Editor: Sapoche
Ánh mắt hai người họ nhìn cô quá mức thẳng thắn, Mạnh Đan Chi muốn xem nhẹ cũng không thể được.
Nhất là khi ánh mắt hai người cứ nhìn thẳng vào môi của cô.
Bỗng chốc cô giống như trở thành diễn viên đoạt giải Oscar, lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Đàn anh Chu! Sao anh lại ở trong đó thế?”
“…”
Hai nam sinh đang vô cùng hoài nghi tình hình thực tế này, không biết có phải mình đoán sai rồi không?
Chẳng lẽ thật sự chỉ là màu son thôi sao?
Thứ cho mấy người thẳng nam bọn họ, chưa từng có bạn gái nên cũng không thể phân biệt rõ son môi.
Vẻ mặt Chu Yến Kinh vô cùng tự nhiên: “Thoáng khí.”
Lấy cớ cũng giống nhau như đúc.
Hai nam sinh cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu cũng không biết chuyện này thật sự là như thế nào, cười ha ha hai cái nhanh chân chạy trốn mất dạng.
Trong đường hầm lại yên tĩnh trở lại.
Mạnh Đan Chi chọc chọc anh: “Anh làm gì thế, chút nữa đã bị hiểu lầm rồi đấy.”
Chu Yến Kinh cúi đầu, “Đây không phải là sự thật sao?”
Mạnh Đan Chi nghĩ cũng đúng, nhưng cô còn một năm cuối này có thể sống bình yên đến lúc tốt nghiệp, hơn nữa chuyện của cô và anh cũng chưa thật sự đến đâu cả.
“Em về đây, anh từ từ hít thở khí trời nha, anh Yến Kinh.”
Cô mỉm cười, xoay đầu muốn đi.
Ai ngờ người bên cạnh lại lần nữa giữ chặt lấy cô, hơn nữa dùng sức không nhỏ, cô bởi vì quán tính mà bỗng mạnh mẽ rơi vào lòng của người đàn ông.
Mạnh Đan Chi chưa kịp nói gì trước mắt đã tối sầm lại.
Màn sân khấu vừa dày vừa nặng che kín hai người.
Có người tới gần: “Ban lãnh đạo nói cũng nhiều quá trời, tớ còn chờ khi kết thúc sẽ ra ngoài chụp hình với các đàn anh.”
“Ai…”
“… Hình như có người.” Bọn họ hạ giọng: “Cậu nhìn chỗ đó…”
Lưng Mạnh Đan Chi cứng đờ, sợ bọn họ sẽ kéo màn sân khấu ra, như thế sẽ nhìn thấy được cô và Chu Yến Kinh.
Màn sân khấu này một người có thể trốn được, nhưng hai người vào sẽ nhìn thấy rất rõ ràng.
Trong bóng đêm các giác quan rất rõ ràng.
Nhịp tim mạnh mẽ của Chu Yến Kinh làm cô rung động, mặt Mạnh Đan Chi dần dần đỏ lên, không biết là ở trong màn sân khấu hẹp làm cho khó chịu, hay là do ngại ngùng.
Cho đến bây giờ cô chưa từng cùng ai làm chuyện này cả.
Ở trong đường nhỏ này người đến người đi, mỗi người đều có thể phát hiện ra họ, cô lại còn đang cùng Chu Yến Kinh ôm lấy nhau.
Giọng nói lại lần nữa vang lên: “Chắc là tình nhân nhỏ đó… Chậc chậc, cũng không sợ ban lãnh đạo phát hiện…”
Cũng may bọn họ không nhìn thấy dấu vết gì.
Nhịp tim của Mạnh Đan Chi cũng từ từ bình tĩnh trở lại, lại bị bắt ngẩng đầu, bị Chu Yến Kinh hôn loạn lên lần nữa, tim cô cũng sắp rớt ra ngoài.
Anh không lấy kính mắt xuống, nên nó vẫn đang trên mặt anh.
Chu Yến Kinh đưa tay ôm lấy eo cô, rõ ràng không có đèn nhưng lại biết chính xác vị trí trên người cô.
Chóp mũi Mạnh Đan Chi đều là mùi hương trên người anh, thỉnh thoảng cô còn có thể ngửi được mùi bạc hà tỏa ra, vô cùng thoải mái.
Có lẽ là bởi vì trong nhóm người quá lâu, nên có dính chút mùi thuốc.
Hơi thở của hai người hòa cùng một chỗ với nhau.
“Người này còn đang lén lút…”
Lại thêm một người qua đường nữa.
Chu Yến Kinh cảm thấy hô hấp của người trong lòng không ổn rồi, cả người vô cùng khẩn trương, nhưng như thế này mới càng hấp dẫn anh.
Thật lâu sau, cuối cùng Mạnh Đan Chi cũng được tự do.
“Chu Yến Kinh!” Hơi thở cô gấp gáp: “Chúng ta chia nhau trở về đi.”
Cô chặn Chu Yến Kinh trên tường, lùi ra sau vén màn sân khấu rời đi, kết quả cách đó không xa có người đến đây.
Mạnh Đan Chi càng kéo màn lại che khuất anh.
Không còn tiếng động nào nữa, cô cẩn thận vén rèm đi ra: “Em đi đây.”
Ánh sáng chiếu vào, Mạnh Đan Chi thấy son môi cô dính trên môi anh, lỗ tai cô cũng đỏ hết lên: “Mau lau son trên môi anh đi.”
Chu Yến Kinh dựa vào tường, nghe tiếng bước chân cô đi xa dần, anh vân vê môi dưới sưng lên của mình, trên ngón tay là một màu đỏ mê người.
Chờ khi anh ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy mấy ánh mắt của các em trai, em gái khóa dưới.
“Đàn anh Chu, anh…” Sao lại núp sau màn thế?
“Không có việc gì.”
Chu Yến Kinh đưa tay đẩy gọng kính, dịu dàng cười, lại trở thành đàn anh nổi bật như sao trời trong mắt các sinh viên đại học.
-
Khi trở về chỗ ngồi, đúng lúc bài phát biểu trên sân khấu cũng kết thúc.
Mạnh Đan Chi làm như không có chuyện gì xảy ra, đến chỗ Hứa Hạnh mượn gương, son môi đã bị bôi bớt một chút rồi.
Hứa Hạnh hỏi: “Đàn anh Chu và cậu một trước một sau, có phải gặp nhau không?”
Mạnh Đan Chi nói: “Tớ sao có được may mắn như thế chứ.”
Cô ngại ngùng nói, trong đầu lại đang suy nghĩ, chẳng lẽ đàn ông đều thích làm thế sao?
Mạnh Đan Chi vẫn đang soi gương, nghĩ đến trước đó Chu Yến Kinh nói về Lận Tự Thu, cô chọn đàn anh Lận, không phải anh sẽ… ghen chứ?
Ghen là điều kiện đầu tiên để quyết định việc thích cô.
Mạnh Đan Chi nhìn chằm chằm cái ót của Chu Yến Kinh, đoán chắc là dục v0ng quấy phá, dù sao mối quan hệ này của bọn họ, cô thế lại đi chọn người khác.
Thật mất mặt.
Giống như cô không thích người khác gọi anh là anh Yến Kinh giống như cô.
“Sau khi lễ hội văn hóa hôm nay kết thúc, từ trong đáy lòng cũng có lời cảm ơn đối với các bạn học đã tham gia, còn có các phụ huynh của các sinh viên.”
Cùng với âm nhạc, mọi người cùng chia tay tại đây.
Mạnh Đan Chi và bạn học đi cùng nhau, về phần các bạn học khác, thì bị các lãnh đạo mời đi ăn cơm, chào đón một chút.
Mới ra khỏi hội trường, đã bị Trịnh Tâm Nhiễm ngăn lại.
“Mạnh Đan Chi.” Cô ta mở miệng: “Cậu và đàn anh Chu có mối quan hệ gì?”
Hứa Hạnh: “?”
Vẻ mặt Mạnh Đan Chi vẫn rất bình tĩnh: “Trước đó không nói chúng tôi có quan hệ gì, cho dù có quan hệ đi nữa thì có quan hệ gì với cậu sao?”
Lời này vừa nói ra đã khiến tất cả mọi người rơi vào mơ hồ.
Trước kia anh trai Trịnh Tâm Nhiễm và Chu Yến Kinh có quan hệ không tệ, nhưng sau đó lại biết, Chu Yến Kinh tổ chức tiệc về nước nhưng không gọi anh trai cô ta đến.
Trịnh Duệ chỉ là trùng hợp biết được tin tức về nước của Chu Yến Kinh thôi.
Cô ta còn ra vẻ khoe khoang trước mặt Mạnh Đan Chi, quả thật vô cùng mất mặt.
“Trịnh Tâm Nhiễm, cậu ngưỡng mộ đàn anh Chu không có vấn đề gì, quan hệ gì đến Chi Chi của chúng tôi, cậu tìm nhầm đối tượng rồi.” Hứa Hạnh lên tiếng.
Trịnh Tâm Nhiễm theo bản năng muốn trả lời: Sao lại không có vấn đề gì chứ!
Nhưng xung quanh còn rất nhiều người, cô ta nuốt mấy lời này xuống.
Chờ khi cô ta vừa đi, Hứa Hạnh quay sang hỏi: “Bà chủ, cậu nói thật đi, cậu có quan hệ gì với đàn anh Chu?”
“…?”
Nhanh như thế đã bị phát hiện rồi?
Mạnh Đan Chi còn chưa mở miệng, chợt nghe cái miệng nhỏ của Hứa Hạnh nói: “Trên diễn đàn trường học có người nhìn thấy hai người đứng sau hội trường cùng nhau nói chuyện phiếm!”
“… Nói chuyện phiếm?”
Mạnh Đan Chi nhẹ nhàng thở ra.
Cô vén vén tóc: “Nói chuyện phiếm mà thôi, cậu chưa từng thấy người ta nói chuyện sao?”
Hứa Hạnh cũng nghĩ thế, hơn nữa bà chủ mình còn có chồng chưa cưới, không có thể nào có quan hệ với đàn anh Chu.
Hai người nhìn trong không quen biết gì.
Bạn nhỏ rất dễ dỗ dành, Mạnh Đan Chi mỉm cười.
“Ai, đàn anh Chu ra nước ngoài lâu như thế, cũng không có bạn gái, thật đáng ngạc nhiên.” Hứa Hạnh vừa đi vừa nói: “Lúc này mới về nước chưa bao lâu, chắc vẫn còn độc thân nhỉ.”
Cô ấy nhìn sang Mạnh Đan Chi.
Ngày thường trong sáng so với vẻ đẹp xinh đẹp, quyến rũ của hôm nay, nhìn sao cũng thấy như người mẫu trên sàn diễn thời trang.
Các nam sinh đã quen nhìn sắc sảo, xinh đẹp, nhưng vẫn không cưỡng lại vẻ đẹp trong sáng này.
“Bà chủ, bạn trai cậu và đàn anh Chu ai hơn ai thế?” Hứa Hạnh vẫn chưa từ bỏ.
Mạnh Đan Chi nghĩ nghĩ: “Không khác nhau lắm.”
Hứa Hạnh: “Người như thế mà tớ không biết sao?!”
-