Đưa cậu đi ngắm sao trời
Lực của Tùy Khâm không nhỏ, Lâm Bạch Du có thể cảm nhận rõ ràng. Phản ứng duy nhất của cô là không ngờ Tùy Khâm lại chủ động yêu cầu.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, hôm nay mặt trời có lẽ sẽ lặn ở đằng tây.
Lâm Bạch Du vốn là kích động nhất thời, nếu xung quanh không có nhiều người đến thế, ban nãy có khi cô đã hành động rồi.
Nhưng nhìn vào đôi đồng tử màu đen sẫm của Tùy Khâm, trái tim của Lâm Bạch Du dao động một chút.
Vì sao phải quan tâm ánh mắt của người khác, cô chỉ muốn lau nước cho Tùy Khâm mà thôi, hoàn toàn xứng đáng với người đứng thứ nhất.
Lâm Bạch Du kiên định nói: “Ai bảo tôi không làm.”
Cô lắc lư cổ tay, giành lại tự do.
Cũng không biết vì sao những người khác chạy xong đều mệt lử đến nỗi ngồi ở đó không động đậy, sao Tùy Khâm vẫn còn sức lực tóm cô nhỉ.
Tóc Tùy Khâm ướt nhẹp, mềm mại dính trên trán, Lâm Bạch Du rút giấy ra, rồi lại ngập ngừng, mỗi xíu thế này lau không khô được.
“Tinh Tinh, dùng cái này.”
Châu Mạt đi từ phía sau ra đưa một chiếc khăn bông.
Lâm Bạch Du nhận lấy, lập tức choàng lên đầu Tùy Khâm.
Bên tai có tiếng những bạn học không quen hét “Oa”, vụn vặt, làm sâu thêm ý đồ ban đầu của hành động này của cô.
Tùy Khâm cao quá, Lâm Bạch Du phải ngẩng mặt giơ cao cánh tay.
Cô kéo nhẹ, không ngờ cái đầu có mái tóc đen ở dưới lớp khăn lại cúi thấp xuống một chút.
Trong lớp vải mềm mượt lộ ra đôi mắt xếch tinh ranh thu hút của Tùy Khâm, trên lông mi thấm giọt nước, lung lay sắp rơi, dưới ánh nắng giống như những hạt trân châu.
Đẹp thật đấy.
Lâm Bạch Du nhất thời nhìn nhập tâm.
Cô hoàn hồn, nhìn vào ánh mắt của Tùy Khâm, cảm giác mình bị nhìn thấu.
Cô nghiêm túc ngụy biện: “Trên mắt cậu cũng có nước.”
Tùy Khâm rất bình tĩnh “ồ” một tiếng, không hề bận tâm.
Lâm Bạch Du vò khô tóc của anh, dừng tay lại.
Đôi mắt xinh đẹp của cô cong lại, phản chiếu lại gương mặt của anh: “Tùy Khâm.”
Tùy Khâm nhìn xuống.
Thiếu nữ đứng trước mặt anh, giọng nói dịu dàng: “Chúc mừng cậu trở thành người đứng thứ nhất.”
Bây giờ như thế, sau này cũng sẽ thế.
Tùy Khâm điềm tĩnh nhìn cô mấy giây, môi mỏng cong nhẹ: “Đơn giản mà.”
Lâm Bạch Du không nhịn được bật cười: “Đối với cậu quả thật là rất dễ. Tôi đoán, cậu có thể dễ dàng làm được tất cả mọi thứ trên đời.”
Chẳng hạn như học tập, chẳng hạn như nghiên cứu.
Cậu có thể sẽ trở thành vị giáo sư Tuỳ toàn năng.
Có một vài học sinh nữ chưa từng lọt vào tầm mắt lộ ra ánh mắt hâm mộ, cùng trường hơn hai năm, sao Lâm Bạch Du vừa mới chuyển đến từ học kì này, lại làm được việc bọn họ không làm được.
Vì sao Tùy Khâm lại nghe lời cô như thế?
Có em gái khóa dưới bị vỡ tan tành lòng mến mộ, nhưng cũng hóng hớt rất nhanh: “Hai bọn họ đang là mối quan hệ gì vậy?”
Lâm Bạch Du nghe thấy rồi.
Trong giới tự nhiên có loại mối quan hệ sinh vật gọi là kí sinh, một bên trong đó được lợi, bên còn lại là bên chịu tổn thất, bên trước tìm kiếm chất dinh dưỡng và sự sống từ bên sau.
Cô và Tùy Khâm rõ ràng là quan hệ kí sinh.
-
Những cuộc thi không có Tùy Khâm, Lâm Bạch Du đọc bài phát thanh cũng nghiêm túc hơn hẳn.
Khi sẩm tối về hàng lớp số 1, Châu Mạt lắc lư điện thoại: “Đến xem xem ảnh của hội thao hôm nay đi, đứng thứ nhất là Tùy Khâm.”
Lâm Bạch Du không hề bất ngờ.
Châu Mạt lại gian xảo nói: “Không ngờ đúng không, cậu cũng đứng thứ nhất!”
Lúc này đa phần mọi người vẫn dùng Tieba, ảnh trong trang cá nhân không nói, diễn đàn Tieba của trường Trung học số 8 bây giờ đều liên quan đến hội thao.
Bắt mắt nhất đương nhiên là Tùy Khâm.
Nhưng bài đăng có độ thảo luận cao nhất lại là cảnh Lâm Bạch Du và Tùy Khâm đứng đối diện nhau, cô lau tóc cho anh.
“Hai cậu đúng là bảng hiệu của trường số 8, một người điển trai một người xinh gái, ngay cả người ngoài trường cũng đến Tieba trường mình hỏi rồi!”
Lâm Bạch Du vô cùng bình tĩnh: “Gửi bức ảnh này cho tớ.”
Châu Mạt ngây người, tiếp đó cười phá lên: “Biết rồi biết rồi, đảm bảo gửi hết ảnh có Tùy Khâm cho cậu!”
Cô ấy thậm chí còn chia sẻ nguyên bài đăng cho Lâm Bạch Du.
Lâm Bạch Du mở ra xong xem lướt qua một chút, cũng không để ý lắm, bởi vì chuyện của cô và Tùy Khâm, bọn họ chỉ là những người ngoài không hiểu rõ mà thôi.
Hội thao hai hôm nay, cô và Tùy Khâm dường như đã tốt hơn khi trước một chút.
Lâm Bạch Du vui vì thấy điều này.
Cuối tuần đi học ở phòng vẽ, nụ cười của Trương Dương chưa tắt phút nào: “Tranh của Lý Văn và Lâm Bạch Du đều được vào vòng thi tiếp theo, các em phải vẽ cho hẳn hoi đấy.”
Phòng vẽ được một phen bàn luận.
Trương Cầm Ngữ chống eo, tuy đã biết trước, nhưng vẫn hét ra tiếng: “Tớ biết mà! Tinh Tinh, cậu chắc chắn sẽ được giải!”
Lâm Bạch Du nhắc nhớ: “Nhỏ tiếng thôi.”
Trương Cầm Ngữ lè lưỡi: “Chúng ta phải nâng sĩ khí của mình lên, đúng không.”
Nếu lần trước vì cô ta, Lâm Bạch Du không được chọn, thì tiêu rồi.
Tên Tiền Bằng Trình vứt tranh không thể ngờ được, Lâm Bạch Du khi trước là học sinh của Trương Dương, cho dù tranh mất rồi, vẫn sẽ có cơ hội.
Lúc tan học, Lý Văn đi về muộn một chút, hỏi: “Lâm Bạch Du, lần sau vẫn tham gia cùng nhau, lần này chúc mừng chút không?”
Lâm Bạch Du lắc đầu: “Đợi chúng ta có giải rồi chúc mừng sau đi.”
Lý Văn có hơi thất vọng: “Được thôi.”
Trương Cầm Ngữ nhỏ tiếng: “Cậu là người đầu tiên trong phòng vẽ được cậu ấy chủ động mời đó.”
Lâm Bạch Du không có suy nghĩ gì với “người đầu tiên” này, nếu là người đầu tiên được Tùy Khâm mời, cô chắc chắn sẽ đồng ý.
Trương Cầm Ngữ dò hỏi: “Cậu có muốn đi ăn xiên nướng không?”
Tháng này rõ ràng không hợp ăn xiên nướng nữa, nhưng ở quán có người Lâm Bạch Du muốn gặp, cô bèn gật đầu đồng ý.
Chỉ là khi đến phố ăn vặt, cô vừa ngoảnh đầu, đúng lúc thấy ánh mắt trốn tránh của người kia.
Lâm Bạch Du dừng bước: “Nếu bây giờ tôi hối hận không đi nữa thì sao?”
“... Không đi thì không đi thôi.” Trương Cầm Ngữ ấp a ấp úng.
Lâm Bạch Du vốn là người có lời sẽ nói.
Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn Trương Cầm Ngữ, cô ta không che giấu nổi ý nghĩ riêng của mình nữa, nói: “Tớ thấy bài đăng của trường các cậu rồi.”
“Rồi sao nữa?”
“Cậu với Tùy Khâm có mối quan hệ gì vậy?”
Nét mặt Lâm Bạch Du hờ hững.
Ban đầu vì làm tay cô bị thương, Trương Cầm Ngữ đưa cô đến quán, cô ta có cảm tình với Tùy Khâm, Lâm Bạch Du hiểu rõ.
Cô cũng chưa từng phủ nhận, chỉ là Trương Cầm Ngữ chưa hỏi bao giờ mà thôi.
Lâm Bạch Du nghĩ một lát: “Quan hệ bạn bè.”
Bài đăng ấy hiện ra trước mắt Trương Cầm Ngữ, cô ta không thèm tin lời này. Cô ta hiểu rõ hơn ai hết, cho dù Tùy Khâm là của ai, cũng không thể là của mình.
Chỉ là người bạn tốt của mình bỗng dưng lại có, cô ta khó che giấu nổi ngưỡng mộ, cũng có một chút ghen tị, đã buồn bã ở nhà mấy hôm nay.
Hôm nay gặp mặt, Trương Cầm Ngữ bỗng thoải mái rồi.
Lâm Bạch Du cũng như nhũ danh, là một ngôi sao phát ra hơi ấm và ánh sáng, ngay cả cô ta bị phê bình bị dạy dỗ, nhưng vẫn muốn mặt dày lại gần cô, huống hồ là người khác.
Cho nên Trương Cầm Ngữ nghĩ rằng, người như thế này, làm sao người khác không thích cho được.
Ngay cả Tùy Khâm, cũng không thể ngoại lệ.
-
Hôm nay chủ quán cũng có ở đây.
Lần trước ông gặp Lâm Bạch Du, cô gái này vô cùng sốt sắng tìm Tùy Khâm. Nghe nói sau đó còn ồn ào vào hẳn bệnh viện.
Chủ tiệm là người có lòng dạ bao dung, vẻ ngoài phúc hậu, có tính cách hòa nhã, không có khách bèn tự ngồi ngoài cửa, hỏi Tùy Khâm: “Đây là bạn gái của cháu à?”
Ông biết Tùy Khâm đã thành niên, nếu không cũng sẽ không mời anh đến làm thêm.
Tùy Khâm quay đầu lại: “Không phải ạ.”
Lâm Bạch Du ngồi trên bậc thềm, giòn giã nói: “Cháu là bạn học của cậu ấy, ngồi bên trên cậu ấy.”
Chủ quán nhớ về năm xưa: “Hồi trước đi học, bác rất thích túm tóc đuôi sam của bạn nữ bàn trước, lúc ấy còn không biết mình thích cô ấy…”
Ông nói rất nhiều rồi lại quay về trên người bọn họ.
“Cố gắng quý trọng hiện tại nhé.”
Lâm Bạch Du: “...”
Tùy Khâm cầm menu, dừng lại trước mặt Lâm Bạch Du, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô: “Trên tai dính màu.”
Phía bên trên chỗ nối liền vành tai và d4i tai trắng như tuyết của cô có dính một vệt màu xanh.
Có lẽ là lúc vẽ tranh không cẩn thận quệt vào, nhưng nét vẽ nguệch ngoạc tuỳ ý này, giống như đang đeo lên cho cô một chiếc khuyên tai ở sụn.
“Thật à?” Lâm Bạch Du định lôi gương ra.
“Ở đây.” Anh giơ tay, đầu ngón tay chạm vào rìa tai của cô,
Chỗ Tùy Khâm chạm nhẹ vào giống như có sợi lông vũ lướt qua, Lâm Bạch Du dường như có dòng điện đi qua, tràn đến tận nơi sâu thẳm của con tim.
Cô nhanh chóng gập ngón trỏ đó lại, đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay cô.
Khác biệt rõ ràng với sự mềm mại ban nãy.
Lâm Bạch Du soi gương tròn nhỏ vừa bấu vừa vò vừa xoa, màu sơn dầu có lau cũng không lau hết được.
Yết hầu Tùy Khâm hơi động đậy, nhìn động tác của cô, cụp mi xuống.
Nếu đổi là anh làm, chắc chắn sẽ không như vậy.
Trước khi ngồi về bàn, Lâm Bạch Du hỏi Trương Cầm Ngữ, Trương Cầm Ngữ nói với vẻ đương nhiên: “Chúng ta vẽ tranh, trên người dính màu rất bình thường mà, có gì đáng nói đâu.”
Lâm Bạch Du nghĩ cũng đúng thật.
Ban nãy có một khoảnh khắc, cô tưởng Tùy Khâm sẽ lau giúp cô, giống như cô giúp anh ngày hội thao hôm ấy.
Suy nghĩ này quá đỗi trắng trợn, Lâm Bạch Du cảm thấy mình dường như đã biến từ bên hưởng lợi thành kiểu khác.
Cô nghĩ, lần sau đi thi, sẽ đi cung thiên văn.
Mời Tùy Khâm nữa.
-
Một tuần mới bắt đầu bằng kì thi.
Lâm Bạch Du đã trở thành top 1 của lớp số 1, tiếng tăm của cô ở trường Trung học số 8 đã được lan truyền khắp trường vì chuyện phát thanh cho hội thao.