Chu Nhan

Chương 5




Từ nhỏ nàng đã rất sợ sư phụ, chỉ cần đứng trước mặt người là đến nói chuyện nàng cũng lắp bắp.

“Con cho rằng như vậy là có thể chạy thoát sao?”. Thời Ảnh nhìn nàng một cái, thần sắc lãnh đạm: “Cho dù đại vu không nhìn ra đám ma cát này là do con gọi tới, cho dù họ không nhìn ra cái thứ bị ăn tươi nuốt sống kia chỉ làm một thế thân… vậy mấy thứ này thì sao?”.

Y dừng giây lát, chỉ vào vất chân chằng chịt trên mặt đất, trong đó có dấu móng vuốt của ma cát, cũng có dấu vó của tuấn mã, chồng chéo đầy trên nền tuyết.

Chu Nhan hơi chột dạ, hỏi: “Mấy… mấy thứ này thì sao chứ?”.

Thời Ảnh nhíu mày, kiên nhẫn chỉ dạy đồ đệ: “Dấu chân đám ma cát này rõ ràng xuất phát từ xung quanh chuồng ngựa, nhưng chúng lại không chịu tấn công đám ngựa gần trong gang tấc, trái lại trực tiếp hướng về phía lều trướng của con? Mà đám ngựa này còn không hề hoảng sợ cứ đứng ngây ra đó? Con nghĩ người của Hoắc Đồ Bộ đều ngốc như con sao?”.

“…”. Chu Nhan sửng sốt một lúc, nói không ra lời. Giây lát sau mới thì thào hỏi: “Đám… đám ngựa kia là do người thả ra sao?”.

“Đương nhiên, nếu không thả đi thì người sáng suốt vừa nhìn đã nhận ra ngay. Hơn nữa tọa kỵ của vương tộc đều được đánh dấu hết, con cưỡi trộm ngựa tung tăng khắp nơi, chẳng lẽ định chui đầu vào lưới chắc?”. Thời Ảnh lắc đầu, nhìn nàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Chỉ dựa vào kế hoạch lộ trăm chỗ hở như của con mà cũng tính đào hôn cơ à?”.

Bị nói phũ phàng, Chu Nhan không khỏi càng hoảng sợ, thốt lên: “Làm… làm sao người biết con định đào hôn?”.

“Ờ”. Thời Ảnh lười trả lời nàng, chỉ nói: “Đi, đi cùng ta qua đó xem náo nhiệt”.

“…”. Nàng bị sư phụ trấn áp, bất đắc dĩ phải trở về, không nhịn được thì thầm một tiếng: “Sư phụ, người… không phải người đang ở Đế Vương cốc bế quan tu luyện hay sao? Sao… bỗng nhiên lại chạy tới đây?”.

“Đến uống rượu mừng của con không được sao?”. Thời Ảnh thản nhiên nói.

“Sư phụ… người!”. Nàng biết y đang châm chọc, lòng rất buồn bực, dậm chân, không cãi lại được. Tức quá, ông thầy đến đây chỉ để nói mát ta sao?

Thời Ảnh không để ý tới nàng, chỉ đi một mạch về phía trước. Cũng không thấy người bước đi thế nào, cứ thế ngược gió tuyết bằng tốc độ nhanh như tên bắn. Chu Nhan thở đều lại, chưa gì đã tụt lại phía sau, bèn vội vã theo sát, rúc người vào dưới tán ô, nghiêng người dò xét sắc mặt sư phụ, lòng lo sợ bất an.

Thời Ảnh là đại thần quan của thần miếu Cửu Nghi, tuy rằng tuổi tác không lớn lắm, nhưng địa vị ở Không Tang lại cực kỳ cao, chỉ đứng sau Đại Ti Mệnh trên Bạch tháp Già Lam. Từ khi rời khỏi Cửu Nghi, nàng đã không gặp y năm năm rồi. Sư phụ nàng trời sinh tính tình cao ngạo lãnh đạm, hành tung trôi nổi bất định, trước nay như thần long thấy đầu không thấy đuôi, bây giờ tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở Tây Hoang, thật khiến người ta khó hiểu.

Chẳng lẽ… sư phụ thật sự là đến uống rượu mừng?

Nhưng mà vừa nghĩ tới đây, trước mắt nàng lóe lên, một luồng hắc ảnh lao thẳng tới, lệ khí như đao cắt mặt.

Toi! Nàng không kịp nghĩ nhiều, mười ngón giao nhau, lập tức làm thành kết ấn. Nhưng mà thân thể nàng còn chưa kịp động, chỉ nghe một tiếng vang nặng nề, đã thấy một quầng hỏa quang từ xa bắn vèo tới, “vút” một cái xuyên qua não vật kia. Thứ kia hét lớn một tiếng, quỳ thẳng tắp dưới hai chân, co quắp vài cái thì hết hơi.

Chu Nhan cúi đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt hơi thay đổi một chút: Đây rõ ràng là ma cát bị nàng điều khiển, trong miệng còn cắt nửa thân thể đầm đìa máu tươi, chính là tân nương giả kia.

Thời Ảnh cầm ô đứng ở đó, bất động thanh sắc.

“Thuật Huyễn Ảnh Không Hoa ư? Là kiệt tác của con sao?”. Y nhìn tay áo đỏ thẫm thêu đuôi kim phụng ở trong miệng ma cát, lạnh nhạt mở miệng: “Đây là lụa cống phẩm của đế đô, chỉ ban cho lục bộ vương thất sử dụng, mũi thêu trên đó cũng xuất phát từ ngự tú phường, là lễ phục tân nương nàng mặc trong đêm hợp cẩn động phòng.

“Vâng”. Nàng liếc mắt một cái, đành phải thừa nhận.

Cả người “Chu Nhan” kia đã bị nuốt vào trong miệng ma cát, chỉ còn nửa cánh tay rũ bên ngoài. Răng nanh của ma vật đang ngấu nghiếng nửa cánh tay tuyết nộn như ngó sen, mười ngón tay như hành lá mùa xuân nhuộm sơn móng tay, trong đó có một ngón còn đeo chiếc nhẫn bảo thạch của nàng.

“Người rối này làm cũng khá đấy”. Thời Ảnh khó khăn khen nàng một câu: “Đáng tiếc không nhìn thấy đầu”.

“Hự… chắc là bị ăn hết rồi?”. Chu Nhan tưởng tượng hình dạng mình máu me nhầy nhụa thì không khỏi rùng mình. Ngày hôm nay thật sự xui xẻo, chưa tính kế hoạch đào hôn bị loạn xì ngầu, lại còn phải nhìn cảnh tượng chết chóc đầy bi thảm của mình nữa, thật sự là điềm xấu.

“Đáng tiếc”. Thời Ảnh lắc đầu: “Không nhìn thấy đầu, ta không thể biết được rốt cuộc con đã tính là học thành tài hay chưa”.

“…”. Nàng thực sự tức giận, nói thầm: “Thì ra người đến dạy con học cơ đấy”.

Thầy trò hai người vừa mới nói vài câu thì đã có rất nhiều người chạy tới phía này, có cả tiếng hò hét. Đuốc sáng rực chiếu xung quanh, giống như một đoàn hỏa long gào thét bao vây xung quanh, bao vây con ma cát vừa chết.

Thấy đoàn người ào ạt như vậy, Chu Nhan theo bản năng muốn tránh đi, Thời Ảnh lại lấy ô ấn xuống, che khuất đầu hai người, nói: “Không sao, cứ đứng dưới ô là được. Bọn họ không nhìn thấy con”.

Nàng sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng trấn tĩnh lại, cũng phải, với tu vi của sư phụ, toàn cõi Vân Hoang cũng không ai địch nổi, nếu như người ra tay che chở cho mình, thì đại vu sư của Hoắc Đồ Bộ kia chỉ là con tép thôi.

Hai người che dù đứng tại chỗ, nhìn đám người kia chạy như điên tới.

“Ở chỗ này! Quận chúa người ở chỗ này!”. Cung tiễn thủ đi đầu tiên nhảy xuống ngựa, mừng như điên la lên, nhưng mà vừa đi tới chỉ nhìn qua thi thể trong hàm răng của con sa ma vừa chết thì giọng nói chợt thấp hẳn xuống, run rẩy: “Quận chúa… quận chúa người…”.

“Nàng làm sao rồi?”. Tiếng vó ngựa xé gió lao tới, có người cao giọng hỏi.

Người đàn bà Tây Hoang ngoài bốn mươi tuổi theo ngay sau đi tới, dáng hình cao lớn, quần áo hoa lệ, cả người đeo đầy trang sức nặng chịch, ngựa còn chưa dừng lại đã nắm roi từ trên lưng ngựa nhảy xuống, thân thủ còn nhanh nhẹn hơn cả đàn ông. Đó chính là đại phi của lão Vương gia Hoắc Đồ Bộ, người nắm quyền thực tế của bộ lạc hiện nay, mọi người thấy bà đều phải tránh lui sang một bên.

Chu Nhan biết rõ bà ta không thể nhìn thấy mình nhưng vẫn rụt cổ lại dưới ô theo bản năng.

“Bà này là mẹ chồng con à? Nhìn đúng là rất ghê gớm!”. Thời Ảnh nhìn vị phu nhân Tây Hoang thân hình cao lớn kia, lại quay đầu nhìn nàng một lượt: “Chắc chắn con không đánh lại bà ta đâu”.

“Ơ kìa!”. Chu Nhan cố sức xé vạt áo sư phụ, gần như muốn kéo rách y phục của y. Chuyện đã làm to đến mức này rồi, nàng thật sự không có tâm trạng ở đâu bày trò khôi hài đâu, nhưng mà cái tên đáng chết này thế nào cũng không chịu đi chứ.

Trời ạ, ngày xưa sao lại đi bái ổng làm sư phụ vậy trời?

“Thần ơi…”. Đại phi nhảy khỏi lưng ngựa, đi tới chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt nhất thời trắng bệch, nhưng mà dừng một lát, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, nghiêm khắc quát một tiếng: “Trước hết đừng cử động!”.

Dũng sĩ Hoắc Đồ Bộ vừa mới vòng xung quanh muốn lôi người từ trong miệng ma cát ra, nghe câu đó nhất thời chấn động, lui sang một bên.

Đại phi bước nhanh về phía trước, quỳ xuống trên mặt tuyết, cầm lấy cánh tay rủ xuống bên ngoài kia, thân thể chấn động, hít sâu một hơi không lên tiếng.

Bà ngẩng đầu, dặn dò người bên cạnh: “Còn cứu được! Mau đi gọi đại vu sư đến đây!”.

“Quận… quận chúa sao rồi ạ? Hả, trời ơi! Đây là…”. Lúc này lại có người thở hồng hộc từ trên ngựa bò xuống đất, chính là sứ giả do đế đô Già Lam phái tới, thấy cảnh tượng trước mắt này, đến âm thanh cũng run lẩy bẩy. Đưa quận chúa Xích tộc đến Susa Dhaalu hòa thân vốn là một chuyện tốt đẹp, không ngờ cuối cùng lại có kết cục thế này. Thất trách như vậy, trở lại đế đô sẽ bị đế quân xử tử thôi?

Sứ giả cả kinh cuống cả lên, lại còn bị nhiễm lạnh tận xương, nhất thời ngất đi.

“Người đâu, mau đưa đại nhân về kim trướng nghỉ ngơi!”. Đại phi gặp loạn không sợ hãi, chỉ đạo tộc nhân Hoắc Đồ Bộ xung quanh đưa sứ giả đế đô đang hôn mê rời đi, sau đó nhìn thoáng qua cánh tay rủ xuống bên ngoài kia, nói: “Quận chúa bị trọng thương, thiên kim ngọc thể không tiện hớ hênh trước người ngoài, các ngươi lui hết ra ngoài mười trượng, kẻ nào tới gần chém ngay lập tức!”.

“Vâng!”. Chiến sĩ Hoắc Đồ Bộ nhất quán quân lệnh nghiêm ngặt, lập tức đồng loạt lui về phía sau.

Dưới đêm đen gió tuyết thét gào, với cự ly mười trượng, trên cơ bản đã ngăn cách toàn bộ tai nghe mắt nhìn xung quanh.

Chu Nhan ở một bên ẩn thân nhìn, không nhịn được thì thầm một tiếng: “Xí, vừa bắt mạch là biết chết toi rồi, cái lão vu bà này lại còn làm bộ làm tịch cái gì chứ? Chuyện không nói có, ắt có âm mưu!”.

“Lão vu bà?”. Thời Ảnh hơi nhíu mày: “Nói mẹ chồng mình như vậy có ổn không?”.

“Ai là mẹ chồng con chứ?”. Nàng hừ lạnh một tiếng, nhớ lại cảnh ngộ thảm thương của Ngư cơ trong chuồng ngựa, đáy lòng nhịn không được lại sinh chán ghét, hai hàng lông mày dựng thẳng: “Nếu như không phải sợ gây phiền toái cho phụ vương, bây giờ con thật sự hận không thể lập tức đi qua bóp chết lão vu bà đó!”.

Thời Ảnh không tiếp lời, nhìn nàng một cái đầy thâm ý rồi lại quay đầu đi.

Sau khi tất cả mọi người đều lui ra, một mình đại phi Hoắc Đồ Bộ quỳ trên mặt đất, đối mặt với con quái vật lớn đã chết, tự mình vén tay áo lên, tay không cạy mồm ma cát ra, kéo lấy thi thể không trọn vẹn bị nuốt chửng của cô con dâu, từ vai trở lên đã không rõ máu thịt, toàn bộ đầu đều đã không thấy.

“Quả nhiên không nhìn thấy mặt”. Thời Ảnh thì thào dưới ô: “Gặm đến lung tung beng rồi”.

“…”. Chu Nhan đứng ở một bên cau mày kéo y phục y, ý bảo đi nhanh lên thầy ơi. Con thật sự không chịu nổi cảnh tượng máu tanh này, nhìn nữa là ói ra đấy.

Mà giờ khắc này, lại có một người phi như bay đến, nhanh chóng tung người xuống ngựa.

“Ồ, đấy là tân vương Kha Nhĩ Khắc, chồng con hả?”. Thời Ảnh bỗng nhiên nở nụ cười, chỉ vào nam nhi đại mạc râu quai nón đầy mặt kia: “Quả là một anh thanh niên hừng hực đó!”.

“Xấu!”. Chu Nhan bĩu môi, hừ một tiếng.

Chu Nhan là con gái duy nhất của Xích Vương, sinh ra và lớn lên trong vương phủ xa hoa phú quý, từ nhỏ chỉ ngưỡng một người có vẻ đẹp tuyệt thế là Uyên.

Đã có người nổi bật nhất trong tộc Giao nhân là tiêu chuẩn thẩm mỹ, sau khi lớn lên tiêu chuẩn của nàng chỉ có hơn chứ không có kém. Cho dù là sư phụ, ở trong mắt nàng cũng chỉ có thể xem là tuấn tú cao ngất khí chất tốt mà thôi, sao có thể vừa mắt đại hán Tây Hoang thô lỗ kia chứ.

Thời Ảnh “nông cạn” lắc đầu.

“Mẫu phi, quận chúa sao rồi?”. Người kia nhảy xuống khỏi lưng ngựa, vội vàng hỏi, vừa tới đã thấy một cái thi thể không đầu trên mặt đất thì cổ họng khẽ động, mùi máu tươi gay mũi xộc đến, nhất thời nhịn không được mùi rượu đầy dạ dày trào ngược lên trên, quay người chống yên ngựa, phun “ọe” một tiếng. Có lẽ tân lang cũng nghe nói quận chúa Chu Nhan của Xích tộc là một mỹ nhân, lòng cũng hừng hực chờ mong, lại không ngờ rằng đêm nay chưa kịp vào kim trướng làm lễ hợp cẩn thì đã thấy tân nương trong bộ dáng như vậy.

Chồng mới cưới mới nhìn nàng một cái đã nôn thốc nôn tháo, Chu Nhan đứng ở một bên cũng cảm thấy mất mặt quá đáng, hận không thể nhảy tới uốn nắn lại: Đừng có nhìn đống thịt bầy nhầy đó nữa, đó là giả, là giả đó! Ta đây rất là xinh đẹp! Thừa xứng với ngươi được chứ?

Tựa như hiểu được suy nghĩ của nàng, Thời Ảnh quay đầu nhìn nàng một cái: “Hối hận hả?”.

“Hối hận cái con khỉ ấy! Chỉ là không ngờ cái chết của mình lại khó coi như vậy thôi…”. Nàng nhịn không được lại kéo tay áo của y, nói thầm: “Bây giờ chúng ta chạy được rồi chứ? Có gì hay ho đâu cơ chứ! Lẽ nào sư phụ còn muốn nhìn con nhập liệm hạ táng nữa hay sao?”.

“Chờ cái coi!”. Thời Ảnh vẫn không nhúc nhích: “Muốn chạy nhà mi tự chạy đi!”.