Chỉ Yêu Mình Em - Thị Kim

Chương 21




Hồi nãy cô đếm đến 9999 mà vẫn không ngủ được, bây giờ 9999 đã thành 10000, cô lại càng không ngủ được. Nếu chủ trang weibo 'Vết sao' (Tinh Tích Quan) kia không phải là anh ấy thì cái nick Seek không thể nghi ngờ chắc chắn chính là Cố Tuần. Anh chú ý đến cô là có ý gì? Chẳng lẽ muốn chứng tỏ anh là thiên sứ nhỏ của cô ư?


Hổ Phách vừa mừng vừa sợ lại thấy hoang mang, trong lòng lại bắt đầu đánh nhau.


Phe ủng hộ nói: Cậu xem, anh ấy quan tâm cậu biết bao nhiêu, đăng khách sạn của cậu lên trang weibo để kiếm thêm khách, trang đó có một triệu lượt người theo dõi, hơn nữa vì nghĩ đến tính cố chấp của cậu mà ngay cả tên nick cũng để lộ cho cậu biết.


Phe đối nghịch nói: Đừng suy nghĩ nữa, một tiếng trước anh ấy đã nói rõ ràng cho cậu biết là không muốn gặp cậu nữa mà, lúc chạy bộ nhìn thấy cậu còn lập tức tránh đi.


Hai phe chính tà không ai nhường ai, càng đánh càng náo nhiệt, Hổ Phách cảm thấy không thể ngủ được, sáng mai cô còn phải đem điểm tâm cho Cố Tuần, Hổ Phách không thể làm gì khác hơn là bò dậy đốt đèn tinh dầu cho dễ ngủ.


Hổ Phách định thử đổi tinh dầu khác xem thế nào. Mấy ngày qua cô có cảm giác đến hừng sáng là ngủ rất say nhưng vẫn bị nằm mơ, hơn nữa còn mơ thấy một giấc mơ rất kì lạ, không biết nguyên nhân có phải là do tinh dầu oải hương hay không. Ngày đó nhân viên trị liệu đã đưa cho cô ba loại tinh dầu có lợi cho giấc ngủ, làm tinh thần thư thái. Cô cầm lọ tinh dầu dương cam cúc lên, kết quả dùng sức của chín trâu hai hổ cũng không mở được nắp bình. Vì tinh dầu dễ bị bay hơi cho nên nắp bình phải chặt, nhưng cũng đừng vặn chặt như vậy chứ. Cô đành bỏ lọ dương cam cúc xuống, cầm lấy lọ tinh dầu hoa hồng, không ngờ nắp của cái lọ này cũng chặt cứng mở không được.


Bất đắc dĩ cô đành phải tiếp tục dùng lọ tinh dầu oải hương. Kì lạ là, chiều nay cô vừa mơ thấy hình ảnh một căn nhà có bốn người, quang cảnh vẫn là ở đáy biển như cũ, phòng ốc hầu như trong suốt, ngoài tường có thể nhìn thấy các loại cá, các loại tảo giống như san hô. Hình dáng của đồ dùng bày biện trong nhà cô chưa từng thấy bao giờ. Mà người đàn ông kia gọi cô là con, hơn nữa còn dùng một ngôn ngữ rất kì lạ. Cô nghe hiểu được nhưng không nói, trong mơ, dáng vẻ của cô mơ hồ chỉ là đứa bé hai tuổi.


Hổ Phách bị đồng hồ báo thức làm tỉnh giấc, cô vẫn nhớ tất cả những thứ trong mơ rõ ràng, trong lòng âm thầm cảm thấy kì lạ, cô chưa từng nằm mơ như vậy, giống như là một bộ phim, liên tục nhiều ngày cũng vẫn mơ thấy con người đó, cảnh tượng đó. Cho dù năm ngoái vào thời điểm cô và Cố Tuần yêu nhau cuồng nhiệt, cô cũng chưa từng nằm mơ thấy anh.


Căn nhà bốn người xuất hiện trong mơ hẳn là nhà chú Phó Cẩn Ngôn, cô Hổ Tương, Phó Chiếu, hơn nữa còn có cô? Nhưng rõ ràng người phụ nữ trong mơ kia không phải là cô Hổ Tương cũng không phải mẹ Tô Huệ của cô. Người con trai kia cũng không phải là Phó Chiếu.


Chuyện này đúng là kì lạ. Cô vừa đánh răng vừa nhớ lại ngôn ngữ của những người trong mơ đó, từ nhỏ cô đã rất có thiên phú về ngôn ngữ, thông thạo tiếng Anh, tiếng Pháp, giao tiếp bằng tiếng Nhật, tiếng Hàn hoàn toàn không có vấn đề gì. Khuôn mặt trong mơ là người châu Á nhưng cô xác định đó không phải là tiếng Nhật, tiếng Hàn hay tiếng Việt gì đó...


Rửa mặt xong, cô thay đồ ngủ thì phát hiện rốn mình đã chuyển màu từ hồng nhạt sang màu thâm. Lấy tay sờ không thấy đau, trừ màu sắc có hơi khác thường thì ngoài ra không có gì khó chịu.


Cô không thể giải thích được hiện tượng bí ẩn này, chỉ có thể chờ qua mùa hè nó sẽ tự động trở lại bình thường.


Thay quần áo xong rồi đi xuống tầng dưới, Tiểu Mễ nhìn thấy cô thì hơi ngạc nhiên: "Chị, sao chị lại dậy sớm vậy?"


"Hôm nay chị có nhiệm vụ quan trọng." Hổ Phách che miệng, ngáp một cái.


Lục Huyền cũng đi từ phòng mình ra, nhìn thấy cô cũng hỏi một câu y chang: "Sao chị dậy sớm thế?"


"Ừ, hôm nay đi đưa bữa sáng cho bạn."


Cô đi vào trong phòng bếp, lấy bánh và trứng gà từ trong tủ lạnh ra, Tiểu Mễ và Lục Huyền cũng cùng đi vào theo.


Tiểu Mễ sững sờ, ngẩn người nhìn cô: "Chị chủ, chị muốn tự tay làm ạ?" Hôm nay mặt trời mọc đằng tây ư? Xưa nay chị chủ luôn ngủ dậy muộn, hôm nay tự nhiên lại dậy sớm lại còn tự tay nấu bữa sáng.


"Tiểu Mễ ơi, em dạy chị cách cho trứng gà lên mặt trên của bánh được không?"


"Để tôi!" Lục Huyền lại gần Hổ Phách, cầm quả trứng gà tron tay cô và nói: "Làm xong sẽ gọi chị."


Lục Huyền thành thạo đập trứng gà vào bát, thêm chút gia vị và hành lá thái nhỏ, nhìn vô cùng điều luyện.


Hổ Phách yên tâm giao cho anh ta, bảo Tiểu Mễ dạy cô cách ép sữa đậu nành.


Chẳng mấy chốc Lục Huyền đã làm xong bánh mì với trứng gà hành thái, quay sang hỏi cô: "Chị muốn làm mấy cái?"


Hổ Phách đang muốn hỏi anh ta đàn ông ăn mấy cái thì no nhưng lời chưa đến miệng đã nuốt ngược trở lại. Đây là một tên đàn ông kì lạ, đồ ăn ngon thì ăn nhiều, còn đồ ăn dở thì lại không ăn, kén chọn hơn cả vua chúa. Không nên dựa vào tên này. Cô nhớ lại bữa sáng của Phó Chiếu, chạy bộ xong thì ăn như gió cuốn mây tan, nhiều như sư tử đói.


"Ba cái đi!"


Dẫu sao ăn không hết vẫn hơn không đủ ăn.


Chuẩn bị xong bữa sáng, Hổ Phách cầm cặp lồng ra khỏi nhà.


Lục Huyền hỏi: "Đường xa không, có muốn tôi lái xe đưa chị đi không?"


"Cám ơn, không cần đâu."


Vừa hay là đang vào mùa hè, chặng đường cũng không xa, đem đến cũng sẽ không bị nguội. Con đê bên hồ gió thổi nhẹ phất phơ, có không ít người đang chạy bộ sáng sớm, ở quảng trường đối diện hồ nước có một nhóm người đang luyện Thái Cực quyền.



Hổ Phách đang đứng trước cổng khu chung cư, trong lòng bỗng hơi do dự, nhưng vừa nhớ đến Phó Chiếu bên kia đang gào khóc chờ cô đến cứu, lại nhớ đến khuôn mặt buồn bã của Cố phía trước.Tuần cô đành lấy dung khí tiếp tục bước lên phía trước.


Bước vào thang máy, cô lấy điện thoại di động ra, xem lại tin nhắn của Cố Hiểu Quân để xác nhận lại tầng và số phòng một lần nữa.


Gương trong thang máy phản chiếu một gương mặt ửng đỏ xinh đẹp, chỉ là môi hơi tái, mỗi khi cô căng thẳng đều bị như vậy. Ôm ngực, hít thở sâu. Đã một năm rồi, dường như dũng khí vẫn như cũ không hề tăng lên, nguyên nhân chính là vì lịch sử đen tối của mùa hè năm ngoái.


Cô xách cặp lồng rón rén đi tới trước cửa phòng 199, nhẹ nhàng nhấn chuông cửa, tim đập thật nhanh, tay run run. Những kí ức năm ngoái nhanh chóng hiện về!


Cửa nhanh chóng được mở ra.


Môi Hổ Phách đã khẽ nhếch lên mỉm cười, lưỡi cũng uốn lại để chuẩn bị nói "Anh khỏe không?", nhưng khi vừa nhìn thấy dáng vẻ của Cố Tuần, câu "Anh khỏe không?" với nụ cười mỉm cũng trở nên gượng gạo, hoàn toàn quên mất nhiệm vụ của mình.


Cố Tuần mới vừa tắm xong nên tóc còn ướt, chân đi dép, anh mặc quần thể thao màu xám nhạt rộng thùng thình và áo ba lỗ màu trắng.


Bờ vai rộng lớn, cánh tay dài, ngón tay mảnh khảnh, còn có xương quai xanh chạy dài, người đẹp như vậy, sáng sớm có thể ăn được thì thật tốt?


Hổ Phách sững sờ, bất động như tượng gỗ nhìn anh, ngược lại Cố Tuần lên tiếng trước: "Hả! Sao lại là em?"


Giọng nói của anh rất kinh ngạc nhưng vẻ mặt lại không có chút ngạc nhiên nào.


Hổ Phách mạnh mẽ đấu tranh thoát khỏi ánh mắt hừng hực của mình, vội nói: "Hiểu Quân nói buổi sáng anh thường không ăn sáng nên em mang bữa sáng đến cho anh."


"Cảm ơn, em vào đi." Cố Tuần né người qua một bên để cô vào trong.


Hổ Phách mới vừa bước vào phòng khách, còn chưa kịp quan sát chỗ ở của anh một chút thì bỗng nhiên từ phía sau Cố Tuần, một cục lông xù lớn xông đến, hướng về phía cô gâu gâu một tiếng.


Hổ Phách bị bất ngờ, không kịp đề phòng nên giật mình, nhanh chóng né ra sau, Cố Tuần nhanh tay giữ eo cô, vững vàng đỡ cô.


Thì ra là một con Husky.


Cố Tuần buông Hổ Phách ra, quát khẽ: "Vượng Tử."


Hổ Phách hỏi: "Đây là chó của anh hả?"


"Không phải, là chó của Trần Dương, thứ bảy này cậu ta cưới nên phải về quê hai ngày để lo chuẩn bị đám cưới, không chăm sóc được cho nên nhờ anh giúp trông nom nó vài ngày."


Hổ Phách giật mình: "Vậy người hôm đó em nhìn thấy ở quán cá nướng là anh có phải không?"


Cố Tuần nhìn cô một chút: "Ừ."


Hổ Phách: "..."


Nhìn thấy cô liền quay đầu bước đi, dứt khoát trốn tránh, đây đúng là không muốn gặp cô thật rồi. Hứa Nhẫm Nhiễm nói đúng, là cô tự nghĩ ai cũng thích mình. Cái gì mà thiên sứ nhỏ, trang Vết sao, đều là ảo ảnh trong mơ cả.


Cố Tuần lấy cặp lồng trong tay cô, để lên bàn ăn bên cạnh, sau đó ngoảnh lại, dùng ánh mắt nghiên cứu tìm tòi nhìn cô: "Anh nhớ em ghét nhất là dậy sớm, hôm nay mua đồ ăn đem đến cho anh sớm như vậy là có chuyện gì sao?"


Hổ Phách cười híp mắt nói: "Không phải hôm qua em nói là muốn mời anh ăn cơm à?"


Cố Tuần cười cười: "Cho nên, mời bữa sáng?"


Mặt Hổ Phách nóng lên, vội vàng bổ sung: "Lần này không tính, lần sau sẽ mời anh ăn cơm tối." Mời bữa sáng thì rẻ quá. Tối hôm qua, bốn người ăn hết mấy trăm tệ, hôm nay bữa sáng chỉ có mười mấy tệ.


Cố Tuần sâu xa nói: "Năm ngoái em mang mì hoành thánh đến cho anh, năm nay lại mang bữa sáng."


Anh còn chưa nói hết, Hổ Phách đã ngượng đến đỏ bừng mặt. Đúng thế, lần trước đưa mì hoành thánh xong liền đường hoàng mà trở thành bạn gái của anh, lần này đưa bữa sáng, đương nhiên sẽ bị nghi là dùng lại chiêu cũ. Quả nhiên là anh hiểu lầm.


Cố Tuần hơi híp mắt lại nhìn cô, cười như không cười: "Đừng nói là em lại định theo đuổi anh lần nữa chứ?"


"Đương nhiên không phải." Hổ Phách vội vàng giải thích: "Mang bữa sáng cho anh là chịu nhận lỗi chứ không có ý gì khác, anh yên tâm đi."


Vẻ mặt thở phào của Cố Tuần làm cho lòng Hổ Phách nhận lấy mười ngàn điểm tổn thương.


Không, là một trăm ngàn điểm!


"Cám ơn, em tùy ý ngồi đi."


Cố Tuần kéo ghế bên cạnh bàn ăn ra cho cô, Hổ Phách đang muốn ngồi xuống, bỗng nhiên ánh mắt rơi xuống ngang hông anh.


Áo ba lỗ màu trắng bó sát người để hiện ra đường cong eo ếch hoàn mỹ, phối hợp hoàn hảo cùng với quần thể thao màu xám nhạt, nhưng có một chỗ vô cùng không hoàn mỹ, đó chính là ở phía trước quần thể thao màu xám nhạt có hai cái dây lưng, nhưng lại một dài một ngắn, không đối xứng!


Trong lòng cô ngứa ngáy không chịu được, muốn đưa tay kéo lại cho nó dài bằng nhau.


Cố Tuần chú ý tới tầm mắt của cô, nhất thời có cảm giác bụng bị cô nhìn đến muốn thủng lỗ, thế nhưng cũng không phản ứng gì, vừa hay bên cạnh bàn có một cái ghế được che kín đằng trước, anh ngồi xuống, sau đó vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Em nhìn cái gì đó?"


Hổ Phách mãi một lúc sau mới phát hiện mình đang nhìn một vị trí không bình thường, vội vàng giải thích: "Thắt lưng của anh một bên dài một bên ngắn."


Cố Tuần không biết nên biểu đạt cảm giác trong lòng như thế nào.


Điểm chú ý của cô luôn rất khác người.


Hổ Phách mở cặp lồng ra, nói: "Anh mau ăn bữa sáng đi, để một lát sẽ nguội đó."


Cố Tuần nhìn điểm tâm khen một hai câu, bất kể là lịch sự hay thật lòng, Hổ Phách cũng rất vui vẻ.


"Em tự làm đó." Lời này nói ra có chút hơi khoa trương, sữa đậu nành là cô nhìn tận mắt Tiểu Mễ làm, bánh trứng gà là cô tự mình lấy trứng gà với bánh cho Lục Huyền làm. Nhưng mà ngày mai cô cũng có thể tự mình làm được rồi.


"Cùng ăn đi."


Hổ Phách lắc đầu: "Tất cả là của anh."


Cố Tuần cười: "Anh làm sao có thể ăn được nhiều như vậy!"


"Cũng được, em ăn giúp anh một chút vậy."


Cố Tuần đứng dậy đi lấy bát đũa, Hổ Phách đi theo sau anh vào phòng bếp rửa tay, phát hiện phòng bếp không phải không có lửa khói như cô nghĩ. Tủ lạnh, lò vi sóng, lò nướng đều có, hơn nữa trên kệ còn có mấy lọ gia vị được sắp xếp ngay ngắn, nhìn qua còn rất phong phú.


Cô rửa tay xong rồi lại gần bàn ăn, Cố Tuần đưa một ly sữa đậu nành đến trước mặt cô, hỏi cô có muốn dùng đường hay không.


Hết chương 21