Chỉ Dụ Anh Cắn Câu

Quyển 7 - Chương 22




Tô Tranh từ từ tắm rửa.

Lòng của cô đã qua hai mươi năm, nhưng thân thể cô mới chỉ có hai mươi tám tuổi thôi.

Cô vẩy nước ấm lên, nhìn những giọt nước này từ nơi tuyết trắng của mĩnh chậm rãi chảy xuống, chảy qua vòng eo mảnh khảnh,nhưng lại không rơi vào nơi u kính.

Da thịt của cô trắng muốt như sứ hảo hạng. Ở nơi đó có một vài giọt nước trong suốt càng làm nổi bật lên sự sáng bóng mê người. Lúc này cô cảm thấy mình vẫn còn…tư cách , tư cách thuộc về một người con gái.

Tô Tranh đứng lên, nước chảy dọc theo thân thể cao gầy đẹp đẽ của cô xuống. Đôi chân thon dài bước ra khỏi bồn tắm, tiện tay cầm một cái khăn tắm lên lau, sau đó lại cầm cái áo ngủ đã sớm chuẩn bị bên cạnh mặc vào.

Khi cô ra khỏi phòng tắm, cô thấy Mạc Phong đã cởi áo khoác ngoài ra, trên người chỉ có quần và áo sơ mi, áo sơ mi đã tháo một cúc, lộ ra da thịt ngăm đen.

Anh ngồi ở ghế salon, lặng lẽ chăm chú nhìn cô.

Mái tóc ngắn của cô còn ướt, bết vào vầng trán trắng noãn. Có một giọt nước từ từ chảy xuống, chảy đến lông mi cô, cô nhẹ nhàng mở hai mắt, làm rơi giọt nước kia. Nhưng ánh mắt của cô vẫn có chút mơ hồ, còn có cảm giác chua chát.

Tô Tranh vẫn không nhúc nhích, cô gắng nhịn cảm giác chua chát trong mắt này.

Cô có thể cảm giác, đôi mắt người kia vẫn chưa rời khỏi mình. đôi mắt của người đàn ông kia vẫn không rời khỏi cô, nhìn khuôn mặt cô đang cố nhịn loại cảm giác chua chát trong khóe mắt.

Cô có thể cảm giác được, tầm mắt người đàn ông kia vẫn không hề rời khỏi cô, dường như đang theo khuôn mặt của cô mà đi xuống, quét qua cổ, tới trên người của cô, dường như muốn nhìn xuyên qua lớp áo ngủ này để nhìn thân thể cô.

Cô cảm thấy người đàn ông trước mặt này căn bản là □ .

Chỉ là, người đàn ông này muốn không phải cái này sao?

Cô chợt mỉm cười, ngẩn đầu lên, đi tới bên cạnh anh ngồi xuống. Hơi thở thơm như hoa lan: “Sao anh còn nhìn tôi như vậy? Hay là anh đang chuẩn bị động thủ đây?”. Tô Tranh hiểu rõ Mạc Phong. Mạc Phong trước đây không thể chưa tắm mà làm. Dĩ nhiên cũng có ngoại lệ. Mà ngoại lệ này chỉ có một lần duy nhất.

Cô cảm thấy hơi thở Mạc Phong ngày càng gấp, tròng mắt nhìn mình ngày càng nóng bỏng.

Cô lại mỉm cười, Mạc Phong, lòng của anh dù là sâu khó lường, nhưng rốt cuộc trong tay tôi còn giữ một căn tuyến của anh.

Lúc này, cô chợt nhớ đến lúc trước khi sống lại, khi cô nằm trong vũng máu loáng thoáng như thấy Mạc Phong đang nóng nảy nói gì với cô.

Sau đó cô không nghe được âm thanh gì, nhưng xuyên qua màu đỏ của máu, cô thấy anh vội vàng, liều mạng nói gì đó.

Mạc Phong, trong lòng anh, vào lúc tôi sắp chết kia, chính là có lời muốn nói với tôi, đúng không?

Hơi thở Mạc Phong ngày càng gấp, sau đó vào lúc Tô Tranh tưởng anh sẽ hành động, Mạc Phong chợt đứng lên.

Tô Tranh ngẩng đầu lên thì chỉ thấy bóng lưng của Mạc Phong.

Mạc Phong như là muốn trốn chạy vào phòng tắm.