Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 235-2




Khi chúng tôi về đến nhà đã là hơn 7 giờ gần 8 giờ.

Trước bàn cơm, Sầm Hằng dùng một tay ăn cơm, cùng ngồi bên bàn còn có Tiểu Mạc và Linh Tử. Cũng may hôm nay Tổ Hàng đã gọi điện thoại cho Sầm Hằng, bảo anh ta làm thêm cơm, không thì sẽ không đủ cho hai bọn họ.

Thấy chúng tôi quay về, Linh Tử nói: “Sao hai người chậm như vậy? Dù xe không tốt bằng xe của chúng tôi, chạy không nhanh được như vậy thì cũng không chậm thế chứ?”

Tiểu Mạc đá chân Linh Tử dưới gầm bàn: “Khi hồn bay phách lạc như vậy phải để cho vợ chồng son người ta thời gian để bình tĩnh lại chứ.”

Linh Tử gật đầu: “Cũng phải. Có điều Tổ Hàng à, hôm nay nhận được điện thoại của anh là tôi và Tiểu Mạc chạy qua ngay. Vì giúp anh chặn xe giấy, anh ấy đã chạy tới 120 kilomet, lại còn ở trong nội thành. Đã chạy qua hai cái đèn đỏ, ba trạm bắn tốc độ. Chuyện này, tiền phạt gì đó anh nhớ hỗ trợ chi trả một chút. Còn cả việc trừ điểm kia, mọi người có bằng lái thì chia sẻ một chút, đừng để bằng lái bị thu lại và hủy kết quả thi lấy bằng là được.”

Sầm Hằng nghe thấy lập tức hỏi: “Các anh đã làm gì?” Là đàn ông, anh ta lúc này còn bị bệnh tật, chỉ có thể ở nhà nấu cơm, có lẽ trong lòng anh ta cũng không chịu nổi.

Linh tử khoa chân múa tay sinh động như thật, thêm mắm dặm muối để kể. Tôi yên lặng ăn cơm, sau đó yên lặng quay về phòng.

Tổ Hàng cũng không ăn, đi theo tôi vào phòng. Tôi dường như đã thành thói quen, lấy một nén hương, bật lửa đốt, rồi ở ban công nhìn bầu trời đêm.

Tổ Hàng để Khúc Thiên nghỉ ngơi trong tủ quần áo, rồi anh ấy cũng đi ra ban công, không nói gì, cùng ngắm bầu trời đêm với tôi.

Lúc này tôi không muốn nói chuyện, cảm thấy quá mệt mỏi, nói một câu cũng mệt.

“Khả Nhân, Sầm Tổ Trạch muốn cho em xem Sầm Mai đang bị luyện hóa. Sầm Mai luyện hóa còn chưa xong, bọn chúng bắt đầu chuẩn bị cho nhiệm vụ. Sau khi Sầm Mai bị luyện hóa xong, cô ấy sẽ ở trạng thái không có lý trí, không còn biết ai nữa, chỉ có thống khổ. Thống khổ vô tận, toàn thân đều đau, có thể làm giảm bớt thống khổ chính là hoàn thành nhiệm vụ của chủ nhân. Cho đến lúc đó, bảo cô ấy làm cái gì thì cô ấy sẽ làm cái đó. Đây là con đường cô ấy chọn.”

Tôi nhìn về phía anh ấy, khẽ hỏi: “Anh… biết Sầm Mai đang luyện hóa?”

“Phải. Lần trước đi tìm Sầm Tổ Trạch anh đã biết.”

Tôi cười đau khổ, tôi đã biết Sầm Tổ Trạch vì điều gì mà lại hận Tổ Hàng như vậy. Người phụ nữ mình yêu vì người đàn ông khác mà chọn thống khổ vô biên, còn người đàn ông kia lại chẳng quan tâm mà cùng người phụ nữ khác kết hôn sinh con. Hắn ta sao có thể sẽ không hận được?

Ngẫm lại, người Sầm Gia thôn đều đã chết sạch, nhiệm vụ này mặc kệ cuối cùng có mục đích là gì thì đều có khả năng phải từ bỏ. Tổ Hàng nguyện ý từ bỏ nhưng người khác sẽ không nguyện ý từ bỏ.

“Sầm Tổ Trạch đã giả làm Sầm Tổ Hàng là vì Sầm Mai đi.” Tôi nói. Sầm Tổ Trạch vậy mà vài chục năm đều không quen Sầm Mai, vậy thì có khả năng hắn hy vọng mình có thể thay thế Sầm Tổ Hàng, để Sầm Mai có thể cùng hắn danh chính ngôn thuận mà ở bên nhau. Chỉ có thật sự yêu một người mới có thể khiến người ta từ bỏ tên của mình.

Tổ Hàng do dự một chút, gật đầu. Anh ấy nhẹ nhàng ôm lấy tôi vào lòng: “Đừng nghĩ nữa, em đi tắm rồi đi ngủ chút đi.”

Tôi cũng gật đầu. Khi xoay người đi về phía phòng tắm, đột nhiên nghĩ tới Kiệt Tư, lại hỏi: “Bên phía Kiệt Tư…”

“Đã siêu độ cho anh ta, anh muốn đuổi theo em nên bảo Kim Tử tới giúp. Con búp bê kia có khả năng ảnh hưởng tới Linh Tử nhưng Kim Tử sẽ không bị nó ảnh hưởng.”

Tôi thở dài một cái, chậm rãi đi về phía phòng tắm. Ít nhất Kiệt Tư có thể siêu thoát, không rơi vào trong tay Sầm Tổ Trạch, không bị luyện hóa.

Không đúng! Tôi đột nhiên nghĩ ra, nói: “Tổ Hàng, Kiệt Tư không phải là thuần âm mệnh chứ?”

Thuần âm thuần dương dù rất thường thấy nhưng cũng sẽ không trùng hợp xuất hiện ngay bên cạnh tôi đi.

“Anh ta không phải, anh ta chỉ đen đủi chạm phải con búp bê kia.”

Đây có lẽ là số mệnh.

***

Không biết có phải do mang thai hay không, sau mấy ngày nghỉ ngơi, rốt cuộc cũng nhận được tin đi làm, mỗi lần ra cửa tôi đều thấy khó chịu với mùi hương nến từ tầng hai tòa nhà của chúng tôi.

Ở nhà tôi cũng đốt hương, có điều chỉ là một nén hương, dường như mỗi tối đều đốt một nén hương rồi ngắm sao.

Còn nhà ở tầng hai kia, sáng sớm đã có mùi hương nến, có tiếng kinh Phật truyền đến, cũng có tiếng gõ mõ.Khi buổi tối về nhà cũng sẽ ngửi được mùi hương nến nhà bọn họ, dường như lúc nào nhà bọn họ cũng thắp hương vậy.

Trước kia không cảm thấy quá khó chịu, đi ngang qua chỉ ngửi thấy một chút. Nhưng mấy ngày này bắt đầu có phản ứng, ngửi thấy mùi hương nến nồng đậm kia là tôi buồn nôn.

Buổi sáng, khi tôi cùng Tổ Hàng đi ra khỏi cửa của tòa nhà đã ngửi thấy mùi hương nến, nghe được tiếng mõ tụng kinh Phật.

Một cảm giác ghê tởm xộc đến, tôi nôn ra ven đường, nôn đến không còn sức cử động, mỗi khi cử động lại bị mùi hương kia xộc vào khiến tiếp tục nôn.

Tổ Hàng thấy bộ dáng khó chịu của tôi bèn nói: “Lát nữa khi về anh sẽ tới nhà bọn họ nói, bảo bọn họ đừng có thắp hương cả ngày nữa.”

“Đừng,” tôi bịt mũi lại, “Nhà bọn họ thắp hương đọc kinh Phật thì chắc chắn có điện thờ. Nếu có khai quang thì sẽ khiến anh bị thương.”