thế nào.”
“Cô gái có điều kiện xuất sắc như thế mà không có người theo đuổi ư? Nhưng tôi quen cô ấy lâu như thế chưa từng thấy cô ấy ưng ai. Điều đó chứng minh cái gì? Nói thẳng ra là tầm nhìn cao, có chí sự nghiệp, không vừa mắt mấy kẻ bình thường đâu. Nói dễ nghe hơn thì là cô ấy có tinh thần độc lập, tâm hồn phong phú, nghĩ rộng, nhìn thoáng.”
“Đừng để đến cuối cùng cậu rơi vào bể tình không tự thoát được, còn cô ấy nhẹ như mây gió đứng trên bờ nhìn cậu vùng vẫy.” Tạ Hựu Địch nghĩ thôi cũng thấy chết yểu: "Cho cậu khó xử chết luôn.”
Cậu chủ Tiểu Tạ nói vừa chân thành vừa có lý, Trác Dụ mất ngủ tới tận bốn giờ, ở phòng sách hút thuốc tới nửa đêm, vô cùng đón nhận lời vàng ý ngọc của anh ấy.
Kể từ ngày hôm sau, số lần anh dẫn Trác Di Hiểu tới “Giản Yên” ngày càng tăng.
Khương Uyển Phồn làm việc, Trác Di Hiểu và Lữ Lữ nói chuyện phiếm. Lữ Lữ dẫn cô ấy đi xem bảng màu, xem phác họa, xem các loại chỉ và cách thêu.
Lữ Lữ quanh co hỏi: “Sinh viên đại học ít phải đi học lắm hả?”
“Không ít, rất nhiều là đằng khác.” Trác Di Hiểu buồn thiu, muốn nói lại thôi.
Mắt Lữ Lữ đảo vòng vòng, chuyển tới người nào đó ở khu nghỉ ngơi: “Anh cô tốt thật đó, lần nào cũng đi cùng cô.”
Trên đường về trường, Trác Di Hiểu không nhịn được nữa: "Anh, sau này em không đi nữa đâu, em nộp bài tập từ lâu rồi, giáo viên rất hài lòng, em được điểm cao nhất luôn.”
Lúc đèn đỏ, Trác Dụ nhìn em gái mình, ánh mắt giấu đầu hở đuôi.
“Có việc gì hay không cũng không thể cứ làm phiền người ta mãi thế được, y như cục kẹo mè xửng, bớt lại đi.” Trác Di Hiểu lẩm bẩm, tổng kết đúng chỗ.
Trác Dụ không nhịn được cười: "Được.”
Trác Di Hiểu không đi, anh cũng không có lý do chính đáng gì để chạy tới cửa hàng.
Đứa em gái này đúng là khiến người ta sầu đời mà.
Chiều thứ tư, Trác Mẫn Mẫn gọi anh về ăn tối. Lúc anh đến, một bàn thức ăn như đón tết. Trác Mẫn Mẫn bưng canh gà đi ra từ nhà bếp, tâm trạng rất tốt: "Đến rồi đó à, nếm thử món canh này, cô ninh từ nửa đêm lận đó.”
Lâm Dĩ Lộ bỗng nói: “Đãi ngộ đúng là khác biệt.”
Khoản vay mà Lâm Diên phá hỏng đã được anh giải quyết, tiền về tài khoản từ lúc sáng, đến trưa được ăn món Trác Mẫn Mẫn tự làm.
“Bớt làm mấy trò kỳ quặc lại cho mẹ.” Trác Mẫn Mẫn trách mắng lườm sang: "Mẹ làm ít lắm sao?”
Lâm Dĩ Lộ đang định nói thì sợ lời cảnh cáo của mẹ mình, ngượng ngập im miệng.
Từ đầu đến cuối ý cười của Trác Dụ vẫn luôn lịch sự lạnh nhạt, cứ như người không liên quan.
Năm 2016, anh vào “Triệu Lâm”, anh thật lòng biết ơn và kính mến Trác Mẫn Mẫn, lại thêm chuyện của bố, anh luôn áy náy với người cô này của mình, anh nghĩ nếu anh mắc nợ trước thì cả đời này cứ làm việc cho “Triệu Lâm” thôi.
Sau đó có một lần, anh uống nhiều rồi ngủ lại nhà họ Lâm, nửa đêm khát nước dậy tìm nước uống thì vô tình nghe thấy Trác Mẫn Mẫn và Lâm Diên nói chuyện với nhau...
“Con tưởng mẹ muốn tốn công tốn sức nấu cơm cho nó chắc? Chẳng phải vì con sao. Con mà có chí hướng một chút, giỏi bằng một nửa anh họ con thì mẹ cần lôi kéo làm gì?”
Móng tay màu đỏ nhạt của Trác Mẫn Mẫn vô cùng chói mắt, giọng nói sắc bén như bông tuyết bay vào màng nhĩ.
“Trong lòng không tự nghĩ gì à, nếu ‘Triệu Lâm’ không có anh họ con thì bị con phá hỏng lâu rồi. Mẹ không bợ đỡ nó, con có thể lái xe thể thao không? Có thể ở trong căn biệt thự này không? Có thể có bạn gái là ngôi sao nổi tiếng không?”
Trác Dụ hiểu ra, cô anh không nấu món ăn mà là trao phần thưởng và ban ơn.
Mấy năm qua Trác Mẫn Mẫn luôn như vậy. Diễn cũng giỏi, tạo nên vẻ hòa thuận êm ấm, đồng thời cũng có được Trác Dụ làm việc công như lẽ thường một cách thuận buồm xuôi gió.
Trên bàn cơm, trông Trác Mẫn Mẫn rất thân thiết chứ thật ra cái vẻ ăn trên ngồi trốc vẫn không thay đổi, tật xấu nói khoác khoe khoang của Lâm Diên cũng chẳng thay đổi, Lâm Dĩ Lộ thì lướt điện thoại chốt đơn hùng hục. Chú Lâm tốt hơn một chút, có thể nói mấy câu về chuyện công ty với anh.
Cửa sổ không đóng, gió thổi vào khiến trong lòng Trác Dụ nóng nảy, khó chịu. Anh đặt chén trà xuống, ngắt lời nói chuyện phiếm của chú: "Còn việc phải làm, cháu về trước đây.”
Trác Dụ có thể cảm nhận được sự không vui và không hài lòng từ Trác Mẫn Mẫn nhưng anh không quay đầu lại.
Đường Hải Hối lúc gần bảy giờ, hôm nay đèn đường rất sáng, cái này nối tiếp cái kia như chuỗi trân châu. Trác Dụ lái xe đi không mục đích, thế mà lại lái tới đây.
Bản thân Trác Dụ cũng phải sửng sốt, thôi được rồi, đến cũng đến rồi, qua bên cạnh mua ly cafe cũng được. Đúng lúc phía trước có chỗ đỗ xe, anh đánh xe vào đó, vừa mới dừng lại cửa phía sau xe mở ra, một người ngồi vào trong xe.
“Đuôi số điện thoại 0433.”
Trác Dụ quay đầu.
Khương Uyển Phồn ngẩng đầu lên.
Hai người đều hơi ngây ra.
Khương Uyển Phồn thở dài, rõ rồi, làm trò hề rồi.
Tối không lái xe, đi tàu điện ngầm hoặc đặt xe. Vừa nãy Lữ Lữ đặt xe giúp cô, gửi biển số xe vào Wechat cho cô, có lẽ cô nhìn nhầm, đúng lúc thấy cái xe này lóe đèn, không nghĩ gì đã ngồi vào.
Lúc cô giải thích, biểu cảm Trác Dụ bình tĩnh nhẫn nại, đôi mắt dần cong lên.
“Xin lỗi nhé.” Khương Uyển Phồn cầm túi: "Bây giờ tôi xuống ngay.”
Một tiếng cạch khe khẽ vang lên, cửa xe bị khóa lại.
Trác Dụ: “Đi đâu? Tôi đưa.”
Khương Uyển Phồn không lên tiếng.
Anh nghiêng đầu, dặn dò một cách tự nhiên: “Thắt dây an toàn cẩn thận.”
Hết cách từ chối, Khương Uyển Phồn nói về Tứ Quý Vân Đỉnh.
Đi thế nào, rẽ ở giao lộ nào, Trác Dụ chẳng cần cô nhắc.
“Bình thường anh hay đi qua chỗ này hả?” Khương Uyển Phồn tìm chủ đề nói chuyện.
“Không hay đi lắm.” Trác Dụ đáp: “Đường bên này dễ nhớ.”