Chỉ Dẫn Của Phụ Huynh

Chương 12




Một năm sau, một buổi tối đầu xuân, trong một căn nhà ở Boston, Quý Biệt ngồi trong phòng sách, nhìn vào laptop, cùng giáo viên trình bày một luận văn nhỏ.

Cậu vừa qua sinh nhật mười tám tuổi không lâu, cùng Đoạn Trục ở nhà mới được sáu tháng, một căn phòng không quá cao, cứ nước chảy bèo trôi mà sống.

Mấy ngày nay Quý Biệt được nghỉ xuân, nhưng kỳ nghỉ của Đoạn Trục vẫn chưa bắt đầu, Quý Biệt không có chỗ nào để đi, ngày nào cũng làm ổ ở nhà.

Mấy ngày trước có luật sư liên hệ với Quý Biệt, nói về chuyện quỹ tín thác, bởi vì số tiền khá lớn, nên trình tự sổ sách cần một chút thời gian, hỏi Quý Biệt khi nào rảnh, có một vài điều khoản cần gặp trực tiếp để giải thích và ký tên.

Cũng trong sáng ngày hôm nay, Quý Biệt nhận được một email, từ mẹ ruột của cậu, Quý Biệt nhìn thấy xưng hô “Cục cưng” ở đầu thư thì hơi giật mình, cho là Đoạn Trục đột nhiên phát cuồng, kéo xuống xem nội dung, dường như là tức đến bật cười.

Cậu cũng không đọc kỹ “bài luận văn” lời đầu không khớp lời sau của mẹ ruột, kéo đến cuối nhìn thấy chữ ký, thì dứt khoát xóa thư luôn.

Tay viết luận văn của Quý Biệt dừng lại, cậu nghe thấy dưới lầu có tiếng đóng cửa, chắc là Đoạn Trục về rồi.

Sau khi chuyển đến Boston, Đoạn Trục chỉ tìm một người đầu bếp và một người quét dọn, đến nấu ăn và dọn dẹp theo giờ, không tìm người giúp việc toàn thời gian.

Quý Biệt mới đầu không biết nguyên nhân Đoạn Trục làm như vậy, nghĩ Đoạn Trục thân là một đại thiếu gia từ nhỏ đã có kẻ hầu người hạ, bằng lòng sống một cuộc sống không được dâng cơm tận miệng mặc áo tận tay như thế này, thật sự là vô cùng ngưỡng mộ, khác biệt với những người khác, cậu còn cảm động hết mấy tiếng đồng hồ.

Sau đó mới phát hiện Đoạn Trục là do ghét có người lạ ở trong nhà, gây trở ngại cho anh phát huy.

Cầu thang trong nhà trải thảm dày, đi không phát ra tiếng, Quý Biệt căng tai ra nghe cũng không nghe ra quỹ đạo vận động của Đoạn Trục, mấy phút sau, cửa phòng sách có người gõ nhẹ một tiếng.

Quý Biệt cố ý không quay đầu lại nhìn, tay làm bộ gõ bàn phím mấy cái, sau đó có người từ phía sau ôm lấy cậu, hôn lên cổ cậu.

Hơi thở của Đoạn Trục phả vào cổ cậu, môi còn mang theo hơi lạnh, Quý Biệt thấy ngưa ngứa, cười quay người lại đẩy Đoạn Trục ra: “Anh đừng có quậy em.”

Đoạn Trục cúi đầu đối mắt với Quý Biệt, nói: “Đang viết gì vậy? Anh dạy em.”

Nói xong liền đóng laptop của Quý Biệt lại.

“Anh gọi đây là dạy đó hả?” Quý Biệt gập chân lên, dùng đầu gối ngăn Đoạn Trục, không cho anh đến gần.

Đoạn Trục nói: “Mấy cái thứ này của em, anh không cần xem cũng dạy được.”

“Được rồi được rồi, vậy anh dạy đi.” Quý Biệt thấy Đoạn Trục vươn tay ra, cậu liền vươn tay mình ra đan tay mình vào tay anh, bị lạnh đến run lên một cái, “Lạnh quá.”

Đoạn Trục buông ra, trở tay lại cầm lấy tay Quý Biệt, dúi vào trong khăn quàng cổ, hỏi Quý Biệt: “Anh lạnh như vậy sao?”

“Vừa nãy xảy ra tai nạn xe, anh thấy đường không còn xa, nên đi bộ về trước.” Đoạn Trục giải thích.

“Tai nạn xe gì?” Quý Biệt hoảng hốt, lo lắng hỏi, “Có nghiêm trọng không? Anh không bị thương chứ?”

Đoạn Trục nhìn Quý Biệt, điềm tĩnh lắc đầu, nói: “Chuyện nhỏ thôi.”

Quý Biệt kéo tay Đoạn Trục lại, dùng lòng bàn tay mình ủ ấm, không cho Đoạn Trục rút tay về, lại nhìn chằm chằm Đoạn Trục truy hỏi: “Chuyện nhỏ cũng phải nói với em.”

“Người ta tông nhẹ vào đuôi xe thôi.” Đoạn Trục cúi đầu dịu dàng hôn Quý Biệt, “Không sao đâu.”

“Anh đi bao xa thế…” Quý Biệt hỏi Đoạn Trục, cảm thấy tay Đoạn Trục ấm hơn một chút rồi, liền nhảy khỏi ghế, nói, “Em đi lấy nước tắm cho anh, anh đi ngâm mình một lúc sẽ ấm lên thôi.”

Quý Biệt đi được hai bước đã bị Đoạn Trục kéo lại, bế ngồi lên bàn.

Đoạn Trục không nói gì, tay phủ lên mu bàn tay Quý Biệt, Quý Biệt rút một cái là ra, đặt tay lên vai Đoạn Trục, biết rõ trong lòng, nói: “Đại thiếu gia không đi tắm mà muốn làm gì đây?”

Quý Biệt vừa nói vừa đặt tay lên nút cài dây nịt của Đoạn Trục, tay dùng sức một chút là đã cởi được dây nịt ra, nói tiếp: “Để em xem chỗ này có lạnh không nào.”

Đoạn Trục ngăn tay Quý Biệt lại, không cho cậu mở miệng. (Ngăn tay sao ko mở miệng được??)

Đoạn Trục cởi quần Quý Biệt ra, hai cẳng chân trắng nõn ban đầu còn có sức kẹp người Đoạn Trục, sau đó thì chỉ có thể thuận theo động tác của bắp đùi Đoạn Trục.

Đoạn Trục đè Quý Biệt trên bàn dây dưa một lúc lâu, rồi hỏi Quý Biệt: “Có lạnh không?”

Quý Biệt nói còn không hoàn chỉnh, trong mắt toàn là nước, cứ nhỏ tích tích rơi xuống, muốn mắng Đoạn Trục đã được hời còn bày đặt khoe mẽ, mà một chữ cũng không nói ra được, môi lại bị Đoạn Trục cắn.

Ngày Quý Biệt tròn mười tám tuổi, là một ngày bình thường cuối tháng Hai.

Trước năm tuổi cậu bị bắt đi theo mẹ, không được đi học, sau khi vào nhà họ Đoạn mới được đi học, vì thế nên cậu lớn hơn đám bạn cùng cấp một tuổi.

Ba Quý Biệt thế một mạng cho Đoạn tiên sinh, dù là cơ duyên hay là định mệnh, tính lại tất cả những điều lặt vặt, nhà họ Đoạn đối xử với Quý Biệt, chính là ân tình to lớn.

Quý Biệt căm ghét xuất thân của mình, từng đấu tranh rất nhiều lần, nghĩ ra đủ mọi cách, hy vọng một ngày nào đó có thể thoát khỏi gông xiềng từ lúc sinh ra đã trói buộc cậu, nhưng khi Đoạn Trục chúc cậu sinh nhật vui vẻ, tạm thời bỏ xuống khúc mắc trong lòng chưa từng nói với ai, việc đầu tiên cậu làm là ôm cổ Đoạn Trục, vui mừng nói với anh: “Đại thiếu gia, em trưởng thành rồi.”