Editor: Sapoche
Chu Yến Kinh cảm thấy hôm nay Mạnh Đan Chi rất khác với ngày thường.
Khi ở ngoài hành lang, cô đã bắt đầu muốn đưa tiền cho anh.
Vô cùng chủ động.
Bình thường thì cứ như con thỏ nhỏ, cẩn thận ló đầu ra khỏi hang dò xét.
Chu Yến Kinh nhìn xung quanh khắp nơi, “Cái này khó nói được.”
Vốn dĩ, Mạnh Đan Chi còn muốn trêu chọc anh một chút, bị anh nói như thế, lại nhìn sang bên cạnh hình như còn có người đi qua, cô cảm thấy có chút xấu hổ.
“Cục trưởng Chu, anh phải chống lại cám dỗ từ thế giới bên ngoài.” Cô nghiêm túc nói: “Tiền tài gì đó, rất thu hút đấy.”
Chu Yến Kinh suy nghĩ: “Trước mắt hai thứ này đều do em cho.”
Phòng phiên dịch không giống những ngành khác, rất ít người nhận hối lộ, ít nhất cho đến bây giờ anh chưa từng phát hiện ra.
Mạnh Đan Chi giả vờ vô tội: “Em chỉ có cái trước mắt thôi à.”
Cô không tỏ vẻ gì cả, giả vờ dụ dỗ.
“Là anh tự mình đa tình rồi.” Mạnh Đan Chi mặc kệ anh nói, “Em chỉ hỏi anh muốn cách nào khác thôi, anh lại nghĩ đi đâu rồi đấy?”
Cô trách móc: “Anh Yến Kinh, anh chẳng đứng đắn gì cả.”
Chu Yến Kinh à một tiếng: “Anh cũng chưa nói gì, em suy nghĩ gì đấy?”
“Chính anh nói giờ còn không chịu thừa nhận nữa.” Mạnh Đan Chi không tỏ vẻ yếu thế: “Còn muốn ám chỉ em nhận hối lộ à.”
“Mau đi ăn cơm thôi.” Cô hối thúc.
Chu Yến Kinh nhướng mi: “Chi Chi, em trở mặt nhanh thật.”
Mạnh Đan Chi mặc kệ anh có nói gì, dù sao cũng muốn rời xa khỏi nơi này.
Khi hai người rời khỏi đây, một lúc sau mấy người bên Trần Đạt Hải trong ghế lô mới từ từ đi ra, lúc này Trần Nhã Yên vẫn còn đang rất mơ hồ.
Giải thích cũng chẳng được chấp nhận, giảng hòa không thành công, thế bên phía cảnh sát ---
Người trong trường học có biết hay không?
Đối với Trần Nhã Yên mà nói, nỗi sợ hãi lớn nhất của cô ta trong lúc này chính là không để mọi người đều biết chuyện này, từ trước đến nay cô ta đều thích thổi phồng bản thân mình.
Ngay cả chuyện giả vờ cho Tô Văn Tâm vẻ mặt tốt cũng chẳng còn nữa.
Tô Văn Tâm cũng chẳng rảnh để quan tâm đến người con gái kế này, bây giờ trong lòng bà ấy đều là những lời Trần Đạt Hải nói khi nãy, nếu ông ta thật sự muốn ly hôn…
Thế những thứ bà ấy nhận được trước kia tính là gì nữa.
Thói quen cuộc sống của Tô Văn Tâm đã như thế. Hồi đó ba bà ấy là quân nhân, sau này đi đánh giặc không trở về nữa, chỉ còn mẹ và bà ấy nương tựa lẫn nhau.
Từ sâu trong lòng bà ấy luôn có một nỗi khát vọng, bà ấy mong muốn có một người đàn ông để bà ấy có thể dựa vào.
Chẳng qua là chuyển từ người này sang người khác.
Bà ấy đã từ chối một vài người trước đó, sau đó Trần Đạt Hải xuất hiện và cho bà ấy một lựa chọn, trong lòng Tô Văn Tâm phút chốc không chống đỡ được.
-
Có lẽ đau buồn và tức giận đã hóa thành động lực thèm ăn, nên Mạnh Đan Chi cũng ăn nhiều hơn.
Lúc gần đi, cô sờ sờ bụng của mình, vừa căng vừa tròn.
Vốn dĩ cô còn đang mặc sườn xám, nhìn cái bụng phồng lên vô cùng rõ ràng.
Nếu cô đang đi cùng với Hứa Hạnh thì cũng chẳng có gì, nhưng bây giờ, bụng cô đang phình to thế này nên cô không muốn Chu Yến Kinh nhìn thấy.
Ăn đến mức béo lên thế này làm sao để anh nhìn thấy được.
Tuy rằng hai người cũng đã làm những chuyện thân mật nhất có dáng vẻ nào mà anh chưa từng thấy qua.
Mạnh Đan Chi vừa thấy Chu Yến Kinh quay lại, dùng đôi mắt to tròn đầy chờ mong nhìn áo khoác tây trang của anh, “Anh Yến Kinh, em có hơi lạnh.”
Bây giờ thời tiết cũng chỉ có hơn mười độ.
Mạnh Đan Chi mặc sườn xám còn có một áo choàng nhỏ, chỉ là áo choàng giờ đang ở trên xe, cô quên không đem theo.
Bàn bên cạnh là một cặp đôi, người đàn ông bên đấy liên tục nhìn sang, giọng nói cất cao lên: “Cục cưng à, em xem, dáng vẻ đẹp trai cũng vô dụng thôi, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc.”
Anh ta còn nhìn Mạnh Đan Chi nháy mắt mấy cái.
Mạnh Đan Chi không nói gì, anh ta và bạn gái vẫn còn ở đấy, còn giả vờ gì nữa.
Chắc do gần đây tần suất cô gọi anh là anh Yên Kinh có hơi nhiều nên Chu Yến Kinh cũng chẳng có hoài nghi gì, cởi áo khoác đưa cô, còn muốn tự tay khoác lên.
“Em tự mình làm!” Mạnh Đan Chi nhanh tay lẹ mắt.
Cô mặc vào, còn cài hết nút lại, tây trang vốn vừa dài vừa rộng, nó cũng dài đến mông cô, hoàn toàn không nhìn thấy cái bụng căng tròn lên vì ăn no của cô.
Mạnh Đan Chi cảm thấy thỏa mãn, “Đi thôi, về nhà.”
Cô vừa đứng lên, cả cửa hàng như được tăng thêm sắc thái.
Tây trang và sườn xám phối với nhau nhìn rất lạ, nhưng ngoài ý muốn là lúc này lại kết hợp vô cùng hài hòa, phần sườn xám vẫn chưa bị che khuất lộ ra hình ảnh quyến rũ, trộn lẫn vào nhau.
“Còn nhìn.”
“Không phải em cũng đang nhìn sao, đừng cho là anh không thấy được.”
Cặp đôi bàn bên cạnh nói chuyện ầm ĩ.
Mạnh Đan Chi lên xe, gửi tin nhắn cho Trần Thư Âm: [Hôm nay tớ muốn cho Chu Yến Kinh tiền, nhưng anh ấy chẳng có mắt nhìn gì cả.]
Trần Thư Âm: [?]
Trần Thư Âm: [Cậu không có nói tớ đã đưa cậu đến cửa hàng gà đấy chứ?]
Cô ấy nghĩ thôi đã thấy sợ hãi.
Trần Thư Âm: [Nếu nói thì nói đi, đi cửa hàng gà thì làm sao!]
Mạnh Đan Chi còn chưa nói gì, cô ấy đã tự mình bổ não một câu chuyện dài, còn tự hỏi tự trả lời.
Cô gõ chữ: [Chưa phát hiện.]
Thật ra cô cũng không biết khi Chu Yến Kinh biết chuyện này sẽ có phản ứng thế nào, nhưng theo trực giác cô mà nói, đàn ông không nên biết mấy chuyện này sẽ tốt hơn.
Trần Thư Âm: [Tốt.]
Trần Thư Âm: [Chu Yến Kinh cũng chẳng phải gà, không hiểu cũng bình thường thôi.]
Mạnh Đan Chi thầm nghĩ rằng, anh so với vịt còn đẹp hơn trăm lần nha.
Tuy 186 của chị em cô nhìn cũng đẹp đấy, khí chất cũng ổn, nhưng không phải trong phạm vi thẩm mỹ của cô.
“Chi Chi.”
Mạnh Đan Chi suy nghĩ miên man một hồi, Chu Yến Kinh kêu tên cô, cô mới chột dạ tắt di động lại: “Hả?”
Chu Yến Kinh híp mắt, vốn dĩ lời đến miệng còn sửa lại: “Hôm nay em không đúng lắm.”
“Đâu có.” Mạnh Đan Chi chớp mắt cười khẽ, “Không có đâu.”
Đột nhiên thấy nét đáng yêu lại xuất hiện trên mặt cô thế này, ngược lại càng làm tăng thêm vẻ tươi trẻ và trong sáng, càng khiến người khác không thể làm gì.
Thấy anh đưa mắt nhìn sang, Mạnh Đan Chi chủ động nói: “Nói chuyện phiếm với Âm Âm.”
Dù sao hai người bạn thân nói chuyện phiếm với nhau, anh cũng sẽ không hỏi nhiều.
Chu Yến Kinh không tính truy hỏi mãi như thế, dù sao cũng sẽ lộ ra nói: “Chuyện đêm nay, ông nội và anh trai em chắc sẽ biết đấy.”
“Nếu biết cũng không sao, không còn cách nào khác.”
Mạnh Đan Chi không khống chế được, “Nhưng mà em đã xử lý tốt rồi.”
Người trong nhà sẽ không chấp nhận xin lỗi.
Anh trai cô nhìn thì hiền lành nhưng thực tế còn cứng rắn hơn cả cô, huống chi, cô là do một tay anh nuôi dưỡng.
Sau khi trở về căn hộ.
Mạnh Đan Chi lén lút đánh giá bụng mình, đã trở lại bình thường.
Chu Yến Kinh đi rửa mặt trước, cửa nhà vệ sinh không đóng, cảnh tượng này rất giống như khi nhìn thấy 186 trước quầy bar ngày hôm nay tại cửa hàng gà.
Chỉ là người khác nhau thôi.
“Anh thật sự không cần phí lên sân sao?” Mạnh Đan Chi hỏi.
“Nếu giá phí lên sân của em hấp dẫn được anh.” Chu Yến Kinh nghiêng người nhìn, mở cánh cửa đang khép hờ trước mặt cô ra, “Muốn nhìn, thì vào nhìn.”
Mạnh Đan Chi lắc đầu, “Em không nhìn.”
Sau khi Chu Yến Kinh nghe xong, muốn đóng cửa lại.
Quỷ hẹp hòi, không cho xem, còn yêu cầu cao hơn nữa.
Trần Thư Âm sử dụng mấy nghìn nhân dân tệ thế nào để vui vẻ, cô cũng muốn học tập, chẳng lẽ bởi vì mấy chú gà kia thật sự không có tiền sao?
-
Mạnh Đan Chi tìm kiếm chừng mười phút, ở trên mạng lần lượt tra tiền lương phiên dịch.
Nhìn đi nhìn lại, đều ghi là nếu không làm trong phòng phiên dịch thì sẽ được nhiều tiền hơn, bởi vì nổi tiếng rất nhanh, rất nhiều người cùng phòng đều muốn mời, tiền thưởng tiền lương cũng không cố định.
Nếu như thế, Chu Yến Kinh cũng rất nghèo, chắc là lấy được mỗi tiền lương.
Chờ khi anh ra khỏi nhà vệ sinh, đã nhận được ánh mắt đồng tình của Mạnh Đan Chi, trong một tối nay đây là lần thứ ba anh cảm thấy cô không giống ngày thường.
Anh không muốn nhìn thấy loại ánh mắt này.
Mạnh Đan Chi thấy anh ngồi trên giường, hỏi: “Anh Yến Kinh, tiền thưởng của anh có nhiều không?”
Chu Yến Kinh: “Tạm thời vẫn chưa có tiền thưởng.”
Anh mới nhận chức còn chưa được hai tháng.
“Thế em đưa anh phí lên sân sao anh lại không cần.” Mạnh Đan Chi đến gần anh.
Chu Yến Kinh dừng một chút, “Sáng hôm nay em đi đâu?”
Mạnh Đan Chi: “Đâu có đi đâu.”
Chu Yến Kinh sâu xa hỏi cô: “Phải không, anh nghĩ em đến chỗ nào đấy, học gì đấy, trở về dùng trên người anh, xem như là phần thưởng hay là tiền tip?”
“…”
Sao lại đoán chuẩn thế này.
Mạnh Đan Chi không thể tin được, chuyện đi đến cửa hàng gà này, người bình thường đều không nên đi đến, anh thế mà nói đúng đến tám chín điểm, không có chút sai sót.
Cô có ý đồ muốn dời lực chú ý của anh đi: “Em đi đến trường học, sau đó đi mua chỉ để thêu các cà vạt cho anh.”
Một từ “Các” này khiến Chu Yến Kinh cảm thấy buồn cười.
Mạnh Đan Chi lấy cớ đi rửa mặt.
Chờ khi cô trở lại, đề tài này cứ tự nhiên mà kết thúc.
Bởi vì thời tiết chuyển lạnh, Mạnh Đan Chi cũng bắt đầu mặc quần áo tay dài, thân thể xinh đẹp, lả lướt được bao phủ trong lớp quần áo.
Ở trong mắt Chu Yến Kinh đều giống hệt nhau.