Editor: Sapoche
Lục Dương cảm thấy vẻ mặt Mạnh Đan Chi hình như không đúng lắm, trong lòng cũng hồi hộp một lúc.
Sẽ không phải anh đã nói gì đấy không nên nói rồi chứ?
Con người này của anh, chỉ là ở mấy phương diện này rất dễ dàng bị lộ chuyện, cũng đã từng bị người nhà nói qua, nhưng thói quen cũng rất khó sửa mà.
“Cái kia…” Lục Dương đã muốn tránh sang chuyện khác.
Mạnh Đan Chi nhìn thấy anh ấy như thế, không nhịn được cười: “Không có chuyện gì đâu, không nói cho em biết thôi mà, cũng chẳng phải chuyện gì lớn cả, khi đó em chưa quen anh ấy đâu.”
Lục Dương à một tiếng, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống được rồi.
“Chắc là anh không biết, từ nhỏ em đã quen biết anh ấy rồi.” Mạnh Đan Chi cười cười: “Nhưng mà, chuyện anh nói với em, đừng để anh ấy biết.”
“Được.”
Lực chú ý của Lục Dương đều bị câu trước đó thu hút hết rồi.
Hai người bọn họ từ nhỏ đã quen biết nhau rồi sao? Chuyện này anh ấy hoàn toàn không biết gì hết nha. Thế chẳng phải là thanh mai trúc mã rồi à, chỉ kém nhau vài tuổi.
Lục Dương cảm thán, chẳng lẽ bây giờ muốn có bạn gái là phải nắm được tay từ lúc nhỏ sao?
“Chuyện kế thừa này đã phiền anh rồi.” Mạnh Đan Chi chủ động dời lực chú ý đi, “Chờ sau khi chuyện này kết thúc, nhất định sẽ mời cơm anh.”
Lục Dương cười: “Cái này thì không cần đâu, anh là bạn học với Yến Kinh, giúp chút chuyện nhỏ mà thôi.”
Mạnh Đan Chi nói: “Cái này cũng không giống thế.”
Cô vẫn vô cùng kiên trì, Lục Dương không từ chối nữa.
Sau khi tạm biệt, anh ấy trực tiếp đến thẳng chỗ làm, báo cáo những nghi ngờ mà Mạnh Đan Chi nói với anh ấy lên cấp trên.
Bên phía Chu Khả có điểm nghi ngờ quá lớn.
Ở chỗ này của anh ấy, đương nhiên là tin Mạnh Đan Chi hơn. Nhưng chuyện này đều dựa vào chứng cứ để nói chuyện, Chu Khả có vấn đề gì hay không đều phải chờ kết quả điều tra.
Năm trước cấp trên đã từng đề cập qua, mấy loại chuyện lừa gạt này không thể xuất hiện được.
Mặc kệ có phải là sao chép không, hay là dùng các tác phẩm của cô ta, thì cũng không có khả năng trình báo thành công.
Mà Mạnh Đan Chi khi trở về nhà cũ, vẫn luôn suy nghĩ chuyện năm đó Chu Yến Kinh đến đây làm gì, Ninh Thành cũng chẳng có người anh ấy quen.
… Nói không chừng còn rất nghiêm túc.
Dù sao Mạnh Đan Chi cũng không nghe nhà họ Chu nói anh về nước, nghĩ như thế, thật sự đúng là anh lén lút về nước.
“Bà chủ à, cậu đã ngồi yên ở chỗ đấy một lúc rồi đấy.” Hứa Hạnh từ bên ngoài trở về, “Chuyện phi vật thể thế nào rồi? Người khác kia là ai thế?”
“Chờ điều tra từ phía chính phủ.” Mạnh Đan Chi hoàn hồn, “Người nộp đơn xin kia có lẽ là học trò cũ đã bị bà ngoại tớ đuổi đi lúc trước.”
Lúc ấy, cô bỗng nhiên nói về Chu Hương Như với Lục Dương như thế, cô đoán đối phương có lẽ là con của Chu Hương Như.
Nếu con gái Chu Hương Như dùng tên người khác đăng ký, thế Mạnh Đan Chi cũng chẳng quan tâm nữa, nhưng cô ta lại dùng tên của bà ngoại cô để nộp nên chuyện này cô phải quản.
Người khác có thể dùng, nhưng bà ta thì không thể.
Hứa Hạnh thở dài: “Phiền phức thế à, không biết còn phải đợi bao lâu.”
Mạnh Đan Chi lắc đầu: “Sẽ không lâu đâu, tên của chúng ta và người kế thừa khác cùng nhau nộp chung, nên sẽ không lâu lắm đâu.”
Chỉ là nghe ý tứ của Lục Dương, bọn họ chắc là đã bắt đầu tò mò về con gái của Chu Hương Như rồi, cuối cùng thì cô ta chắc chắn có vấn đề gì đấy.
Nếu trình báo, thế nhất định trên mạng sẽ có dấu vết để lại, trừ khi cô ta thật sự đã học thêu.
Sau khi Mạnh Đan Chi suy nghĩ thông suốt, thì buổi chiều lại vội vàng lên.
Tuy cô không biết con gái của Chu Hương Như tên là gì, nhưng Chu Hương Như thì cô biết, cho dù trùng tên trùng học nhiều, nhưng cùng thêu, đồng thời lại ở Ninh Thành lại không có người thứ hai.
Hứa Hạnh xung phong nhận việc này.
Không đến mười phút, cô ấy đã kêu lên: “Bà chủ, cậu xem tin tức này có đúng không, đã được một phương tiện truyền thông đã đưa tin, cái gì mà thiên tài có được trăm vạn fan đấy, kế thừa tài nghệ thêu của mẹ Chu Hương Như gì gì đấy.”
Mạnh Đan Chi nhíu mày, “Thiên tài?”
Cô nhớ đến vấn đề hôm nay Lục Dương nói kia.
Tin tức này được đăng vào tháng bảy năm nay, phía trên trực tiếp có tên gọi, tên là Chu Khả, không chỉ có thế, còn có nói thẳng tên Chu Hương Như.
Không nói tên của bà Tô.
“Còn có vài bức ảnh chụp tác phẩm.” Hứa Hạnh lướt xuống xem, trợn to mắt: “… Bà chủ, cái này… so với cậu tốt hơn…”
Cô ấy nói chuyện có chút chần chờ, càng không ngừng xem vẻ mặt của Mạnh Đan Chi.
Hứa Hạnh là một người ngoài còn có thể nhìn ra được, Mạnh Đan Chi sao lại không nhận ra được chứ.
Tất cả các sản phẩm thêu này đều có thể trực tiếp mang đến triển lãm, từng chi tiết đều lộ ra hai chữ “khí chất.”
Trọng điểm là, quả thật giống hệt kỹ xảo của bà ngoại cô.
Bây giờ cách đâm kim trên gấm Tô Châu này, các thợ thêu khó tránh sẽ dùng trùng nhau, nhưng mỗi một tác phẩm của từng người đều có phong cách rất khác nhau.
Trừ khi là cùng một thầy, mới có thể thêu ra một kiểu tương tự như thế.
Chu Hương Như chưa học được bao lâu đã bị bà ngoại cô đuổi đi rồi, thế bà ta đã học được từ chỗ nào, hoặc là học lén, hoặc là còn có nguyên nhân khác.
Dù sao Mạnh Đan Chi cũng cảm thấy chuyện này có vấn đề.
Chỉ là bà ta không được bà ngoại một chút đồ nhỏ của bà ngoại cô.
Buổi chiều vấn đề về thêu của Lục Dương xuất hiện lần nữa, chắc là hoài nghi khả năng thêu của Chu Khả, không thể nói cho cô.
Nhưng nếu sao chép, hoặc dùng tác phẩm thêu của người khác, có phải sẽ có vấn đề rất rõ ràng hay không, không sợ bị điều tra ra sao?
Mạnh Đan Chi suy nghĩ, có lẽ bản thân cô không thể trình báo trước một chút, có thể trước kia Chu Khả đã từng lừa dối qua rồi.
Vẻ mặt Hứa Hạnh vô cùng lo lắng.
Mạnh Đan Chi lại bị vẻ mặt nhăn nhó của cô ấy chọc cho cười: “Cô ta thêu quả thật tốt hơn bình phong của tớ.”
Hứa Hạnh càng lo lắng hơn: “Thế… đơn xin thông báo làm sao bây giờ?”
Cô ấy chỉ tiếp xúc với việc thêu chỉ có một người là Mạnh Đan Chi, đã vô cùng kinh ngạc rồi, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một người khác, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào.
Khen đẹp thì bà chủ của cô sẽ buồn mà.
Khen không đẹp thì không thật cho lắm.
Đối phương trẻ tuổi đã thêu tốt như thế, lại là có cùng người dạy, phải là bà chủ của cô, ánh mắt cô ta không tầm thường, có thể vừa tức vừa bất đắc dĩ nhỉ.
“Tớ không sợ thì cậu sợ cái gì.” Khóe môi Mạnh Đan Chi cong lên, vẻ mặt khó nói: “Nếu cô ta dùng năng lực chân chính của mình, tớ có thể tâm phục khẩu phục, chỉ cần đừng dùng tên của bà ngoại tớ là được.”
“Nếu không phải, cô ta sẽ biết thế nào là hậu quả.”
Hứa Hạnh thấy cô bình tĩnh như thế: “Cho dù thế nào cũng được, nói bậy cũng không được. Cậu xem tin tức này xem, rõ ràng từ đầu đến cuối đều để tên mẹ cô ta.”
Kết quả dùng tên bà Tô trình báo, rõ ràng là cố ý.
Biết tên là Chu Khả, Hứa Hạnh lại tìm kiếm một lúc, phát hiện từ tháng sáu đến tháng bảy, hình như không lệch lắm thông tin đã bay khắp nơi.
Nhưng mà cũng chưa là gì cả dù sao cũng là đất Ninh Thành, mạng xã hội về thêu thùa này cũng rất bình thường không phải ngành sản xuất quan trọng.
“Thoạt nhìn tốn không ít tiền đấy.” Hứa hạnh tấm tắc: “Bà chủ, nếu không cậu bỏ tiền ra mua độ hot đi.”
“…”
Mạnh Đan Chi tính sẽ theo dõi tài khoản Weibo của Chu Khả này.
-
Bởi vì Mạnh Đan Chi đã sớm có tư liệu lưu trữ sẵn, bởi vì lý tác phẩm nộp hơi trễ, nhưng Chu Khả thì không như thế.
Hai tháng trước cô ta đã nộp sản phẩm xong, đã gửi cho báo chí thông tin của mình.
Từ bốn giờ chiều đến chín giờ tối, là thời gian livestream trực tiếp của cô ta.
Hiện nay ngành nghề truyền thống đang rất được bạn bè trên mạng xã hội quan tâm, Chu Khả bắt đúng ngay thời cơ này, phải mấy tháng cùng với việc ký hợp đồng với công ty, lập tức trở thành người nổi tiếng trên mạng.
Trong không gian trực tiếp của cô ta ít nhất cũng có đến mấy vạn người xem trực tiếp.