Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 173: Cô gái bí ẩn




“Thiếu cái gì?”. Lâm Dũng tiến tới đưa tay lên sờ, sau đó liền giật mình bật thốt.

“Thật đúng là thế”. 

“Các ngươi đang nói cái gì?”. đám người khó hiểu hỏi.

“Ngươi lại sờ thì biết”. Lâm Dũng quay đầu nói.

Đám người đi tới sờ lên, thật đúng là thế.

Nơi đó nhìn như bình thường, nhưng là đó chỉ là tầm nhìn che đậy, giống 3D hình vẽ 1 dạng, nếu không phải sờ lên mới biết, thật đúng là nhận không ra. 

“Nơi này rốt cuộc mất đi thứ gì?”. 

“Hình dạng giống như là hình lập phương”.

“Các ngươi tìm xem nơi khác có không”. Vũ Minh đột nhiên nhíu mày nói.

Đám người liền lập tức phân chia ra tìm kiếm.

“Nơi này có”.

“Nơi này cũng có”.

“Chỗ ta cũng có”.

“Đánh dấu vị trí đó, tiếp tục tìm”. Vũ Minh nói.

Đám người ký hiệu 1 chút, sau đó lại tìm tòi. 

Nơi này không lớn, nhưng là muốn tìm hết toàn bộ rất tốn thời gian. Qua hơn 30 phút mới tìm tòi toàn bộ nơi này, phát hiện thêm đúng 1 điểm, cũng không có tìm thấy được điểm nào nữa.

Tổng cộng 8 điểm, 7 điểm nằm tại 1 bên, 1 điểm còn lại nằm riêng biệt ở trên cao. Vũ Minh đôi mắt lóe lên, giống như phát hiện cái gì, lập tức tiến lên sờ sờ 1 chút rồi nói.

“Khối lập phương đá quý ai có đưa đây”. 

Một tên mở ra balo, lấy ra cho Vũ Minh 1 viên.

Vũ Minh nhận lấy rồi gắn đi vào. Kỳ lạ là hoàn toàn phù hợp.

Đám người thấy thế lập tức kinh ngạc, sau đó đi lên gắn vào những viên đá quý phù hợp. 

Đám người đồng loạt lùi lại, nhìn trước mắt những viên đá quý được đính lên tường, nhưng lại chẳng có gì xảy ra.

“Lâm Dũng, ngươi đi lên ở trên cùng gắn đá quý vào”. Vũ Minh nhíu mày nói.

Lâm Dũng đi lên, sờ thử 1 chút, khẽ nhíu mày nói.

“Kỳ quái, đây là cái gì hình?”. 

“Ừ?” Vũ Minh khó hiểu.

“Thứ này giống như rất lớn, nhưng là không có viên đá quý nào phù hợp với hình dạng này đi?”. Lâm Dũng nói.

“Các ngươi nhìn, giống như cái hình dáng này ta thấy qua ở đâu rồi thì phải”. Cao Hải đột nhiên lên tiếng.

“Là cái gì?”. 

“Không rõ lắm, nhớ không nổi”.

“Ta biết”. Vân Phong đập tay 1 cái.

“Mau nói”.

“Là cái gì?”.

“Là sao Bắc Đẩu, Bắc Đẩu Thất Tinh”. Vân Phong nói.

“Bắc Đẩu Thất Tinh? Nói như vậy cái kia là sao Bắc Cực (cấm độc ngược lại) rồi”. Vũ Minh hiểu ra. 

“Nếu thế, theo truyền thuyết, Bắc Đầu Thất Tinh gồm 7 vị tinh quân đi?”.

“Nếu là thoe ý ngươi, từ đầu đến cuối sẽ là Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Ky, Thiên Quyền, Thiên Hành, Khai Dương, Dao Quanh đi? Nhưng nó lại nói lên cái gì đâu?”. 

“Không, không phải thế”. Vũ Minh lắc đầu phủ định.

“Vậy là sao? Cái này rốt cuộc có ý nghĩa gì?”. 

“Các ngươi đều biết, sao Bắc Đẩu là để chỉ đường, mặc dù có rất nhiều truyền thuyết xoay quanh nó, nhưng là trên thực tế nó cũng không phải đặc biệt gì. Cả sao Bắc Cực (cấm đọc ngược lại) cũng thế, đều là dùng để chỉ đường”.

“Mà Bắc Đẩu Thất Tinh thường được dùng cho đường bộ, còn sao Bắc Cực lại đặc biệt thích hợp đường biển, tác dụng của 2 thứ này đều là chỉ đường. Mà không phải là cái gì truyền thuyết”.

“Như thế đây hẳn là đang chỉ đường nào đó cho chúng ta đi?”. Vũ Minh nhíu mày nói.

“Đường? Đường gì? Nơi này nơi nào có đường?”. 

“Đúng thế a, rõ ràng bị phong kín toàn bộ, chỉ có đúng 1 đường duy nhất nhưng là bị cái con quái vật kia chặn lấy làm sao ra?”.

“Không. Chúng ta thiếu lấy 1 thứ rất quan trọng”. Vũ Minh trầm giọng nói.

“Thứ gì?”. 

“Ánh sáng”.

“Ánh sáng?”.

“Không sai. Sở dĩ Bắc Đẩu Thất Tinh cùng sao Bắc Cực nổi danh là do độ sáng của nó. Nhưng là trước mắt này nó hoàn toàn không có ánh, nếu như chiếu ánh sáng vào nó thì sao?”. Vũ Minh nói.

“Chiếu ánh sáng? Chẳng phải nơi này đang rất sáng sao?”. 

Vũ Minh không nói gì, lấy ra đèn pin, điều chỉnh lại cường độ chiếu sáng, sau đó chỉ về phía mấy viên đá quý được đính trên tường.

Chiếu vào chính giữa, chờ 1 chút viên đá vẫn không có động tĩnh.

“Có phải là ngươi suy đoán sai?”.

“Không, không phải. Có lẽ do ở đây có sẵn ánh sáng, cho nên mới vậy đi”. Vũ Minh nhíu mày nói.

“Vậy phải làm thế nào?”.

“Được rồi”. Vũ Minh hít sâu 1 hơi, sau đó 2 bàn tay nắm chặt lại.

Thoáng cái 1 luồng hắc ám từ cơ thể hắn tràn ra ngoài, thoáng cái bao phủ khắp mọi nơi.

“Hắc Ám dị năng?”. Đám người kinh ngạc bật thốt.

Thật sự dị năng Hắc Ám rất hiếm, cực kỳ hiếm. Giống như Quang Minh dị năng như thế, họ hoàn toàn không nghĩ tới Vũ Minh không những chiến lực kinh người, tu vi cực cao.

Lại còn nắm giữ lấy cực kỳ hiếm có Hắc Ám dị năng.

Thông thường người ta thường cho rằng Hắc Ám dị năng dễ dẫn tới tinh thần không được bình thường, có xu hưởng phá hủy cực cao. Nhưng là Vũ Minh hắn hoàn toàn không có lấy chút nào biểu hiện như thế.

Xã hội cũng không có đối với Hắc Ám dị năng cảm thấy đáng sợ, đó cũng chỉ là 1 loại dị năng mà thôi, đáng sợ là ở người sử dụng nó.

“Vũ Minh… ngươi từ khi nào…”. Lâm Dũng kinh ngạc nói.

“Ta cùng dùng Ngũ Sắc Cầu Vòng a”. Vũ Minh cười nhạt nói.

“A… ra thế, ta còn tưởng rằng ngươi không thức tỉnh đây. Chỉ là Hắc Ám dị năng, thật đúng là khiến ta kinh ngạc a”. Lâm Dũng nói.

“Các ngươi lại dùng qua Ngũ Sắc Cầu Vòng?”. Đám người kinh dị nói.

“Đúng thế, là 1 người tên Adam mời chúng ta, đáng tiếc hắn hiện tại đã chết”. Lâm Dũng nhún vai nói.

“Không phải thời điểm nói chuyện này, các ngươi mau chóng dùng đèn pin, chỉnh lại cường độ ánh sáng chiếu vào xem”. Vũ Minh nhắc nhở, hắn Hắc Ám dị năng đang tiêu hao dần, sắp đến cực hạn.

Dù sao bao phủ độ rất lớn, tiêu hao cũng đặc biệt nhanh.

“Ta biết”. Lâm Dũng gật đầu nói.

Sau đó hắn liền dùng đèn pin chiếu vào viên đá quý, ngay sau đó viên đá quý liền nổi sáng lên, ánh sáng giống như được dẫn dắt lan tràn ra xung quanh những viên đá còn lại.

Thoáng cái toàn bộ 7 viên đá được thắp sáng, độ sáng cực kỳ rực rỡ.

Ngay sau đó, 7 viên đá đồng loạt chiếu về phía viên đá quý ở sao Bắc Cực kia. Tiếp đó sao Bắc Cực độ sáng tăng lên vô cùng chói mắt, chiếu thẳng về phía trước.

Hình thành 1 cây cầu ánh sáng.

“Chẳng lẽ là Thiên Cầu Bắc?”. Vũ Minh kinh ngạc nói.

“Cái gì là Thiên Cầu Bắc?”. 

“Thiên Cầu là một hình cầu tự quay tưởng tượng với "bán kính khổng lồ", đồng tâm với Trái Đất. Tất cả các thiên thể trên bầu trời có thể được coi là nằm trên hình cầu này. Hình chiếu của xích đạo và cực địa lý lên thiên cầu là thiên xích đạo và các thiên cực”.

“Mà nơi này thuộc về phía bắc xích đạo, đương nhiên gọi là Thiên Cầu Bắc rồi”. Vũ Minh giải thích.

Đám người nhất thời ngẩn người.

Hắn đây là đang nói cái gì?.

“Nhìn liền biết các ngươi không học thiên văn học rồi, giải thích với các ngươi cũng không hiểu”. Vũ Minh lắc đầu sau đó nói tiếp.

“Thật đúng là không tin được, cái chủ nhân nơi này lại xây dựng truyền tống trận tại đây, lại còn áp dụng thiên văn học vào, thật không biết hắn là người thời đại nào”. Vũ Minh cảm thán nói.

“Truyền tống trận?”.

“Ừm, 1 cách gọi khác của cổng không gian, nó là đặc quyền sở hữu của pháp sư”. Vũ Minh đáp.

“Vậy giờ làm sao? Đứng lên trên cầu này liền có thể ra ngoài?”. 

“Cái đấy thì chưa chắc, nhưng ít nhất sẽ giúp chúng ta không bị vây ở đây”. Vũ Minh nói.

Đám người nhìn nhau 1 chút, sau đó đồng loạt đi lên.

Thật đúng là có thể đi lên.

Cây cầu được xây bằng ánh sáng lại có thể đi lên, nói ra ai sẽ tin đây?.

Chờ 1 lúc, từ dưới chân họ phát ra ánh sáng mãnh liệt. Thoáng cái họ liền biến mất tại chỗ.

…..

Võ giả liên minh.

Bạch Tử đang ngồi thưởng thức 1 nhóm nữ tử biểu diễn múa trước mặt mình, đột nhiên ngẩng đầu nhìn, sau đó khóe miệng mỉm cười lẩm bẩm..

“Thật đúng là để ngươi tìm được”.

“Chủ nhân? Có chuyện gì cao hứng sao?”. bên cạnh 1 nữ tử bóp vai cười nói.

“Ha ha, cũng không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy thú vị thôi”. Bạch Tử lắc đầu nói.

“Ngài thấy nhóm người này thế nào?”. nữ tử kia nói.

“Ừ, thật đúng là không tệ, rất có tiềm lực”. Bạch Tử gật đầu nói.

“Vậy…”.

“Được rồi, ta còn không biết ngươi muốn nói gì sao? Để cho ta thưởng thức thêm 1 chút, rồi họ sẽ là của ngươi”. Bạch Tử cười nói.

“Đa tạ chủ nhân”. nữ tử sau lưng cười tươi như hoa nói.

Cũng không phải như các ngươi nghĩ như thế đen tối, chẳng qua là do trong Thiên Các cũng chia làm 2 thế lực khác nhau, 1 bên là nữ đoàn, 1 bên là nam đoàn.

Ngoại vi thế lực như Đào Chính Long tất nhiên không nằm trong này. Bởi vì những người Bạch Tử lựa chọn toàn bộ đều là nội vi thế lực.

Không ai có thể đi vào mà không được hắn cho phép.

Mà cái người phía sau Bạch Tử kia là người cầm quyền của nữ đoàn. Mà nữ đoàn của họ trước kia đều thiếu thốn người rất nhiều. Cho nên cô ta mới muốn nhận lấy những người này về huấn luyện.

Nàng đã chọn lựa tỷ mỉ những người này tại liên bang, sau đó đặc biệt mang đến cho Bạch Tử xét duyệt.

Mà cách của Bạch Tử từ trước đến nay làm toàn bộ Thiên Các không hiểu nổi.

Quy tắc ngầm nữ nhân, cường thế để họ phục vụ mình, ép buộc họ dùng thân thể đổi lấy thân phận hay những thủ đoạn tồi tệ khác… hoàn toàn không có.

Hắn xét duyệt là để cho những người này nhảy múa.

Cả nam lẫn nữ đều như thế. Thật đúng là kỳ quái đâu.

Vũ Minh trước kia từng hỏi qua hắn vì sao, phải biết trước kia hắn từng tận mắt chứng kiến 1 nữ đoàn được Bạch Tử xét duyệt, ai nấy đều đẹp như hoa như ngọc, thân hình có thể nói khiến người khác có 1 loại xúc động xông lên hảo hảo vuốt ve.

Vậy mà Bạch Tử hắn lại không chút nào động tâm.

Chỉ để họ nhảy múa. Mặc dù họ múa thật rất đẹp mắt. 

Bạch Tử cũng chỉ cười cười không giải thích gì, đây là điều khó hiểu nhất mà Vũ Minh biết về Bạch Tử.

“Được rồi, các ngươi lui xuống đi. Giờ họ là người của ngươi, hảo hảo huấn luyện, đừng để ta thất vọng”. Bạch Tử phất tay nói.

“Vâng, chủ nhân”. 

Nếu để người ngoài biết những người cao cao tại thượng tại Thiên Các từng có 1 lịch sử “đen tối” như thế mới có thể vào Thiên Các, không biết có hay không há hốc mồm, cằm rơi xuống đất.

….…

Đám người Vũ Minh biến mất khỏi cái hố kia, sau đó xuất hiện tại 1 địa phương khác.

Xung quanh đều là 1 mảnh thảo nguyên to lớn, không khí đặc biệt trong lành.

“Chúng ta ra ngoài rồi sao?”. 

“Chưa”. Vũ Minh lắc đầu.

“Vậy đây là nơi nào?”. 

“Có lẽ vẫn là trong bí cảnh, ngươi không nhận thấy không gian trang bị không thể dùng sao?”. Vũ Minh nói.

“Thật đúng là thế”.

“Vậy rốt cuộc đây là nơi nào? Ban đầu thì gặp biến thái cá lưỡi dài, tiếp đó là xương khô, sau lại là con cá ch.. con cá giống chó kia. Sau lại là đến cái phòng trọng lực chết chóc, rồi lại là người khổng lồ dung nham. Cái tên xây dựng nơi này đầu óc chứa đựng cái gì? Hắn là bác học sao? Sao cái gì cũng biết?”. Cao Hải nhếch miệng nói.

Vũ Minh rất muốn nói, pháp sư con mẹ nó toàn bộ đều là bác học tốt a.

Ngươi hoàn toàn không biết cái cảm giác bị bác học nghiền ép là như thế nào. Vũ Minh hắn trước kia từng bị Bạch Tử nghiền ép qua, tư vị tuyệt đối là không bao giờ muốn nhận lại lần thứ 2 trong đời.

Đơn giản là tự tìm ngược.

Đúng lúc này, đột nhiên tiếng động vang lên, đám người Vũ Minh nhất thời giật mình.

Từ phía trước chạy tới 2 người, toàn thân tóc tai bù xù, trên người có có vết thương, máu chảy ra rất nhiều. 

Nhìn thấy mấy người Vũ Minh, 2 người kia ánh mắt lộ ra vô cùng hy vọng, đang muốn kêu cứu thì đột nhiên 1 đạo ánh sáng lóe lên.

Thoáng cái 2 người kia liền bị chém thành 2 nửa, máu tươi bán lên tung tóe.

Đám người Vũ Minh nhất thời rung động, sau đó đồng loạt rút ra vũ khí.

Sau đó trước mắt họ, 1 bóng người dần dần hiện ra.

Đó là 1 cô gái, toàn thân tràn ngập máu tươi, bộ đồ màu trắng bị máu tươi nhuộm đỏ nhiều chỗ, mái tóc vẫn như cũ gọn gàng.

Thân hình vô cùng nhỏ nhắn đáng yêu, gương mặt xinh đẹp tới mức chủng tộc xinh đẹp nhất vũ trụ cũng phải thẹn không bằng. 

Đám người không hiểu thấu da đầu lạnh lẽo 1 trận.

Vũ Minh thì ngược lại, không hiểu sao nhìn thấy người này, toàn thân hắn khẽ run lên, cơ thể có chút không kiềm chế được mà nhẹ nhàng run rẩy. Trái tim hắn kịch liệt nhảy lên.

Đây…

Đây là thế nào?.

Hắn đây là làm sao?.