Chỉ Dẫn Của Phụ Huynh

Chương 2




Ba Quý Biệt là vệ sĩ của nhà họ Đoạn, hồi Quý Biệt năm tuổi, ba cậu đỡ súng cho Đoạn tiên sinh mà chết.

Ba cậu là cô nhi, mẹ cậu thì không cần cậu, Quý Biệt cũng trở thành cô nhi, Đoạn tiên sinh thấy Quý Biệt đáng thương, làm thủ tục nhận nuôi, mang Quý Biệt về nhà nuôi dưỡng. 

Quý Biệt và Đoạn tiên sinh chỉ gặp nhau vài lần, Đoạn tiên sinh là một người cuồng công việc, bình thường đều ở bên ngoài không về nhà, tết hằng năm mới về nhà vài ngày, sau đó liền đi.

Đoạn phu nhân là một quý bà khuê các, ngày nào cũng ngủ đến khi mặt trời lên cao, rồi làm những chuyện mà các quý bà hay làm. 

Đoạn Nguyên là một tên đần độn óc như trái nho, cực kỳ ngu ngốc, ở lại lớp một năm, cùng trường với Quý Biệt.

Đoạn Trục —— Đoạn Trục là Đoạn Trục, khi Đoạn tiên sinh không có nhà, Đoạn Trục chính là chủ gia đình.

Quý Biệt không có quá nhiều ấn tượng với cuộc sống trước năm tuổi, nhưng với cuộc sống mười hai năm nay từ năm tuổi đến mười bảy tuổi, số lần đánh nhau với Đoạn Nguyên ở cả ngoài sáng và trong tối, thì cậu có thể đếm ra được vô cùng chính xác.

Hồi nhỏ cậu đánh không lại Đoạn Nguyên, thường xuyên bị ăn đòn, nhưng từ mười mấy tuổi trở đi cậu trổ giò cao lên, Đoạn Nguyên đánh không lại cậu, gọi tới một đám cứu viện, ngày nào cũng mở tiệc ở nhà.

Đoạn phu nhân là một bà chủ cực kỳ bao che khuyết điểm.

Quý Biệt đánh Đoạn Nguyên một cái, ánh mắt bà trừng như đạn bắn, cái giọng thất thanh gọi quản gia kêu bác sĩ gia đình truyền từ nhà chính đến nhà phụ; còn Đoạn Nguyên tìm mấy tên côn đồ đến đánh Quý Biệt thì bà làm như không thấy, bảo con trai đừng đi chơi quá muộn, xách túi lên thản nhiên đi đánh bài với hội chị em.

Ngày sinh nhật mười một tuổi của Quý Biệt, cậu bị Đoạn Nguyên và đám bạn côn đồ của hắn đuổi đánh tới tận nhà phụ, Quý Biệt chạy vọt lên lầu, nhanh trí nhảy tót vào phòng luyện đấu kiếm của Đoạn Trục.

Lúc trước, Quý Biệt dường như chưa từng nói chuyện với Đoạn Trục.

Nói thật thì Quý Biệt biết tại sao Đoạn phu nhân lại sợ Đoạn Trục, chính cậu cũng có hơi sợ anh.

Đoạn Trục và Đoạn Nguyên không giống nhau, Đoạn Trục giống như một đại thiếu gia lạnh lùng không có chút tình cảm gì trong mấy bộ phim truyền hình, đầu thì luôn ngẩng cao, liếc ai một cái, người đó cũng hốt hoảng, phạm vi mười dặm xung quanh anh đều kết thành băng.

Nhưng mà, khi Quý Biệt bị người ta đuổi đánh, cũng không còn biết đại thiếu gia gì nữa, chỉ cần có thể cứu mạng cậu thì chính là thiếu gia tốt nhất thiên hạ rồi.

Cũng đã qua lâu rồi, Quý Biệt không còn nhớ rõ nữa, chỉ nhớ tới khuôn mặt lạnh lùng của Đoạn Trục khi đuổi cậu ra khỏi phòng.

Tính mạng Quý Biệt đang ngàn cân treo sợi tóc, không thể không dùng hết mọi thủ đoạn để tự cứu lấy mình, da mặt cả đời này đều đã dùng hết sạch, trơ mặt không chịu ra ngoài.

Sau đó Đoạn Trục thấy Quý Biệt ngoan ngoãn núp trong góc, đuổi không đi cũng không nói gì, cũng lười để ý đến cậu, nên anh lại tiếp tục luyện tập.

Đoạn Trục trước giờ không quan tâm đến tranh chấp giữa Quý Biệt và Đoạn Nguyên, ranh giới của anh giống như khu vực ngừng bắn trong nhà họ Đoạn, khu vực ngừng bắn không chủ động mời Quý Biệt tiến vào, nhưng Quý Biệt đã vào rồi, cũng đã an toàn rồi.

Quý Biệt từng trốn trong phòng đấu kiếm tránh rất nhiều trận chiến của Đoạn Nguyên, ở đây cậu từng đọc sách, từng làm bài tập, cũng từng ngủ lại, sau đó cậu cho rằng mình và Đoạn Trục đã thân rồi, cũng chọc giỡn và tán gẫu với anh.

Nhưng Đoạn Trục tay cầm tay dạy Quý Biệt đấu kiếm, lại là chuyện của sau này.

Khu dạy học lớp 10 và lớp 12 cách nhau một sân vận động, đến tòa nhà của lớp 10, Quý Biệt xuống xe trước.

Cậu bước vào phòng học, giờ truy bài đã bắt đầu rồi, lớp trưởng liếc cậu một cái, miệng đọc từ tiếng Anh vẫn không dừng lại.

Quý Biệt chạy về chỗ ngồi, nữ sinh bàn sau chọc chọc vào lưng cậu, hỏi: “Tớ bảo cậu giúp tớ trộm chữ ký của Đoạn Trục, cậu lấy được chưa?”

Quý Biệt “À” một tiếng, nói: “Chưa, tớ quên rồi.”

“Nhưng mà…” Cậu quay nửa người lại, xòe tay phải của mình ra cho bàn sau, thần bí nói, “Tay đàn anh Đoạn vừa sờ này, cậu có muốn sờ không?”

Nữ sinh kia bày ra biểu cảm ghét bỏ, rút nắp bút ra ném vào người cậu, Quý Biệt giơ tay ra chặn, cười, quay người lại mở cặp ra, bắt đầu học.

Học một hồi, Quý Biệt lại lấy điện thoại ra, giấu dưới bàn lén gửi tin nhắn cho Đoạn Trục, hỏi anh: “Thiếu gia buổi trưa muốn ăn cái gì?”

Buổi sáng Đoạn Trục gõ cửa phòng cậu suốt hai mươi phút, cậu mới bò dậy, vừa lên xe là lại ôm Đoạn Trục ngủ, bây giờ mới có tinh thần, cuối cùng cũng biết chột dạ, thầm nhủ vẫn nên chủ động tìm Đoạn Trục, lấy lòng anh một chút.