Muốn gặp cậu
Lâm Bạch Du không biết Tùy Khâm chưa ngủ, chỉ là đôi lúc thấy ánh mắt của đám nam sinh trước mặt không đúng lắm, cũng không nghĩ quá nhiều.
Tuyến xe bus số 39 này là tuyến trước đây cô ngồi khi lần đầu tiên đến đường Nam Hòe, bến cuối cùng là đường Nam Hòe.
Minh Nghệ đến đường Nam Hòe chỉ cách 2-3 bến ngắn ngủi.
Đám nam sinh đối diện cũng đã có 2 người xuống xe.
Lúc đến bến cuối cùng, Lâm Bạch Du cảm thấy trọng lượng trên vai biến mất.
Tùy Khâm tỉnh rồi.
Vốn là giả vờ ngủ, nhưng sau đấy, cách một khoảng ngắn ngủi vậy thôi, anh đã ngủ thiếp đi thật.
“Tỉnh rồi à?” Cô hỏi.
“Ừm.” Tùy Khâm đáp một câu rất nhẹ: “Chạm vào cậu rồi à?”
Nhiệt độ trên cổ Lâm Bạch Du còn chưa tan đi, cô hiếm khi thấy Tùy Khâm dịu dàng như vậy: “Không có gì đâu, có thể là cậu mệt quá rồi.”
Vài câu trò chuyện này vốn không có vấn đề gì, nhưng với nam sinh đầu đinh đã biết chân tướng mà nói, rất cạn lời.
Cậu ta trố mắt đứng nghe thiếu niên nói xằng nói bậy, tâm cơ!
Sao lại có người tâm cơ như thế này chứ!
“Đến bến rồi.” Lâm Bạch Du nhìn ra bên ngoài.
Bấy giờ Tùy Khâm mới nhớ ra, cô cũng lên xe bus, chỉ để “về nhà” cùng anh.
Anh nhìn cô một lúc, Lâm Bạch Du kì lạ lại không chống đỡ được, đẩy cánh tay anh: “Mau lên, không đi nhanh tài xế sẽ đuổi người đấy.”
Mang theo ngữ khí ba phần phàn nàn bảy phần hờn dỗi.
Nghe càng giống làm nũng hơn.
Khóe môi Tùy Khâm cong lên một chút, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Lâm Bạch Du đi bên cạnh anh, nam sinh đầu đinh đi theo sau, thật ra cậu ta xuống ở trạm trước, nhưng cậu ta vẫn cứ đợi đến bây giờ.
Cậu ta bước nhanh ra phía sau Lâm Bạch Du: “Ban nãy cậu ta giả vờ ngủ!”
Lâm Bạch Du sững người, nói với mình à?
Ai giả vờ ngủ? Tùy Khâm á?
Sao Tùy Khâm có thể giả vờ ngủ được, chẳng có lợi ích gì, thường ngày anh rất có chừng mực với những lần lại gần của cô.
Lâm Bạch Du không tin chút nào, trái lại thấy người kia quỷ kế đa đoan, suy nghĩ không trong sạch.
Cô đang định quay lại nhìn thì bị Tùy Khâm kéo xuống xe, nam sinh đầu đinh chỉ nhìn thấy một ánh mắt lướt qua, lạnh như băng.
Tùy Khâm thu lại tầm mắt: “Cậu có thể về nhà rồi.”
Lâm Bạch Du gật đầu: “Được, tôi ra bến xe đối diện.”
Đường Nam Hòe cực kì lụp xụp, biển bến xe bus quanh năm không tu sửa, một cây cột biển báo đã xiêu vẹo, xung quanh rất tệ.
Nam sinh đầu đinh đi ra đó, vì cậu ta phải quay lại một trạm.
Tùy Khâm sa sầm ánh mắt.
Anh lập tức vẫy tay chặn một chiếc xe taxi, đẩy Lâm Bạch Du vào trong, đóng cửa lại: “Đưa đến khu chung cư Thành Tây.”
Lâm Bạch Du hoàn hồn lại: “Tôi đi xe bus là được rồi!”
Tùy Khâm mặc kệ, đưa ra 50 tệ.
Đoạn đường này không gần, tài xế sợ đơn này chạy mất, nhận tiền rồi nói: “Chàng trai yên tâm đi, bảo đảm đưa đến nơi, tiền thừa thì…”
“Đưa cô ấy.”
Xe quẹo lại, Lâm Bạch ló đầu ra từ cửa xe: “Tùy Khâm.”
Tùy Khâm đút tay vào túi: “Ngồi yên.”
Lâm Bạch Du nhoài người nhìn anh, đoán chừng mình không xuống xe được nữa, chỉ đành nói: “Vậy chúng ta ngày mai gặp lại.”
-
Tùy Khâm đi bộ một mình về đường Nam Hòe.
Hôm nay anh về sớm, Vương Quế Hương hãy còn đang xem TV ở sau quầy tiệm tạp hóa, nhìn thấy anh: “Hôm nay Tùy Khâm về sớm thế? Ăn gì chưa?”
Tùy Khâm trả lời: “Ăn rồi ạ.”
Vương Quế Hương gật đầu: “Ăn rồi là được, không được chịu đói đâu đấy.”
Độ tuổi này của anh là đang trong lúc lớn, mụ Hoàng Hồng Anh đáng chết, cũng không sợ bản thân đêm về gặp ác mộng.
Lúc Tùy Khâm về đến nhà số 54, Hoàng Hồng Anh đang thái đồ ăn, nhìn thấy anh, ánh mắt bà ta vèo vèo bay tới.
Mắt Tùy Khâm không nhìn đi chỗ khác, đi lướt qua bếp.
Hoàng Hồng Anh không biết sao lại bực tức trong lòng, theo thói quen chửi bới: “Cả ngày không thấy người đâu, cũng không biết làm ra cái trò mất mặt gì rồi, đi về cũng không biết giúp một tay, chỉ biết vòi tiền thôi!”
Trong phòng, Tùy Khâm cười khinh khỉnh một tiếng.
Về chuyện nhà số 54 đường Nam Hòe, ý định ban đầu của anh là thi đại học xong, giải quyết một thể, còn tình tình hiện giờ, anh đã quen và không đếm xỉa.
Bất kể là Lâm Bạch Du đề nghị anh chuyển nhà, hay là Hoàng Trạch bắt ép.
Sự xuất hiện của Lâm Bạch Du, luôn tăng thêm tốc độ của chuyện này.
Sức kiên nhẫn của Tùy Khâm dần dần giảm bớt.
Anh bắt đầu không muốn lá mặt lá trái với bọn họ nữa.
Nhưng nhà họ Tùy nợ anh quá nhiều, cũng nợ cha mẹ anh nữa.
Suy nghĩ vụt qua, màn hình điện thoại sáng lên.
Lâm Bạch Du: [Tôi sắp đến nhà rồi.]
Lâm Bạch Du: [Cậu đến chưa?]
Từ 6 năm trước, Tùy Khâm chưa từng đến nhà, bởi vì anh đã không còn nhà nữa.
Q: [Ừm.]
Nhưng anh sẽ không nói cho Lâm Bạch Du những chuyện này.
Bởi vì nếu đã không trải qua, thì không cần phải hiểu.
-
Sau khi Lâm Bạch Du về đến nhà, việc đầu tiên là hỏi mẹ nói gì với Tùy Khâm, nhưng không nhận được câu trả lời.
Liễu Phương nhìn cô: “Đây là cuộc trò chuyện của mẹ và Tùy Khâm.”
Lâm Bạch Du mở to mắt: “Chẳng lẽ có chuyện gì con không được biết ạ?”
“Không có.” Liễu Phương nói xong, nhìn thấy con gái lại mong đợi: “Mẹ với thằng bé không nói gì mấy, thật ra không cần nói cho con. Nhưng mà, mẹ đã nhắc đến chuyện chuyển nhà với thằng bé rồi.”
Quanh đi quẩn lại, cuối cùng cô vẫn không biết gì cả.
Lâm Bạch Du đoán chừng mình đi hỏi Tùy Khâm, Tùy Khâm cũng sẽ không nói.
“Tinh Tinh, thằng bé còn đang đi học, chuyển nhà không phải chuyện của một người, thế nên cho dù thằng bé đồng ý, có thể chuyện này cũng không thành công.”
Lâm Bạch Du nhíu mày, có lẽ mình đã suy nghĩ quá đơn giản.
Tùy Khâm hiện giờ đang làm thêm, có thể kiếm tiền, nghe giọng điệu của Hoàng Hồng Anh hôm ấy, có lẽ sẽ không bỏ qua cho cây rụng tiền nhỏ đâu.
Vì Tùy Khâm, không được cũng phải được.
-
Tối nay Liễu Phương gói không ít sủi cảo, đều nhét vào trong tủ lạnh ướp đông, từng khay từng khay một, đã vượt quá sức ăn của họ khi trước.
Lâm Bạch Du đoán, đây là chuẩn bị cho Tùy Khâm.
Không chỉ như vậy, sáng hôm sau, sau khi cô thức dậy đã nhìn thấy lời dặn dò của mẹ: [Nhớ mang cho Tùy Khâm nhé.]
Lâm Bạch Du không kìm được nở nụ cười xinh đẹp.
Không có gì vui hơn việc mẹ ủng hộ tất cả mọi chuyện của mình.
Cô biết ngay mà, mọi người sẽ nhìn thấy sự tốt đẹp của Tùy Khâm.
Bắt đầu từ tuần này, mức độ phong phú của bữa sáng của Tùy Khâm tăng lên rõ rệt, Phương Vân Kỳ và Tề Thống nhìn thấy, ngưỡng mộ chết đi được.
“Người và người, sao lại khác nhau thế nhỉ.”
“A Khâm sống trong hạnh phúc.”
Tùy Khâm không thèm liếc nhìn bọn họ.
Bất kể là sủi cảo, hay là cháo, đây là lần đầu tiên anh nhận được đãi ngộ tốt và ấm áp như vậy từ người lớn. Có lẽ là áy náy, có lẽ là đồng tình.
Hai ngày cuối của tuần này phải tiến hành thi tháng.
Phòng thi lần này của Lâm Bạch Du vẫn là phòng số 1, đề thi lần trước hơi khó, nhưng Tùy Khâm phát huy rất ổn định, vẫn đạt điểm qua môn.
Vậy nên lần này, họ thi ở cùng một tầng.
Buổi sáng thứ nhất thi xong, Lâm Bạch Du mới biết Tần Bắc Bắc không đến thi, vì Tần Bắc Bắc gửi tin nhắn cho cô.
[Tinh Tinh, buổi trưa không thể đi ăn cùng cậu rồi, tớ đến bệnh viện đây.]
Buổi trưa đến canteen ăn, Tề Thống hỏi: “Sao hôm nay Lâm Tinh Tinh không đi cùng Tần Bắc Bắc vậy? Cậu ấy không ăn à?”
“Cậu ấy đến bệnh viện rồi.” Phương Vân Kỳ nói.
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả, ăn đồ của mày đi.”
Lâm Bạch Du ngạc nhiên, không ngờ Phương Vân Kỳ lại biết.
Thấy cô nhìn mình, Phương Vân Kỳ hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”
Tùy Khâm thờ ơ hỏi: “Tần Bắc Bắc nói với mày à?”
Phương Vân Kỳ: “Đúng rồi.”
Lần này ngay cả ánh mắt Tề Thống nhìn cậu cũng bất thường, tên nhóc này thân thiết với Tần Bắc Bắc đến mức này hồi nào vậy.
“Mày có ánh mắt gì đấy, cậu ấy nói với tao không phải rất bình thường à?”
“Bình thường chỗ nào? Vì sao cậu ấy không nói cho tao?”