Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 245: Đụng độ Trench




Nhìn lấy Vũ Minh mấy người lấy toàn bộ vũ khí từ Bảo Khí cấp bậc trở lên, Triton khóe miệng giật giật, trong lòng rất muốn khóc.

Mẹ nó có ngươi như thế vơ vét tài sản sao?.

Hắn rất muốn nói “chừa cho chúng ta 1 ít”, nhưng là lời vừa đến miệng liền cố gắng nuốt xuống.

Đi tới 1 cái tủ kính, bên trong treo lấy 1 mảnh vải nhỏ màu trắng. Nhìn qua giống như chỉ là 1 miếng vải bình thường. Nhưng nếu nó đặt trong này chắc chắn không phải là thứ bình thường được.

“Đây là cái gì?!”. Vũ Minh hỏi.

“Cái đó ta cũng không biết. Thứ này xuất hiện từ rất lâu rồi, không có năng lượng ba động, không có bất kỳ sức mạnh gì. Nhưng kỳ lạ là không cách nào phá hủy. Thậm chí so với Linh Khí còn cứng rắn hơn, cho nên ta liền để nó tại đây”. Triton đáp.

Vũ Minh nghe thế có chút hứng thú, mở ra tủ kính cầm lên mảnh vải.

Rất nhẹ. Theo hắn cảm nhận thì so với phổ thông bình thường vải bình thường còn nhẹ hơn.

Mảnh vải không dài, cũng chỉ có chưa tới 2m, chiều rộng cũng chỉ có 5cm. Giống như đai đeo lên đầu thì đúng hơn.

Hắn thử dùng sức kéo nhưng không chút xi nhê.

“Kỳ quái”. Vũ Minh lẩm bẩm nói.

Hắn nhưng rõ ràng cảm nhận được độ mềm mại của mảnh vải, nhưng là dùng sức thế nào cũng không kéo đứt được. 

“Lâm Dũng”. 

“Hả?!”.

“Rút đao”. Vũ Minh nói xong liền nắm 2 đầu mảnh vải kéo căng ra đưa lên cao. Lâm Dũng hiểu ý, rút ra cây đại đao của mình, dùng sức chém xuống.

Sượt.

Cây đao của Lâm Dũng chém chúng mảnh vải liền lập tức trượt xuống. Mảnh vải 1 chút cũng không bị làm sao. Ngay cả 1 vết xước cũng không có.

Vũ Minh thấy thế khẽ nhíu mày, nhìn mảnh vải có chút thất thần. Uy lực vừa rồi Lâm Dũng đánh xuống không tính là lớn, nhưng cũng phải đạt tới Dung Linh cảnh tầng 7 mới đạt tới. Vừa rồi hắn cảm nhận rất rõ ràng, ban đầu có 1 nguồn lực lớn đánh xuống mảnh vải, nhưng ngay lập tức liền bị phân tán lực ra toàn bộ xung quanh rồi đẩy nó ra ngoài. Bàn tay hắn nhận chấn động cực kỳ nhỏ.

Thứ tốt a.

Hắn dùng mảnh vải quấn quanh bàn tay của mình, vừa vặn đủ cho 1 bàn tay, chỉ lộ ra 5 đầu ngón tay. Nhìn qua giống như là bệnh nhân bàn tay bị thường băng lại như thế.

“Đao”. Vũ Minh duỗi tay ra nói.

Lâm Dũng lập tức liền đưa đao cho hắn. 

Vũ Minh cầm lên đao, hít sâu 1 hơi rồi toàn lực chém xuống bàn tay làm đám người trợn tròn mắt.

Hự.

Vũ Minh bị đau có chút nhăn mặt, nhưng là nhìn xuống lại có chút vui vẻ. 

Mảnh vải không chút sứt mẻ, vừa rồi hắn dùng gần như toàn bộ lực lượng, đủ sức đem Bảo Khí hạ phẩm chém nát. Mà mảnh vải không bị bất kỳ vết xước nào, hơn nữa vừa rồi Vũ Minh bị đau là do nó lực phân tán của mảnh vải không kịp đẩy ra ngoài. Nếu như bình thường, hắn 1 đao này xuống cánh tay liền chắc chắn bị đập nát xương chứ không phải chỉ bị đau đơn giản như thế.

Xem ra thứ này độ chắc chắn phải đạt tới Linh Khí cấp bậc, độ phân tán lực lượng nằm giữa thượng phẩm Bảo Khí cùng hạ phẩm Linh Khí. 

Không tệ.

“Ta… con mẹ nó chứ, Vũ Minh ngươi đền cho ta”. Lâm Dũng lúc này đột nhiên giống như bị điên hét lớn. 

“Cái… cái gì?”. Vũ Minh nhất thời hoảng. Đây là có chuyện gì?.

“Đao của ta…”. Lâm Dũng đoạt lấy đao trong tay Vũ Minh khóc không ra nước mắt. 

Vũ Minh lúc này mới chú ý thấy câu đao của Lâm Dũng… vậy mà lại bị mẻ.

Triton cùng Phong Tuấn Thần cũng trừng lớn con mắt.

Mẹ nó.

Thật bị mẻ?.

Cái này…

Nhất thời họ đều nhìn lấy mảnh vải quấn trên tay Vũ Minh.

Cái này mẹ nó rốt cuộc làm bằng thứ gì? Chẳng những không phá hủy được, ngay cả đao chém lên cũng mẻ?.

Vũ Minh nhưng là giật mình nhất. Cây đao của Lâm Dũng cũng đạt tới Bảo Khí cấp bậc a. Vậy mà bị…

“Ngươi mẹ nó có biết ta tìm cây đao này mất bao nhiêu thời gian sao?”. Lâm Dũng tức giận, ánh mắt như muốn đem Vũ Minh phanh thây, nhìn chằm chằm lấy hắn nói.

“Khục… cái này… ngươi muốn thế nào bồi thường?”. Vũ Minh ho khan 1 cái nói.

“Ta lục tung cả võ giả liên minh mới tìm được nó, nặng 872kg, Bảo Khí hạ phẩm. Hơn nữa nó là cái duy nhất”. Lâm Dũng tức giận nói.

“Tốt a… chừng nào ta tìm được cây đao khác ta đưa ngươi. Hiện tại ngươi vẫn là dùng tạm nó đi”. Vũ Minh vuốt mũi cười khổ. Hắn nhưng là không muốn bồi thường, nhưng là nhìn thấy sáng lóa thanh đại đao gác lên cổ hắn… hắn vấn là nhịn xuống.

“Hừ, tốt nhất là như vậy”. Lâm Dũng tức giận hừ 1 tiếng, đem cây đao thu lại.

“Các ngươi… thật là đồng đội?”. Triton khó hiểu hỏi. Hắn nhưng là không có bằng hữu, không hiểu được giữa bằng hữu tình cảm kia.

“Lạ lắm sao?”. 

“Không. Ha ha, nếu các ngươi đã chọn xong, không bằng…”.

“Làm sao? Đau lòng?”. Vũ Minh cười ha hả nói.

Đau bà nội ngươi.

Bảo ai không đau lòng? Mẹ nó chứ cả cái bảo khố hơn 1000 món vũ khí tàng trữ bị các ngươi vơ vét chỉ còn lại 1 phần 3 không đến. Thử hỏi ai không đau lòng?.

“Ha ha, không đùa ngươi. Chúng ta cũng giao dịch xong, hiện tại cũng nên đi”. Vũ Minh cười nói.

“Được, vậy ta tiễn các ngươi”. 

“Cái kia không cần, ngươi bận rộn như vậy, chúng ta tự đi là được”. Vũ Minh khoát tay nói.

“Như vậy sao được? Như vậy đi, để ta để Elise tiễn các ngươi. Dù sao đường ra rất khó đi, có người dẫn đường đỡ tốn thời gian hơn”. Triton nói.

Lâm Dũng khóe miệng giật giật, đang muốn nói gì thì Vũ Minh lập tức lên tiếng.

“Tốt, vậy thì đa tạ rồi”. 

Phong Tuấn Thần nghe thế khóe miệng khẽ nhếch lên. Ha ha, lại có trò hay để xem.

Ra bên ngoài, Triton gọi Elise tới.

Nhìn thấy mấy người Vũ Minh, Elise vừa tức giận lại xấu hổ. Tức giận là vì bị họ hại bất tỉnh nhân sự, xấu hổ là vì mình vậy mà bị 1 ly rượu làm gục. 

“Elise, ngươi dẫn họ ra ngoài về lại thuyền đi”. 

“A… tốt”. Elise ngẩn người 1 chút rồi mừng rỡ nói. Đám người này rốt cuộc rời đi.

Trên đường đi, Elise thậm chí nhiều lúc còn ngâm nga lấy, nhìn qua liền biết nàng vô cùng vui vẻ.

“Chúng ta đi, ngươi như thế cao hứng?”. Phong Tuấn Thần cười hỏi.

“Đương nhiên… à không. Ta làm gì vui vẻ đâu”. Elise vô thức đáp, nhưng ngay lập tức liền biết mình nói sai liền sửa lại. 

“Vậy chúng ta ở lại thêm vài tháng thế nào?”. Vũ Minh nói.

“Cái… cái kia…”.

“Ha ha ha”. Vũ Minh cùng Phong Tuấn Thần cười lớn. Chỉ riêng Lâm Dũng là gương mặt 1 mực khó chịu không nói câu nào.

Đúng lúc này, ngay khi vừa mới đi ra tới bên ngoài, đột nhiên 1 bóng đen lao tới mấy người Vũ Minh. 

Một thứ gì đó dài dài hướng về gần nhất Elise đâm tới, mà Lâm Dũng lại đi ngay bên cạnh nàng, hắn cảm nhận được nguy hiểm, theo bản năng rút đao ra chém.

Tuy nhiên vẫn chậm 1 chút, Elise ngay tại chỗ bị 1 thứ gì đó như móng vuốt đâm bị thương, nhưng chưa chỉ là bị thương mà thôi, chưa chết được.

Mà chủ nhân móng vuốt kia thì bị Lâm Dũng đại đao chém thành 2 nửa.

“Bọn Trench!!!”. Elise đỡ lấy bên eo bị đâm chảy máu kinh sợ nói.

Xẹt xẹt.

Vài tiếng xé nước vang lên, hàng trăm bóng đen lao tới, so với tên vừa rồi bị Lâm Dũng chém thành 2 không khác chút nào.

Vũ Minh cùng Phong Tuấn Thần cũng giật mình khi nghe được Elise thốt ra câu kia. 

Lâm Dũng đại đao trong tay, nhìn lấy đám Trench lao tới, hắn đôi mắt hiện lên vẻ tức giận, 1 chiêu Huyết Tàn chém ra, ngay lập tức đao khí bay ra chém chết tại chỗ 1 nhóm lớn Trench.

Mà lúc này, số còn lại cũng đã áp sát lấy bọn họ, Lâm Dũng thấy 1 cái móng vuốt đập tới, hắn đưa đao lên cản lại.

Két.

Tiếng va chạm giống như kim loại vang lên. Mặc dù ở trong nước, nhưng là lực cản của nước dưới này cũng chỉ tương đương với trọng lực gấp 6 lần mà thôi. Đối với mấy người Vũ Minh tới nói hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng nào, so với trên bờ đánh nhau cũng không khác là mấy.

Quơ đao 1 cái hất bay 1 đám Trench ra, nhìn lấy cây đao của mình lại bị “gọt” mất 1 chút ở lưỡi đao, Lâm Dũng triệt để tức giận.

“Ta giết các ngươi”. 

Dứt lời, Lâm Dũng liền hướng về đám Trench đánh tới. Bên này Vũ Minh cùng Phong Tuấn Thần cũng giải quyết xong đám Trench xung quanh. Nhìn lấy Lâm Dũng đuổi theo đám Trench bỏ chạy, Vũ Minh nhíu chặt lông mày.

Đúng lúc này, Triton dẫn người chạy tới. 

“Ta vừa mới nhận được tin báo, bọn Trench ẩn nấp gần đây, các ngươi thế nào?”. Nhìn lấy mấy người Vũ Minh, Triton gấp gáp hỏi.

“Không có gì”. Vốn dĩ Vũ Minh còn đang nghi ngờ, phải chăng Triton sớm biết rõ bọn Trench ẩn nấp tại đây cho nên mới muốn lợi dụng chúng đem họ giết. Nhưng khi thấy Triton chạy tới lúc này, hắn trong lòng nghi ngờ giảm xuống.

Đường đường đứng đầu 1 đất nước, hắn cũng không tin Triton không có phán định rõ thực lực của họ, hơn nữa cũng biết rõ chỉ có 1 chút bọn Trench này là giải quyết không được mấy người họ.

“Nhớ kỹ, mạng ngươi là do Lâm Dũng cứu”. Vũ Minh ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Elise nói.

“Ta biết”. Elise gật đầu. Mặc dù không có thiện cảm gì với Lâm Dũng, nhưng vừa rồi Lâm Dũng cứu nàng là thật.

“Lâm Dũng hắn đâu?”. Triton nhìn quanh hỏi.

“Đuổi theo đám Trench rồi”. Phong Tuấn Thần đáp.

“Cái gì? Mau đuổi theo, bọn Trench rất gian xảo, ta nghi ngờ chúng đang dụ chúng ta vào bẫy”. Triton giật mình nói.

Mà hắn vừa nói xong liền cảm thấy 1 đợt sóng đập vào mặt, Vũ Minh cùng Phong Tuấn Thần nhanh chóng lao về phía Lâm Dũng đuổi theo đám Trench.

Triton giật mình với tốc độ của họ, ngay sau đó liền tỉnh táo lại.

“Elise, ngươi về triệu tập quân đội, theo ta tín hiệu, làm xong liền đi dưỡng thương đi. Ta trước đuổi theo”.

Nói xong Triton liền dẫn theo hơn 10 tên lính lao đi.