Chiến Trường Hậu Cung

Chương 21




Linh Phụng cung lại trở về không khí nhộn nhịp vào buổi sáng, lệnh cấm túc của hoàng hậu đã bị bãi bỏ.

“tham kiến Thuần chiêu dung nương nương”

Chúng phi tần nhìn thấy Lý An Nhiên đến, lập tức hành lễ, bọn họ hiện tại không có bất kỳ ai có thái độ miễn cưỡng nào, trước đây Lý An Nhiên luôn một bộ dáng ngây thơ hiền lành không xung đột với bất kỳ ai, chính vì thế có nhiều phi tần cho rằng nàng là người mềm yếu, hiện tại trải qua nhiều chuyện, bọn họ nhận ra nàng cũng không đơn giản như bọn họ tưởng, trong lòng lập tức sinh ra tâm lý kinh sợ. Lý An Nhiên đối với thái độ của những người này không mấy quan tâm.

An vị tại vị trí của mình, chờ đợi những phi tần phân vị cao đến, nàng so với trước đây vẫn không có gì khác nhau, ăn mặc bình thường theo phong cách khoan khoái dễ chịu, mặt cũng không trang điểm gì nhiều, thế nhưng trong mùa hè nóng bức, nhìn một thiếu nữ áo xanh ngọt ngào như thu thủy, mặt mũi khả ái xinh đẹp trong sáng tinh khiết không dính mùi son phấn khiến người ta bất giác cảm thấy dễ chịu, nhưng chỉ những ai không có địch ý với nàng mới cảm nhận được mà thôi, Quý phi vừa đến nhìn thấy bộ dạng an tĩnh ngồi tại chỗ như một đóa sen không nhiễm bụi trần thì lập tức nhíu mày, Lý An Nhiên này có thể tránh thoát nhiều cạm bẫy âm mưu như vậy sao có thể là người đơn giản cơ chứ, trong lòng quý phi không khỏi tiếc nuối trước đây mình quá xem thường nữ nhân này, hiện tại đối phương cũng xem như đứng vững trong hậu cung, muốn triệt hạ đã không dễ dàng nữa.

“tham kiến quý phi nương nương”

Triệu quý phi trong lòng dù có chán ghét Lý An Nhiên như thế nào nhưng ngoài mặt vẫn là bộ dạng cao cao tại thượng không thèm nhìn đến như cũ.

Lý An Nhiên không có phản ứng gì, sau khi hành lễ thì trở về vị trí của mình, hôm nay Triệu quý phi đặc biệt đến sớm, đó là chuyện mà từ trước đến nay Lý An Nhiên chưa từng gặp, nếu muốn tìm nguyên nhân thì điểm khác biệt duy nhất chính là hiện tại Triệu quý phi đã được hoàng thượng cho phép được cùng hoàng hậu xử lý cung vụ, vì chuyện ám hại phi tần bằng xạ hương lần trước, dù Tô Minh Huệ đứng ra chịu tội nhưng hoàng hậu cũng khó tránh liên can, hoàng thượng làm vậy là muốn cho hậu cung một câu trả lời cũng như muốn chia bớt đi quyền lực của hoàng hậu.

Trong chuyện này người cảm thấy bất cam nhất chính là Đức phi, chưởng cung vụ chưa được một tháng, bị Triệu quý phi khắp nơi dồn ép còn chưa nói, hiện tại còn chưa có cơ hội nếm thử cảm giác quyền hành nắm trong tay đã bị hoàng hậu đoạt trở lại, giống như món ngon đã vào đến miệng rồi mà còn rớt ra, cảm giác cực buồn bực.

Đức phi đến chỉ sau Triệu quý phi một chút, nhìn thấy Triệu quý phi hôm nay đến sớm thì không khỏi mở miệng châm chọc

“hôm nay quý phi nương nương đến sớm, thật là khiến cho thần thiếp mở rộng tầm mắt”

“bổn cung đến sớm hay muộn cũng không cần Đức phi ngươi lo”

Triệu quý phi ánh mắt lạnh lùng, không hề khách sáo một chút nào, Lý An Nhiên nhìn Triệu quý phi, nàng cũng đã nghe nói qua, Triệu quý phi từ khi chưởng quản một nửa cung vụ thì càng lúc càng kiêu ngạo hơn trước, nói chuyện càng không có nể mặt bất kỳ ai.

Đức phi nhìn Triệu quý phi, không nói gì nữa nhưng ánh mắt lại cực kỳ âm trầm.

Ngay lúc này hoàng hậu ra đến, sau hơn một tháng không gặp, hoàng hậu không có thay đổi gì so với trước đây, vẫn đoan trang đại khí như thường.

Nhìn chúng phi tần phía dưới, trong lòng hoàng hậu thật không thể nói nổi tư vị, nhất là khi nhìn đến vị trí trước đây của Tô Minh Huệ hiện tại đã bị người khác chiếm mất, hoàng hậu vừa tức vừa bất cam, không kềm được đưa mắt nhìn Triệu quý phi, ánh mắt của hoàng hậu nhìn như bình tĩnh nhưng sâu trong đó lại chẳng khác nào mũi dao muốn đâm nát bộ mặt ngạo mạn đáng chết kia.

“các muội muội đều đứng lên đi, bổn cung dưỡng bệnh một tháng, trong cung mọi người vẫn tốt chứ?”

“đa tạ hoàng hậu nương nương quan tâm, nhờ hồng phúc của hoàng hậu nương nương, chúng thần thiếp đều khỏe mạnh”

“như vậy thì tốt!”

Triệu quý phi thấy hoàng hậu vẫn bình thản như thường, không khỏi lên tiếng châm chọc nói

“bọn thần thiếp là chủ tử trong cung, được chăm sóc cẩn thận, muốn ngã bệnh đương nhiên không dễ dàng, ngược lại thứ muội của hoàng hậu nương nương ở lãnh cung loại địa phương như vậy, không biết còn có thể cầm cự được bao lâu, từ trước đến nay người vào lãnh cung thường sống không quá một năm, hoàng hậu nương nương chắc chắn rất đau lòng đi”

Hoàng hậu đưa mắt nhìn Triệu quý phi, cười lạnh nói

“quý phi nói phải, nhưng bổn cung tin rồi sẽ có ngày những kẻ dám hãm hại phi tần sẽ có kết cục càng thê thảm hơn thế ”

Triệu quý phi nở nụ cười xinh đẹp nhưng ánh mắt lạnh lẽo lại khiến người ta trong lòng rét lạnh

“ha ha.. hoàng hậu nương nương nói phải, ta cũng tin là vậy, loại tiện nhân độc ác ngay cả long tự cũng dám ra tay như vậy, nhất định sẽ bị quả báo”

“đúng, những loại nữ nhân độc ác ngay cả đứa nhỏ cũng không tha, đương nhiên sẽ bị quả báo, sợ rằng suốt đời cũng đừng mong mang được long tự, bởi những kẻ đó …không xứng”

Không khí căng thẳng thật sự không hề thoải mái, chúng phi tần trong phòng cuối đầu ngậm miệng, Lý An Nhiên càng sẽ không làm ra động tĩnh gì lúc này, nàng cuối đầu nhìn chăm chú khăn tay thêu hoa sen của mình, bộ dạng cực kỳ chuyên chú, làm như không nghe được hoàng hậu và quý phi đang giương cung bạt kiếm. Từ sau khi Tô Minh Huệ bị đưa đến lãnh cung, quan hệ của hai nhà Tô Triệu từ trong tối đến ngoài sáng, từ tiền triều đến hậu cung đều trở nên căng thẳng.

Lý An Nhiên tuy ở lì trong Trường Lạc cung không ra ngoài nhưng thông tin cũng khá thông suốt, nàng còn nghe nói Triệu quốc công và Tô thái sư đồng thời cáo bệnh, vây cánh hai bên lại bắt đầu công kích lẫn nhau, hoàng thượng gần đây vì vậy mà vô cùng bận rộn. Trong lòng Lý An Nhiên không khỏi thoáng qua lo lắng.

Hoàng thượng không biết có nghĩ ngơi đủ hay không?!

Buổi thỉnh an cuối cùng kết thúc trong không khí trầm trọng như vậy, đợi khi hoàng hậu cho các nàng lui về thì mọi người như được đại xá, Lý An Nhiên nhìn cỗ kiệu của Triệu quý phi đi xa, trong lòng thở dài không thôi, Triệu gia nhìn như thắng lợi khi đoạt được một nửa cung quyền cùng lật đổ được Tô Minh Huệ nhưng có thật là như vậy không? hoàng thượng hắn không phải người mù, cả nàng cũng suy luận ra được nội tình thì hắn sao có thể không biết, tình trạng Tô Triệu hai nhà đấu đá đến như vậy sợ rằng có hắn góp công thúc đẩy đi. Đúng lúc này một giọng cười khẽ cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng

“Thuần chiêu dung là định trở lại Trường Lạc cung sao?”

Lý An Nhiên quay đầu nhìn Trương phi, cười nói

“đúng vậy không biết Trương phi nương nương có gì phân phó không?”

“ha ha … bổn cung sao dám dùng từ phân phó với Thuần chiêu dung của hoàng thượng cơ chứ”

Trương phi nở nụ cười có vẻ thâm trầm, Lý An Nhiên trong lòng máy động cười nói

“nương nương quá lời, thần thiếp chỉ là một chiêu dung nho nhỏ mà thôi”

“một chiêu dung nho nhỏ sao? tốt thôi, hoa quế trong cung của ta đúng mùa nở rộ, ta có cho người chưng mấy vò rượu hoa quế từ năm ngoái, ngày mai ta muốn mở một buổi nhắm rượu ngắm hoa, Lâm sung dung, Hoa Tu dung mấy vị tỷ muội khác đều sẽ đến, vậy không biết Thuần chiêu dung có nể mặt bổn cung đến tham gia chăng?”

Lời này Trương phi nói không nhỏ, chúng phi tần đứng trước Linh Phụng cung đều nghe thấy, thậm chí chúng cung nhân của Linh Phụng cung cũng đều nhìn về phía này, tin chắc rất nhanh hoàng hậu cũng sẽ biết, Lý An Nhiên thực bất đắc dĩ nhưng Trương phi đã nói như vậy, nếu nàng từ chối liền biến thành ngạo mạn khinh thường Trương phi rồi

“nương nương đã có lòng mời, thần thiếp sao dám từ chối”

“ha ha … như vậy thì tốt, ngày mai giờ tỵ, bổn cung đi trước”

Nói rồi, Trương phi lên kiệu rời đi. Lý An Nhiên trong lòng không khỏi nghĩ ngợi sâu xa.

Đúng như Lý An Nhiên dự đoán, rất nhanh chuyện Trương phi mời Lý An Nhiên đến Vạn Quế Cung đã đến tai hoàng hậu, hoàng hậu chỉ cười nhạt nói

“Triệu gia thật là làm chuyện dư thừa, Lý An Nhiên kia rõ ràng không phải là cá trong ao, đến giờ mà vẫn còn muốn ra sức lôi kéo, thật quá ngu ngốc”

Tín ma ma vừa dâng trà cho hoàng hậu vừa cười nói

“sợ rằng chuyện này không phải là chủ ý của vị kia, lão nô cho rằng là Triệu quý phi cố ý cho Trương phi làm vậy”

Hoàng hậu nhướng mày nhìn Tín ma ma.

“ý của ngươi là…?”

“tam tiểu thư bị đày vào lãnh cung, nương nương nhất định tâm tình không tốt, sau đó lại phát hiện Thuần chiêu dung đi lại gần với Triệu gia, như vậy kết quả sẽ thế nào?”

“hừ! nếu đúng là như vậy thì Triệu Yến cũng quá xem thường bổn cung, Thuần chiên dung hiện tại đang được sủng ái lại có tam hoàng tử, bổn cung đã một lần xem thường nàng ta, hiện tại sao có thể lại tiếp tục đối phó với Thuần chiêu dung để tiện nhân đó có cơ hội hãm hại bổn cung nữa chứ?!”

“nương nương, Triệu quý phi xưa nay kiêu ngạo thành tính, nàng ta cho rằng nương nương sẻ vì tam tiểu thư mà trở nên nóng nảy, dễ dàng bị kích thích”

“hừ! thắng được một lần liền khinh địch, cứ để nàng ta đắc ý một thời gian đi”

“nương nương nói phải … đúng rồi, hoàng hậu nương nương cảm thấy Thuần chiêu dung sẽ không ngã về phía Triệu gia sao?”

“nếu muốn ôm đùi Triệu gia nàng ta đã sớm làm rồi, Lý An Nhiên này quả thật đủ thâm sâu, chính bổn cung cũng bị nàng ta qua mặt”

“nương nương, chuyện lần này người thật sẽ bỏ qua Thuần chiêu dung?”

Hoàng hậu nghe Tín ma ma nói vậy, sắc mặt liền trầm xuống

“hừ! Minh Huệ bị phế, Lý An Nhiên không tránh khỏi liên quan, đợi sau khi có cơ hội, thu thập nàng ta sau cũng chưa muộn, hoàng thượng hiện tại còn sủng ái nàng ta, tốt nhất thời gian tới chúng ta không cần động đến Trường Lạc cung”

“nhưng Thuần chiêu dung còn có tam hoàng tử”

“chỉ là con nuôi mà thôi, nếu không có sự sủng ái của hoàng thượng, một Thuần chiêu dung, một tam hoàng tử ở trong cung còn không phải là nằm trong bàn tay của bổn cung sao?”

“ý của nương nương là Thuần chiêu dung sẽ không giữ được thánh sủng lâu dài sao?”

“Tín ma ma, ngươi theo bổn cung nhiều năm, chẳng lẽ còn chưa hiểu được bản chất của hậu cung sao? thánh sủng của hoàng thượng mãi mãi không thể chỉ dành cho một người, lúc này là Thuần chiêu dung, sau này ai mà nói được chứ?! hai năm sau lại có tuyển tú, đến lúc đó ta xem hoàng thượng có còn sủng ái nàng ta hay không? vả lại có nàng ta chia bớt sủng ái của Triệu tiện nhân, không có gì tốt bằng, trước đây là do bổn cung suy nghĩ không chu toàn mới ra tay, hiện tại nghĩ lại quả thật ta đã quá hấp tấp”

Nương nương, chuyện này không thể trách nương nương, chỉ có thể trách Triệu gia quá âm hiểm, còn có Anh sung viện kia…”

Lúc này ánh mắt hoàng hậu càng thêm lạnh, nếu không có Liễu Ngưng Tuyết kia đạp một cước, nàng sẽ không đến nỗi vô lực hoàn thủ như vậy, cuối cùng buộc phải đẩy thứ muội của mình ra chết thay, đối với kẻ dám động đến trên đầu mình, hoàng hậu càng hận.

“Liễu Ngưng Tuyết … Liễu gia.. hừ! bọn chúng tính toán thật hay, nhưng mà phải nói người tính không bằng trời tính, tứ hoàng tử một cái nữa sống nữa chết, có cùng ngày sinh với tiên đế thì thế nào chứ? hoàng thượng rõ ràng càng không xem trọng, có công sinh hoàng tử còn không bằng một cái Thuần chiêu dung, cả một nữa phân vị cũng không thăng, hừ! hiện tại nàng ta chính là trò cười của hậu cung, thật đáng kiếp”

“cũng may thái hậu phản ứng nhanh, truyền tin cho thái sư, chỉ mất một ngự sử mà khiến mộng đẹp của Liễu gia sụp đổ, phải nói thái sư quá cao tay”

“phụ thân làm như vậy thật sự rất hợp với ý của bổn cung …. Nhớ chăm sóc Vĩnh Xuân cung cho tốt, ta muốn Anh sung viện phải mau chóng khỏe mạnh để còn hưởng thụ nữa”

“vâng … nương nương”

……

Vạn Quế cung là một cung điện khá cũ, nằm ở phía tây nam ngự hoa viên, Trương phi tuy phân vị cao nhưng cũng không thể xem là được sủng ái, tuy vậy hoàng thượng vẫn giữ mặt mũi cho nàng, ngày lễ tết danh sách ban thưởng đều có tên Vạn Quế cung.

Lý An Nhiên vừa bước xuống cỗ kiệu thì đã có cung nữ đến đón

“tham kiến chiêu dung nương nương, nô tỳ là Thúy Hạnh, phụng mệnh Trương phi nương nương ở đây đợi ngài”

“À … vậy các vị chủ tử khác đã đến hay chưa?”

“bẩm chiêu dung nương nương, Lâm sung dung nương nương và Hoa Tu dung nương nương, còn có vài vị quý nhân đều đã đến”

“nếu vậy thì phiền ngươi dẫn đường đi”

“nô tỳ không dám, dẫn đường cho chiêu dung nương nương là phúc phận của nô tỳ”

Lý An Nhiên nhìn cung nữ Thúy Hạnh một bộ dáng cười lấy lòng thì chỉ cười cười không nói gì thêm, theo nàng ta vào nội điện.

Trong Vạn Quế cung quả thật có một vườn hoa quế, một mảng vàng vàng trắng trắng khiến người ta nhìn vui mắt

“Thuần chiêu dung đến rồi sao, thật là khách quý nha, mau ngồi, người đâu, dâng trà”

Trương phi hôm nay một bộ cung trang cũng hai màu vàng trắng cực hợp với màu sắc trong vườn, thấy Lý An Nhiên đến thì nhiệt tình tiếp vào, mấy người Lâm sung dung cũng đứng lên tiếp đón, Lý An Nhiên khóe miệng mỉm cười ứng phó với bọn họ, chào hỏi xong nàng liền an vị bên cạnh Trương phi, không khí nhất thời cũng khá hài hòa.

Lý An Nhiên lần đầu đến yến tiệc do tần phi tổ chức, nàng đánh giá Trương phi cũng khá dụng tâm, đầu tiên là uống trà hoa quế, tiếp theo đến rượu hoa quế, bánh hoa quế, toàn không gian toàn là mùi hoa quế.

“hoa quế trong cung của nương nương mỗi mùa đều nở rộ cực kỳ xinh đẹp, thần thiếp cực kỳ hâm mộ”

Người nói là một mỹ nhân chừng hơn hai mươi tuổi, nàng chính là Hoa tu dung, từ lúc nhập cung Lý An Nhiên là lần đầu tiên tiếp xúc gần cùng với Hoa tu dung, theo nàng đánh giá thì người này tính cách cởi mở nhưng lại có chút hạ mình hơi quá.

“nếu Hoa tu dung thích ta sẽ cho người gói một chút trà hoa quế cho Hoa Tu Dung mang về, tránh người về cung rồi mà vẫn cứ tưởng nhớ đến vườn hoa của bổn cung”

Trương phi cười đùa nói nói như vậy, Hoa tu dung lập tức bộ mặt tươi cười

“nương nương chiếu cố thần thiếp, thần thiếp đa tạ nương nương”

Lâm sung dung không khỏi liếc mắt một cái cười nói

“mọi người xem, Hoa tu dung còn lớn hơn ta một tuổi mà tính tình còn trẻ con hơn cả Thuần chiêu dung”

Hoa tu dung khóe miệng hơi cứng lại sau đó như không nhận ra ý mỉa mai của Lâm sung dung tiếp tục tươi cười

“ta một cái người thích cười, tính tình đơn giản, mọi người đừng cười ta”

Trương phi thấy Lâm sung dung lại muốn cùng Hoa tu dung khiêu khích thì liền chuyển chủ đề, quay sang Lý An Nhiên hỏi

“Thuần chiêu dung thấy rượu hoa quế của bổn cung như thế nào?”

Lý An Nhiên lúc này đương nhiên phải lên tiếng

“mùi thơm vị ngọt, thật sự là mỹ vị”

“ha ha …Thuần chiêu dung thích là được”

Thấy Trương phi tự nhiên cười nói, Lý An Nhiên cũng không hiểu mục đích của Trương phi mời nàng đến là có ý gì, chẳng lẽ thật sự chỉ là uống rượu ngắm hoa bình thường sao?

Trong lúc Lý An Nhiên đang suy nghĩ thì đột nhiên Thúy Hạnh chạy vào nói bên tai Trương phi mấy câu, sắc mặt của Trương phi không hề thay đổi cười nói

“các vị muội muội, Đức phi nương nương nghe chúng ta tụ lại vui chơi cũng muốn đến góp vui, đã đến phía trước, ta phải đi nghênh đón mới được”

Nghe vậy mọi người đều đứng lên ra ngoài đoán Đức phi, không có cách nào, Đức phi phân vị cao hơn, các nàng đương nhiên phải đi nghênh đón.

Đức phi được mời vào vườn hoa, thuận miệng khen mấy câu, Trương phi tròng mắt đảo qua một vòng, đột nhiên lên tiếng nói

“Đức phi nương nương đến, sao không mang theo đại hoàng tử, cũng lâu rồi ta không có gặp đại hoàng tử đó”

Đức phi nghe nhắc đến Tiêu Diệp, khóe mắt bất giác liếc đến nhìn Lý An Nhiên một cái, sau đó bình thản trả lời

“đại hoàng tử cũng đã hơn bảy tuổi, qua vài tháng đã phải chuyển đến Hoàng Tử sở, hiện tại bài tập của hắn cũng nhiều, không có thời gian chạy ra ngoài đi loạn”

“a … nhưng mấy hôm trước ta còn thấy đại hoàng tử đến Trường Lạc cung thăm tam hoàng tử nữa đó, Thuần chiêu dung nương nương chắc chắn cũng gặp được nha”

Thành quý nhân lên tiếng, Lý An Nhiên đưa mắt nhìn Thành quý nhân, người này là nhập cung cùng đợt tuyển tú với nàng, dung mạo cũng xem như xinh đẹp, đặc biệt đáng chú ý là cười lên có má lúng đồng tiền, Trong lòng Lý An Nhiên không bình thản nổi nữa, mấy người này hết lần này đến lần khác cứ đem đứa nhỏ ra làm vũ khí công kích người khác, có còn nhân tính không?!

Dùng trong lòng không thoải mái nhưng Lý An Nhiên chỉ có thể áp chế xuống, cười cười nói

“Thành quý nhân nói phải, hôm đó đại hoàng tử đến đúng lúc ta đang nghĩ trưa cho nên không có gặp được, nhưng ta có nghe nói là thật sự có đến nhìn tam hoàng tử một chút”

Lý An Nhiên biết mấy người Trương phi là cố tình muốn dùng Diệp Nhi gây bất hòa giữa mình và Đức phi, chính vì thế nàng không thể tỏ ra nàng cùng Diệp Nhi quan hệ tốt được.

Lâm sung dung đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, lên tiếng nói

“xem ra đại hoàng tử thật sự rất thích tam hoàng tử và Thuần chiêu dung rồi”

Lý An Nhiên đương nhiên không ngồi yên để mấy người này đạt được mục đích, lập tức cười nói

“đại hoàng tử tuổi nhỏ, đối với tam hoàng tử đương nhiên vừa tò mò vừa yêu thích, hoàng thượng mấy lần gặp đại hoàng tử đều khen Đức phi nương nương dạy dỗ tốt, đại hoàng tử còn nhỏ tuổi đã biết che chở ấu đệ”

Đức phi đang buồn bực trong lòng nghe Lý An Nhiên nhắc đến hoàng thượng, sắc mặt không kềm được kích động lên, nhưng lại còn cố gắng áp chế xuống sau đó ra vẻ không tin nói

“Thuần chiêu dung sẽ không là cố tình dỗ bổn cung vui vẻ đi”

“thần thiếp sao dám chứ, hoàng thượng thật sự nói như vậy, còn bảo thần thiếp nên tìm nương nương học hỏi cách dạy đứa nhỏ nữa”

Lý An Nhiên ngoài miệng nói hết sức trơn tru mà trong lòng lại cảm thấy chột dạ, Đức phi nghe nàng nói vậy sắc mặt lập tức tốt lắm, cười nói với Lý An Nhiên

“nếu hoàng thượng đã nói như vậy, Thuần chiêu dung nếu có vấn đề gì không rõ về cách nuôi hoàng tử thì cứ đến tìm bổn cung”

“thần thiếp xin đa tạ nương nương”

Mấy người Trương phi thấy Lý An Nhiên và Đức phi nói chuyện bắt đầu trở nên hòa hợp thì không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trong lòng lại đột nhiên cảm thấy có chút ganh tỵ bất kham, nhìn Đức Phi và Lý An Nhiên bàn luận về chuyện nuôi hoàng tử mà khó chịu, trong cung ngoài hoàng hậu thì chỉ có hai người này có được một hoàng tử, còn tứ hoàng tử của Anh sung viện thì không cần kể đến, không biết có thể sống được mấy ngày, cái bộ dạng ốm yếu kia thật sự khiến người ta nhìn mà sợ.

Cuối cùng Lý An Nhiên cũng toàn thân thoát ra khỏi Vạn Quế cung, hôm nay thật sự là một ngày dài, phải ngồi đó ứng phó với Đức phi một canh giờ, xương cốt lẫn tâm lực của nàng đều muốn rệu rã cả ra.

Buổi chiều trong hoàng cung mùa hè đặc biệt nóng nực, dù ngồi trên kiệu lại có người che mát nhưng tâm trạng Lý An Nhiên vẫn có chút nặng nề, một tay chống lên trán, trong đầu lại bắt đầu hồi tưởng mọi chuyện xảy ra từ lúc nhập cung đến giờ, nàng bất giác thở dài một hơi

“nước hậu cung thật sự quá đục, nước đen thế này thật sự là đủ kích thích!”

Cổ kiệu cứ thế nâng Lý An Nhiên về đến Trường Lạc cung, khi Lý An Nhiên mang một bộ mặt mệt mỏi tiến vào tẩm thất thì đột nhiên nàng sững lại bước chân, một thân ảnh cao lớn vững chảy đang ngồi trên tú đôn, tay cầm quyển du ký mà nàng đang đọc dở nhìn chăm chú, dung mạo anh tuấn không giận tự uy lúc này lại có vẻ buông lỏng khiến cho đường nét kiên nghị trở nên mềm mại hơn hẳn, nghe được tiếng bước chân của nàng, nam nhân kia ngẩng đầu lên, đôi mắt như hai viên trân châu đen nhìn thẳng vào nàng, khóe môi mỏng nhếch lên một chút. Lý An Nhiên trong lòng đang nặng nề đột nhiên nhẹ hẳn đi, trong lòng khẽ thở dài một hơi. Đã vấn thân vào cung rồi thì nàng còn sợ cái gì nữa chứ? dù không biết tương lai như thế nào nhưng ít ra hiện tại nàng có hắn, dù sau này có bị vứt bỏ thì đã sao? nàng cũng sẽ không hối hận, bởi vì nàng biết, hối hận là không có ý nghĩa, cứ hưởng thụ chuyện tốt của hiện tại là được rồi, có nghĩ nhiều hơn nữa cũng có thay đổi được gì đâu.

Nghĩ thông suốt, Lý An Nhiên nở nụ cười, không chần chờ nhấc chân tiến về phía hoàng thượng đang đứng bên kia.

(Hoa Tinh Khôi xin chào các bạn. Hai tháng qua đột nhiên ngừng viết truyện, mình xin lỗi nhé! vì mình bận chút chuyện, hiện tại mình đã trở lại, lịch đăng truyện mình cũng không bảo đảm lắm nhưng sẽ cố gắng không ngừng lâu như vậy nữa, hôm nay mình sẽ đăng một lúc ba chương, cảm ơn các bạn đã quan tâm Chiến Trường Hậu cung. À... sắp tới mình có làm một trang wattpad, chuyên đăng hình nhân vật, nếu bạn nào quan tâm mời đến xem nha, thân chào các bạn)