Trác Di Hiểu chỉ nghĩ theo nghĩa đen: “Chị ơi, chị bị tông ở đâu vậy? Bôi thuốc chưa ạ?”
“Không sao, xe kia cũng thường à, tốc độ khá chậm, lỡ tông rồi thì thôi vậy.” Ai tông thì chị cũng chẳng thể nói cho em biết được đâu. “Anh bôi thuốc cho chị ấy rồi.” Tài xế Trác niềm nở đáp.
Trác Mẫn Mẫn bảo ba người qua nhà ăn trưa. Lúc nhận được điện thoại, Trác Dụ không đồng ý ngay, mà hỏi Khương Uyển Phồn trước: “Em có muốn đi không?”
Khương Uyển Phồn đáp: “Đi, sao lại không đi chứ. Em muốn nếm thử bữa trưa miễn phí xem thế nào.”
Trác Dụ bật cười bởi nét mặt của cô, cười đến mức quên cả sự hiện diện của Trác Mẫn Mẫn. Bà ta phải liến thoắng hỏi thì anh mới nhớ có bà ta ở đấy.
Trên đường đi, Trác Di Hiểu vòng vo kiếm cớ mấy lần: “Em mới về mà, em bị say xe.”
“Giờ này mới say à?” Trác Dụ vạch trần.
“Em có nhiều hành lý lắm, mang đến nhà cô không tiện đâu ạ.”
“Để ở cốp sau đi, em đâu cần phải lấy xuống, lát nữa anh sẽ chở em về ký túc xá.”
Trác Di Hiểu chưng hửng, cúi thấp đầu không nói gì.
Đến nhà họ Lâm, mọi người đều có mặt đông đủ.
Lâm Cửu Từ mỉm cười quan sát Trác Di Hiểu: “Sao mới đi một tháng mà ốm nhom thế này?”
“Tia cực tím ở Vân Nam mạnh lắm ạ, mọi người thường hay vào núi nên không tránh khỏi dầm mưa dãi nắng.” Trác Dụ giải thích thay em gái.
Trác Mẫn Mẫn kéo tay Khương Uyển Phồn ngồi bên phải ghế sô pha, oán trách với vẻ bất mãn: “Vẽ tranh thôi mà, làm gì cực vậy được, chắc chắn là nó ham chơi rồi.”
Trác Di Hiểu bĩu môi, không đáp lại.
Người cô này đã quen trịch thượng, thích gì nói nấy, dù cho trong lòng cô bé không thoải mái.
“Không phải ham chơi đâu ạ.” Khương Uyển Phồn không vòng vo dời đề tài này đi mà giải thích vô cùng thẳng thắn: “Đây nhiệm vụ học tập của em ấy, kiểu như dự án trong công ty vậy, phải thực hiện một cách nghiêm túc. Đừng chỉ nghĩ nó là một bức tranh, thật ra phải bỏ rất nhiều tâm huyết lắm đấy ạ. Tựa như vẽ một bầu trời đầy sao, phải có sự thay đổi màu sắc về đêm, tần suất xuất hiện của các vì sao, tỷ lệ bố cục xa gần của khung cảnh, thậm chí một cơn gió thổi qua cũng có thể thay đổi suy nghĩ của em ấy.”
Khương Uyển Phồn mỉm cười: “Dĩ nhiên, phải xem so sánh với cái gì đã. Nếu là thể lực, quả thật không khổ cực bằng công nhân công trình hay các bác nông dân rồi.”
Cô dứt lời, mọi người đều im phăng phắc.
Mắt Trác Di Hiểu sáng lên với sự sùng bái trào dâng từ sâu trong lòng. Cô ấy hơi nhích người sát vào Khương Uyển Phồn.
Lâm Cửu Từ đứng ra hòa giải: “Được rồi, ăn cơm nào, chúng ta ăn cơm thôi. A Dụ à, hôm nay có tôm sông mới, cố ý làm cho con đấy.”
Trác Dụ vòng qua bàn trà dắt tay Khương Uyển Phồn, dù không nói gì nhưng nụ cười luôn thường trực trên môi.
Lúc ăn cơm lại khôi phục bầu không khí hòa hợp. Trác Mẫn Mẫn liên tục gắp thức ăn cho Khương Uyển Phồn: “Người nhà cả, con cũng phải thường xuyên đến đây nha. Tốt nhất là mỗi ngày đều tới làm bạn với cô.”
Khương Uyển Phồn rất nhiệt tình, vừa ăn vừa thật lòng khen ngợi: “Đồ ăn rất ngon. Cô đừng lo, con nhất định sẽ đến ăn cơm thường xuyên ạ! Cô cũng ăn đi, con múc cho cô chén canh nhé.”
Trên bàn mỗi người tán gẫu riêng với nhau. Trác Dụ nói chuyện công việc với Lâm Cửu Từ. Lâm Diên lơ đãng ngồi một bên. Lâm Dĩ Lộ huyên thuyên nói gì đó với Trác Di Hiểu. Trác Di Hiểu rất kiệm lời, chỉ thỉnh thoảng gật đầu.
“Chị mới làm móng nè, đẹp không?” Lâm Dĩ Lộ xòe tay mình ra, trông xanh mướt trắng nõn, quả thật lóa mắt.
Trác Di Hiểu khen chân thành: “Đẹp ạ.”
Sau đó, cô ấy lặng lẽ giấu bàn tay dang nắng đen đúa của mình xuống bàn.
Khương Uyển Phồn ung dung dời mắt, quay sang tỏ ra kinh ngạc với Lâm Dĩ Lộ: “Da Dĩ Lộ đẹp thật, trắng hơn lần trước chị gặp em nhỉ.”
Lâm Dĩ Lộ đắc chí, đây quả thật là chủ đề sống còn của cô ta: “Em thường đến tiệm làm đẹp lắm ạ.”
Khương Uyển Phồn ra chiều hiểu biết: “Tiệm đó rất nổi tiếng, còn mắc nữa, nhưng cũng coi như đáng giá.”
“Cũng tàm tạm thôi,” Lâm Dĩ Lộ hất hàm ra vẻ khoe khoang: “Nạp nhiều tiền sẽ được giảm giá 98% mà chị, chẳng mắc lắm đâu.”
Cười nhẹ, Khương Uyển Phồn gật đầu.
Sau khi ăn xong, quả nhiên Trác Di Hiểu bị Lâm Dĩ Lộ chặn riêng ở cửa phòng vệ sinh.
Lâm Dĩ Lộ khá cao. Cô ta khoanh tay, quét nhìn Di Hiểu từ đầu đến chân một cách khinh thường: “Em vốn đã đen rồi, sao còn không chú ý tránh nắng vậy? Bây giờ trông em càng giống hòn than rồi đấy, mặc màu gì cũng không thể cứu nổi đâu. Chị đề nghị em ít ra ngoài dang nắng đi, nếu không đến mùa hè phải lộ cánh tay lộ chân trông xấu cực luôn.”
Trác Di Hiểu mím chặt môi, bị cô ta đả kích đến nỗi không biết phải nói gì, chỉ có thể cúi thấp đầu nghe và chịu đựng, đồng thời cầu cho thời gian mau chóng trôi qua.
“Đúng là đen hơn, ban nãy mẹ em cũng nói con bé đi Vân Nam rất cực mà.”
Trác Di Hiểu chợt quay đầu. Nơi cuối hành lang, Khương Uyển Phồn xuất hiện.
Cô cười hờ hững khoanh tay trước ngực, đi từng bước tới giữa hai cô em, rồi nói với Lâm Dĩ Lộ: “Vậy thì tốt quá rồi, hôm nay chị em mình, ngay bây giờ luôn, nhân dịp này đến chỗ spa làm đẹp mà em vừa nói để trải nghiệm đi.”
Sắc mặt Lâm Dĩ Lộ cứng đờ.
Trác Di Hiểu để ý thấy ánh mắt “vô tâm” của Khương Uyển Phồn, lập tức hiểu ngay, bèn thêm dầu vào lửa: “Chị ơi không sao đâu ạ, em không cần bao đâu, tụi mình AA (*) nha?”
(*) Nghĩa là chia đôi.
Khương Uyển Phồn hơi nhíu mày: “AA à?”
Tuy không nói rõ ràng nhưng giọng điệu và vẻ mặt đắn đo vừa phải kia rất dễ khơi gợi trí tưởng tượng của người khác.
Trên bàn cơm, Lâm Dĩ Lộ đã khoe khoang quá về mình, bây giờ nếu cô ta tỏ ra không ổn, vậy chẳng phải sẽ bị bẽ mặt và bị Khương Uyển Phồn xem thường sao. Dù không gánh nổi thì cũng đành phải giả bộ hào phóng thôi. Vì vậy, cô ta ngượng ngùng gật đầu: “Không cần AA, để em dùng thẻ trả cho.”
Nói đi là đi. Trước khi ra ngoài, Khương Uyển Phồn mỗi tay dắt một em gái, vừa nói vừa cười.
Lâm Cửu Từ vui mừng nói: “Tình cảm của ba đứa tốt thật nhỉ.”
Trác Dụ không ý kiến gì, chỉ khẽ chau mày, không yên tâm dặn dò Khương Uyển Phồn vài lần: “Em lái xe chậm thôi nhé.”
Trước khi lên xe, Trác Di Hiểu nhận được tin nhắn của Khương Uyển Phồn. Sau khi đọc xong, cô ấy bật cười rồi nhắn lại ba từ:
“Chọn mắc tiền.”
...
Chiều tối, Lâm Dĩ Lộ về đến nhà, lập tức không kiềm lòng được bèn nằm lì trên giường khóc sướt mướt cáu giận: “Mấy người đó đủ quá rồi! Biết con sẽ thanh toán mà còn đặc biệt chọn dịch vụ mắc tiền nữa. Làm spa chưa đủ, còn ngoáy tai, giác hơi, chăm sóc sức khỏe toàn diện. Mẹ biết cửa tiệm kia mắc bao nhiêu không hu hu hu, tiền trong thẻ con vốn không nhiều rồi mà! Con thấy bọn họ cố ý thì có!”
Lâm Cửu Từ đúng lúc đi ngang qua nghe thấy thì không vui, bèn nghiêm nghị phê bình: “Dĩ Lộ, sao con lại nghĩ người khác như vậy? Không lễ phép gì hết.”
Trác Mẫn Mẫn an ủi con gái hồi lâu, chợt bật cười: “Biết đâu đúng là vậy thì sao.”
Lâm Cửu Từ khó thể tin: “Sao bà cũng nghĩ vậy hả?” Kế đến, ông ta nổi giận: “Bà thiếu chút tiền cỏn con đó sao? Bà biết điều giùm tôi đi được không?”
“Đây là chuyện tiền bạc sao?”
“Tôi hiểu rồi. Không phải là chuyện tiền bạc. Nói trắng ra, bà có ý kiến với người mà Trác Dụ cưới chứ gì?” Lâm Cửu Từ lạnh mặt, giọng điệu càng trở nên không vui: “Bây giờ cái nhà này vẫn không thể thiếu Trác Dụ được đâu, bà tự coi mà làm đi!”
Bên này, bầu không khí hoàn toàn khác hẳn.
Trác Di Hiểu rạng rỡ trò chuyện với Khương Uyển Phồn về những chuyện lý thú trong khi đi vẽ cảnh ở Vân Nam. Thi thoảng hai người cười to, tiếng cười lớn đến nỗi Trác Dụ cũng cảm thấy đầu óc mình ong ong.
Anh hơi ngơ ra: “Chiều nay có chuyện gì à?”
Khương Uyển Phồn và Trác Di Hiểu ăn ý nhìn nhau, cùng đáp: “Chuyện của con gái, anh hỏi ít thôi.”
Trác Dụ tức cười: “Một người là vợ anh, một người là em gái anh, anh hỏi thì có làm sao nào?”
Trác Di Hiểu: “Hỏi thì anh cũng không hiểu đâu.”
“...”
Vậy ra đây là thời kỳ phản nghịch đến muộn sao?
Sau khi đưa Di Hiểu về trường, Khương Uyển Phồn mới tỉnh ngủ: “Đây chính là thái độ trước kia của anh dành cho Di Hiểu đấy, không thoải mái chứ gì.”
Trác Dụ hô to oan uổng: “Anh có làm gì đâu.”
“Thôi.” Khương Uyển Phồn không nói tỉ mỉ với anh, cũng hiểu anh bị khó xử: “Tóm lại, chuyện gì cũng phải chú ý cách thức. Hiện tại bình an vô sự nhưng không có nghĩa sau này cũng thế. Một khi bị cắn trả thì càng khó giải quyết hơn.”
Trác Dụ cái hiểu cái không: “Hiểu rồi.”
“Anh hiểu cái gì?”