“Ồ!” Ông đáp lại một tiếng nhàn nhạt rồi bước qua Lê Minh Tùng và Trọng Thanh Thu đi thẳng về phía trước.
Ầy, xem ra ông không thích cô thật rồi. Đây cũng là điều mà cô không muốn. Nhưng đó là việc của ông nội nên cô cũng không thể làm gì được.
Cô vừa suy nghĩ tới điều đó thì đột nhiên cảm thấy đau nhói ở tay. Lê Minh Tùng đột nhiên lại nắm chặt mu bàn tay của cô: “Thanh Thu, mau đi dỗ dành ông nội của anh đi.”
Anh khẽ khàng như thể đang áp sát vào tai cô mà nói. Lúc nói còn mang theo cả vẻ cười, khiến cho những ánh đèn flash ngoài hàng rào bảo vệ cứ chớp nháy liên tục. Cứ như anh ta đang thì thầm điều gì với cô vậy.
“Được thôi.” Nể tình bản thỏa thuận kết hôn mà cô gạt tay Lê Minh Tùng ra, sau đó nhanh chóng đuổi theo ông nội. Ông cụ đi nhanh thật. Nếu như không phải cô biết trước ông ấy đã bảy mươi ba tuổi thì dù có nói thế nào cô cũng không tin đó là ông nội của Lê Minh Tùng. Nói là ba của anh ta cũng không ngoa.
“Ông nội đợi con!”
Ông cụ dường như không nghe thấy, quyết tâm không thèm để ý đến cô, cũng không định chấp nhận một cô cháu dâu thực ra chỉ là giả như cô. Trọng Thanh Thu nghĩ, chắc là ông thật sự thích Lý Ngọc Huyền. Cô nhìn theo bóng lưng của ông cụ đột nhiên cảm thấy việc Lê Minh Tùng lừa gạt ông thật không tốt một chút nào. Cô không có ông bà nội, cũng chẳng có ông bà ngoại nên khi nhìn thấy ông, cô cảm thấy thật thân thiết biết bao.
“Ông nội, có phải ông thích Ngọc Huyền không ạ?” Vừa nãy ông có nhắc tới Lý Ngọc Huyền, chứng tỏ là ông thích cô.
Câu hỏi này đúng là có tác dụng thật. Ông cụ dừng lại một chút, nói: “Đúng vậy.”
“Nếu ông nội thích chị Liễu thì con sẽ nghĩ cách giúp ông buộc Minh Tùng và chị Liễu vào với nhau.”
Ông nội dừng hẳn lại, sau đó quay người về phía cô, ngạc nhiên hỏi: “Cô tự nguyện?”
Cô gật đầu: “Dạ.”
Không phải là cô đang chơi trò tâm lý mà cô biết rằng căn bản cô và Lê Minh Tùng sẽ chẳng đi tới đâu trong tương lai. Cô đã sớm kí vào tờ đơn ly hôn, do đó cô muốn giúp ông nội. Cô cảm thấy Lê Minh Tùng không nên lừa gạt ông.
Sự ngạc nhiên trong ánh mắt của ông nội càng thêm sâu đậm: “Tại sao?”
Trọng Thanh Thu bước lên rồi vòng tay qua cánh tay của ông một cách thật tự nhiên. Khi ông đang định rút tay ra, Trọng Thanh Thu lại hạ thấp giọng nói: “Ông nội, con có mấy lời rất quan trọng có liên quan đến Minh Tùng muốn nói với ông. Nhưng ông phải hứa với con là không được nói ra, cũng không được để Minh Tùng biết là con đã nói cho ông nghe.”
Thông thường, muốn kích thích hứng thú của người khác thì sẽ phải dặn đi dặn lại đối phương không được phép nói ra những gì mình biết. Hiện tại cô đang kích thích tính tò mò của ông nội đối với những lời cô nói.
Quả nhiên ông nội đã rất tò mò. Ông mím môi, chợt nói: “Được thôi, cô nói đi, ta hứa sẽ không nói cho Minh Tùng biết.”
Trọng Thanh Thu khẽ cắn môi. Cô thấy mình nên nói cho ông nội biết, bởi cô nghĩ Lê Minh Tùng không nên lừa gạt ông: “Ông nội, con là vợ sắp cưới được Minh Tùng thuê về. Nếu như ông không thích thì chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách để anh ấy thuê một người khác.” Làm gì có đứa cháu nội nào lại đi lừa ông mình. Một người ông tốt như vậy, cô có muốn cũng không có được.
Ông cụ dừng lại, nói ra từng chữ một: “Cô nói cái gì? Cô nói lại lần nữa xem?”
“Con là vợ chưa cưới được Minh Tùng thuê về.”
“Không phải câu này, là câu phía sau ấy.”
“Nếu như ông nội không thích thì chúng ta cùng nghĩ cách để anh ấy thuê người khác.”
“Cô bé, cô không thích nó sao?”
Cô lắc đầu rồi lại vội vàng gật đầu. Cô thích chứ, nhưng thích cũng có tác dụng gì đâu. Cô và anh sẽ chẳng thể có kết quả.
“Vậy là không thích rồi.”
“Dạ.” Cô chỉ có thể trả lời như vậy thôi, nếu không, nghe ông cụ nói thì có lẽ không định buông tha cho cô rồi. Cô nói như vậy đã làm dấy lên hứng thú tìm hiểu của ông cụ.
“Vậy sao cô lại đồng ý với nó.”
Trọng Thanh Thu thấy hơi xấu hổ: “Ồ, con nợ anh ấy rất nhiều tiền. Con cũng không biết tại sao ở thành phố T này có biết bao nhiêu phụ nữ mà anh ấy lại chọn thuê con. Hôm đó, con nghe thấy Ngọc Huyền nói rằng… nói rằng hình như con giống với người yêu trước đây của anh ấy.” Cứ nói đại đi, nghĩ được cái gì thì nói cái đó. Cô cảm thấy bây giờ càng nói thì càng loạn, nhưng đã lựa chọn không lừa ông nội nữa thì thật sự không được lừa nữa.
Lừa gạt một người ông nội tốt như thế này khiến nhiều lúc cô có cảm giác như đang phạm tội vậy.
Sắc mặt ông cụ biến đổi: “Ngọc Huyền nói như vậy thật à?”
Cô gật đầu: “Vâng ạ.” Đúng là Lý Ngọc Huyền nói như vậy thật, còn điều đó là thật hay giả thì cô cũng không biết.
“Cô bé, cô cũng thành thật đấy. Ha ha, ta thích rồi.”
Ông cụ cười rồi, khuôn mặt ông sáng lên như ánh mặt trời.
Trọng Thanh Thu chau mày. Chỉ là cô không muốn gạt ông nội nữa thôi. Cô cứ tưởng chắc chắn ông cụ sẽ khinh thường cô, hoặc là ít nhất cũng sẽ răn đe cô một trận. Nhưng không hề, ông lại cười với cô.
“Ông nội, ông… ông không sao chứ ạ?” Cô thật sự bối rối lắm rồi. Cô như vậy mà ông nội cũng thích.
“Không sao. Xe đến rồi, lên xe đi.” Ông kéo tay cô rồi đẩy lên ngồi ghế phía sau xe. Bên kia, ánh mắt của Lê Minh Tùng lóe lên tia sáng. Anh cảm thấy có chút kỳ lạ về phản ứng của ông nội đối với Trọng Thanh Thu.
“Ông nội, Thanh Thu luôn ngồi ở ghế phụ bên cạnh tài xế khi con lái xe.” Anh hơi chột dạ, không muốn để Trọng Thanh Thu ngồi sát bên ông nội. Ông nội cười như thế kia chắc chắn là có vấn đề rồi.
“Minh Tùng, ông nội thích Thanh Thu. Ông nội muốn nói vài lời riêng với con bé. Con cứ chạy xe đi, không được phép làm phiền bọn ta.” Nói xong, ông cụ liền ngồi lên và ấn một cái nút ở trong xe. Một lớp kính trong suốt nhanh chóng được đẩy lên để ngăn cách chỗ ngồi của người lái xe và hàng ghế phía sau.