Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 91






Tôi thực sự cắn rất mạnh, dường như lấy hết sức để cắn. Nếu đó là một người bình thường thì chắc chắn đã có máu chảy ra. Nhưng anh ấy thì không. Anh ấy cứ như vậy đứng để mặc tôi cắn, đến khi tôi không còn sức để cắn nữa anh ấy mới nói: “Khả Nhân…”

Chân tôi hẫng lên, anh ấy ôm chặt lấy tôi, đem vùi đầu vào cổ tôi. “Sầm Mai bị thao túng, cô ấy ăn rất nhiều quỷ, hơn nữa không có lý trí. Trên người cô ấy vẫn còn vết thương bị anh móc lấy tim ra.”

“Cô ấy tấn công anh?” Tôi có thể đoán được, người thao túng Sầm Mai nhất định sẽ tấn công Tổ Hàng. Mà Tổ Hàng lại sẽ không đánh trả. Tổ Hàng vẫn có lý trí, trước kia anh ấy làm Sầm Mai bị thương tổn như vậy, hiện tại sao có thể lại ra tay.

Tôi chậm rãi thở hắt ra, cũng duỗi tay ôm lấy anh ấy. Trong lòng tôi cảm thán, thật may, Tổ Hàng của tôi còn có lý trí, không đến mức bị người khác thao túng. Đẩy anh ấy ra, thật vất vả mới khiến anh ấy mở miệng, tôi xoa mặt anh ấy, nhận ra hóa ra tay mình lại nhỏ như vậy. Tôi hỏi: “Anh có bị thương không?”

“Không có.”

“Vậy Khúc Thiên chảy máu không ảnh hưởng tới anh chứ?”

“Không ảnh hưởng.”

“Sau này sẽ không đi tìm Sầm Mai nữa chứ?”

Anh ấy không nói gì.

“Vậy anh còn tìm cô ấy làm gì?”

Anh ấy vẫn không nói lời nào.

“Cô ấy đã bị người khác thao túng, anh có tìm được cô ấy cũng vô ích.”

Anh ấy vẫn im lặng.

“Em không muốn thấy anh đi gặp cô ấy. Cái cảm giác này rất bất an khó chịu. Khi anh ở đó tìm Sầm Mai, anh không nghĩ gì đến cảm giác của em gì cả. Sầm Tổ Hàng! Em là vợ của anh!” Tôi nói tới đây, anh ấy cúi đầu hôn lên môi tôi. Tôi có thể cảm giác được, anh ấy đang kích động cùng cuồng nhiệt.

Anh ấy cũng chỉ nói mấy câu về Sầm Mai, nhưng tôi tin trong lòng anh ấy không chỉ nhẹ nhàng như mấy câu nói như vậy. Sức nặng của việc này là mấy ngàn mấy vạn lần anh ấy lại chỉ có thể một mình gánh vác.

Tay anh ấy đặt sau gáy tôi, khiến tôi không cách nào lảng tránh. Mọi chuyện tới quá đột ngột, quá mãnh liệt khiến tôi đau phải giãy giụa, nhưng anh ấy không dừng lại, cứ như vậy điên cuồng tiến vào trong thân thể tôi. Tôi sợ hãi, bởi vì Sầm Tổ Hàng như này tôi chưa từng thấy. Không hề nhẹ nhàng, không hề săn sóc mà như một con mãnh thú. Nhưng anh ấy nói một câu khiến mọi bất an và sợ hãi của tôi đều bị quét sạch. Anh ấy không hề nói lời ngon ngọt, anh ấy nói chính là: “Anh biết, em là Khả Nhân.”

Anh ấy biết, tôi là Vương Khả Nhân. Người phụ nữ anh ấy muốn là tôi. Không phải Sầm Mai, không phải người nào khác. Chỉ cần như vậy là tôi đã thỏa mãn rồi. Tôi biết cùng anh ấy ở bên nhau là có lẽ cả đời tôi sẽ không chờ được anh ấy nói một câu “Anh yêu em”, nhưng tôi có thể cảm nhận được tình yêu của anh ấy.

Thân mật với quỷ thật sự phiền toái. Sau khi anh ấy ăn tôi sạch sẽ liền đặt ở ghế cạnh bàn vi tính, rồi đi dọn dẹp cái giường hỗn độn. Chờ khi mọi thứ kết thúc đã là hơn 4 giờ sáng.

Anh ấy đi bên cạnh tôi, người cúi xuống tới gần tôi, tay đưa lên trán tôi: “Có bị sốt hay không?”

“Tạm thời chưa thấy.” Dù sao hiện tại tôi một chút buồn ngủ cũng không có, nhưng thân thể đã không còn sức lực, cứ như vậy nằm liệt trên ghế.

“Muốn ngủ một chút không? À, không có chăn. Hay là chúng ta đi thuê phòng khách sạn ở gần đây?” Đây là một vấn đề rất thực tế. Nơi này chỉ là nhà cho thuê. Lúc trước dùng đồ của Khúc Thiên, sau đó ghét bỏ Khúc Thiên nên mua đồ mới thay vào, những đồ trước đó đều đã bỏ đi. Hiện tại bộ này cũng đã đem đi giặt, chúng tôi thật sự không còn chăn đệm khác.

Tôi do dự một chút, gật gật đầu. Khi đứng lên cảm nhận được ở dưới rõ ràng không thoải mái, nhưng cũng không cảm thấy thống khổ quá lớn, đi vài bước vẫn được. Ra khỏi phòng, thấy Khúc Thiên đang ở trên sô pha. Bộ dáng hiện tại của Khúc Thiên đi ra ngoài hẳn đều sẽ khiến người khác hoảng sợ, trên đầu có vết thương rất lớn.

Tổ Hàng không thể dùng thân phận Khúc Thiên nên cứ vậy đưa tôi đi thuê phòng.

Hơn 4 giờ sáng, trời vẫn còn đen, nhưng phía đông đã bắt đầu hửng sáng. Đèn đường vẫn tối như vậy, chúng tôi đi theo con hẻm nhỏ kia ra khỏi tiểu khu. Cổng sau trường học đã có một số quán mở sớm, tôi rất tự nhiên đi tới, nói với ông chủ: “Ông chủ, hai ly sữa đậu nành, hai bánh bao nhỏ.”

Rất nhiều sinh viên khi cần ăn sớm đều ra cửa hàng này, tuy rằng ông chủ không nhớ tên bọn tôi nhưng nhìn mặt đều sẽ nhận ra được. Ông ấy nói: “Chờ một chút chờ một chút! Chú còn chưa dọn hàng xong. Sao cháu lại ra sớm thế? A, không phải kỳ này cháu sẽ tốt nghiệp sao? Chạy thể dục à? Chạy thể dục còn mua bữa sáng cho bạn trai à? Chuyện này chú đã thấy nhiều, nhưng mọi người đều là con trai chạy thể dục rồi mua bữa sáng cho bạn gái.”

Tôi sửng sốt một chút, nhìn sang Sầm Tổ Hàng bên cạnh, lúc này mới nhớ ra ông chủ không nhìn thấy Sầm Tổ Hàng cho nên mới cho rằng tôi đi một mình.