Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1847: Chỗ dựa vững chắc




Trên xe.

Tâm tình Từ Thao tốt đến muốn điên luôn: "Ninh Tịch, bài hát cô vừa hát đó mang lại hiệu quả quá tuyệt vời! Bài hát đó phối hợp với mấy bức ảnh tôi luôn mang theo kia đúng là chiến thuật cướp nước mắt level MAX luôn! Ngay cả tôi cũng khóc như thằng ngốc đây này! Lần này đúng là bớt không ít chuyện, vốn còn đang nghĩ không biết giải thích với các fan thế nào..."

Từ Thao nói nói mới nhớ chuyện Ninh Tịch vừa mới nói ngay trước tên phóng viên kia liền có chút lo lắng, giọng cũng mềm xuống hỏi: "Khụ, nhưng mà Ninh Tịch này, lúc nãy cô nói thế với phóng viên liệu có ổn hay không? Chuyện của Giang Mục Dã khó giải quyết lắm đó! Tôi hiểu cô muốn giúp Giang Mục Dã, cơ mà nói thế chỉ sợ sẽ cuốn cả mình vào!"

"Bọn họ sẽ xin lỗi thôi." Ninh Tịch chắc chắn nói.

Nói xong, Ninh Tịch cầm di động lên gọi một cú điện thoại.

Từ Thao thấy thế thì rất tò mò, không biết cô định gọi cho ai.

Chuyện lần này của Giang Mục Dã chỉ sợ có tìm ai cũng vô dụng thôi!

Bức ảnh kia chính là bằng chứng!

Trừ phi... Thẩm Miên tự mình đứng ra làm rõ.

Nhưng mà sao có thể chứ!

Thẩm Miên coi bộ phim kia như bảo bối của mình vậy, cũng chính vì thế nên đến giờ này Giang Mục Dã vẫn chưa nói một chứ nào.

Cứ cho là Ninh Tịch với Thẩm Miên có chút giao tình thì sợ là cũng không thuyết phục nổi...

"Alo, đạo diễn Thẩm! Đã lâu không gặp rồi nhỉ?"

"Cô... Ninh Ninh Ninh... Ninh Tịch?" Đầu bên kia, giọng điệu Thẩm Miên cứ như đang gặp quỷ vậy, lời nói cũng không nói rõ ràng được: "Mẹ nó! Tôi vừa mới coi trực tiếp còn tưởng tôi gặp ảo giác rồi chứ! Cô đã trở lại rồi sao? Suốt một năm ba tháng! Tôi còn tưởng cô về hành tinh của mình rồi!"

"Khó có được, đạo diễn Thẩm lại còn nhớ rõ tôi." Ninh Tịch sâu xa nói.

Thẩm Miên nghe giọng điệu Ninh Tịch có chút không ổn liền ho nhẹ một cái: "Cái gì chứ, cô gọi cho tôi là vì..."

"Giang Mục Dã." Ninh Tịch trực tiếp huỵch toẹt: "Chuyện này đạo diễn Thẩm hình như... đúng là không có chút nghĩa khí gì cả?"

Giọng Thẩm Miên có chút lúng túng: "Này này này, tôi biết, tôi biết trong chuyện này Giang Mục Dã thật sự phải chịu thiệt thòi! Nhưng mà, tôi cũng bị người hại mà!"

"Tôi vẫn luôn nơm nớp lo sợ, giấu nhẹm đi rồi nhưng ai mà ngờ được lại đột nhiên bị người ta tiết lộ ra ngoài chứ!"

"Không biết bọn họ có nói với cô không, nhưng mà bộ phim này của tôi có đề tài hơi nhạy cảm. Chắc chắn không chiếu được trong nước cho nên tôi định mang nó đi tham dự triển lãm điện ảnh quốc tế!"

"Cô nói xem... bên kia tôi còn đang phải lén lút đưa phim đi thẩm định, bên này nếu tôi cứ thế tuồn ra thì phía "bên trên" chắc chắn cấm tôi luôn quá. Chắc chắn không để tôi mang đi tham dự triển lãm đâu, lúc đó tôi tìm ai khóc đây? Nếu như thế chẳng phải là bộ phim này quay phí công sao!"

"Cho nên anh cứ trơ mắt nhìn Giang Mục Dã một mình gánh hết hậu quả?"

Thẩm Miên xoắn xuýt không thôi: "Ninh Tịch, tôi biết cô bất bình thay cho Giang Mục Dã, tôi với cậu ta hợp tác biết bao bộ phim cũng được xem là người thân quen! Lần này tôi thực sự cảm ơn cậu ta đã trượng nghĩa như vậy, chờ tôi xác định được bộ phim này có tư cách được mang đi dự triển lãm hay không rồi thanh minh có được không?"

"Chờ đến lúc đó thì mồ cũng xanh cỏ rồi!"

"Nhưng mà... nhưng mà bây giờ cũng chỉ còn cách này thôi! Nếu không thì cô nói xem, cô muốn tôi làm gì?" Thẩm Miên không biết nên làm thế nào.

"Bây giờ lập tức làm rõ đi."

"Bà cô tổ của tôi ơi, đây chẳng phải là cô làm khó tôi sao? Bây giờ mà làm rõ thì khác nào hủy luôn cả phim của tôi hả!"

"Hủy rồi tôi đền cho anh một bộ khác."

"Được!!! Vậy tôi đi làm rõ ngay lập tức đây!" Thẩm Miên đổi lời còn nhanh hơn thay áo.