Cho Tôi Một Tấm Thẻ Người Tốt

Chương 53





Lúc này Tạ Miên mới nhớ ra ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì.Ngoài mặt hắn bình tĩnh nhưng nội tâm đã tiến tới bờ vực sụp đổ.

Hắn cảm thấy mình của hôm qua như bị ma nhập vậy, sao tự nhiên lại đi làm ra cái chuyện không hiểu ra sao như vậy?!Bối rối cũng vô ích, Tạ Miên buộc mình phải bình tĩnh để nghĩ cách giải quyết tình huống xấu hổ trước mặt.


Đầu tiên hắn thản nhiên chào hỏi Lục Phỉ Chi: “Chào buổi sáng, tối qua ngủ có ngon không?”Không nhắc đến thì không sao, nhắc đến chuyện này Lục Phỉ Chi lại càng tức.Y sợ Tạ Miên luẩn quẩn trong lòng nên phải cảnh giác cả đêm.

Tạ Miên lật người một cái, y đều phải nín thở lặng lẽ quan sát cả nửa ngày.

Nhưng lúc đang là nguyên hình thì y bị bản năng ảnh hưởng nhiều hơn so với lúc ở hình dạng con người.

Cố chịu đựng tới lúc sáng sớm, y buồn ngủ không chịu nổi nên mới dựa vào bậu cửa sổ ngủ gật.Kết quả… Y không những không thể tìm Tạ Miên tính sổ, yêu cầu Tạ Miên làm cho y một trăm phần cá nướng mà còn té lộn nhào, vội vội vàng vàng biến lại thành người trước khi Tạ Miên xuất hiện.Lục Phỉ Chi tự nhủ chắc hiện tại nội tâm A Miên thấp thỏm bất an lắm, hắn chỉ đang giả vờ bình tĩnh mà thôi.

Phần lớn những người đã từng bị y cự tuyệt đều trở nên xa cách, thậm chí còn có không ít người vì vậy mà trở mặt.Cha y từng nói người ta làm vậy là vì lòng tự tôn.


Lòng tự tôn của A Miên cao như vậy, hôm qua còn bị y bỏ lại một mình, ấy vậy mà sáng nay vẫn chủ động chào hỏi y như thường.

Thế chẳng phải đã chứng minh A Miên vẫn để bụng, quan tâm tới y hay sao?!Trước đây A Miên luôn là người chăm sóc y, thời điểm nhạy cảm thế này mà y còn mang đến đau khổ cho A Miên.Y nhất định phải nhẫn nhịn! Không thể làm A Miên tổn thương thêm lần nữa!Lục Phỉ Chi cố xem nhẹ cái đầu đang đau nhức của mình, y hít sâu một hơi rồi nói: “Ngủ cũng được.”Lục Phỉ Chi liếc nhìn Tạ Miên một cái rồi lẩm bẩm nói: “Đường Dật Nhiên hẹn ta buổi trưa đi sân luyện võ, ngươi có muốn đi cùng không?”Nói mấy câu với Lục Phỉ Chi xong, Tạ Miên nhanh chóng đưa ra quyết định.Phản ứng của Lục Phỉ Chi năm trong dự đoán của hắn.Nhưng Lục Phỉ Chi có từ chối hắn thật thì cũng không đến mức làm ảnh hưởng tới tình nghĩa huynh đệ nhiều năm.Để không khiến đối phương ảo tưởng, Lục Phỉ Chi luôn giữ khoảng cách với những người đã từng bị mình từ chối.Nhưng sáng nay, Lục Phỉ Chi rõ ràng cảm thấy khó xử nhưng vẫn chủ động nói chuyện với hắn, đây chẳng phải là bằng chứng tốt nhất cho thấy y trân trọng tình bạn này hay sao?Chuyện đã xảy ra trong quá khứ không thể vãn hồi, cách tốt nhất bây giờ là giả vờ như không có chuyện gì xảy ra!Dù sao đó cũng đâu phải chuyện gì lớn, vả lại hiện giờ đâu có người thứ ba biết.Chỉ cần đôi bên đều không nhắc tới nữa, dần dà, có lẽ chính mình cũng không nhớ ra chuyện này.Tạ Miên suy nghĩ một chút rồi hùa theo y như thường lệ: “Hôm nay ta còn có việc phải làm, không thì ngươi và Dật Nhiên đi sân luyện võ trước.

Tầm chiều mà ta không bận thì sẽ đi tìm các ngươi, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm.”Lục Phỉ Chi lập tức cảnh giác: “Ngươi đi có việc gì?”Hiện giờ y rất nhạy cảm với lý do khiến Tạ Miên phải đi một mình.Tạ Miên nghẹn lời, đúng thật là hắn không có việc gì phải làm.


Chủ yếu là do Lục Phỉ Chi và Đường Dật Nhiên là hai tên cuồng luyện võ, giữa trưa mà còn kéo nhau đi luyện võ! Bình thường hắn không muốn đi theo ra võ trường phơi nắng sẽ tùy tiện tìm một lý do, nhưng đó giờ Lục Phỉ Chi chưa bao giờ hỏi lý do!Lục Phỉ Chi lập tức nhận ra có gì đó không đúng, y thay đổi sắc mặt: “Ngươi căn bản không có việc gì cần làm!”Ngươi muốn ở một mình làm gì?!Tạ Miên hơi chột dạ, hắn giơ tay đầu hàng: “Ta đi, ta đi theo các ngươi được chưa?”Tạ Miên giỏi xã giao, hắn không luyện võ mà chỉ ngồi không cũng có một đống sư đệ sư muội tới tụ tập xung quanh.

Trong đó đồ đệ của Mạc phu tử còn hỏi mấy vấn đề về hội họa với Tạ Miên, hắn bèn nói thêm mấy câu với vị tiểu sư đệ này.Nguyên cả ngày phơi nắng ở sân luyện võ, Tạ Miên không có gì làm nên uống đầy cả bụng trà.Tới giờ ăn tối, tất nhiên là hắn không ăn được mấy miếng cơm.Lục Phỉ Chi ngồi bên cạnh lẳng lặng quan sát Tạ Miên, thấy hắn chỉ mới uống một bát canh liền thôi không ăn thêm nữa, lòng y chợt lạnh.A Miên ngoài mặt thong dong bình tĩnh, thật ra là đang giả vờ! Sau lưng đã tới mức không thiết ăn uống rồi sao?!.