Chào Ngày Anh Đến

Chương 33




Lục Thiên bên này đang vui mừng vì đã thi xong môn cuối cùng cậu háo hức đi tìm Lâm Nhất Trình để san sẻ niềm vui ngờ đâu vừa mới bước chân ra khỏi cửa đã gặp ngay Cố Dương.

Cậu ta trông uể oải đến phát ớn. Nhắc mới nhớ hình như từ đợt nói muốn thi vào Nam Trung mà hai người rất ít đụng mặt nhau.

"Làm bài ổn không mày?". Lục Thiên hỏi.

"Cũng được, tao cảm thấy phát huy tốt hơn lần thi thử".

"Mày uống cà phê đấy à?".

"Ừ đúng rồi, dạo này ngày nào tao chả hốc cà phê".

Bảo sao quần mắt cậu ta còn đen hơn cả gấu trúc, không biết tên này đã hốc bao nhiêu cà phê rồi nữa.

"À mà mày có thấy Nhất Trình đâu không?".

"Cậu ấy là người ra khỏi phòng tao sớm nhất đấy, chắc là về rồi".

"Cái gì, hai người cùng phòng thi á?".

Bộ dạng bất ngờ của Lục Thiên làm Cố Dương thấy hơi chạnh lòng, bộ cậu ta chỉ quan tâm đến Lâm Nhất Trình mà không nghĩ tới thằng bạn từng bao lần "vào sinh ra tử" (hai bố này đi đánh nhau) với nhau, chí cốt bao năm đúng là không bằng một khắc ở bên mỹ nhân.

Thấy dáng điệu ủy khuất của Cố Dương, Lục Thiên mới biết mình phản ứng hơi thái quá vội vội vàng vàng an ủi.

"À à, tại tao cũng không có để ý lắm thôi mà, hahaha" sao cậu có cảm giác mặt mình hơi méo ý nhỉ.

Bằng một thái độ hậm hực Cố Dương không thèm đôi co với Lục Thiên nữa.

......_____......

Bên này Lâm Thanh Di đang chen ra khỏi đám đông để tìm kiếm bóng dáng Tiêu Thục Cầm thì thấy bà đang đứng dưới một bóng cây khá gần đó.

Chen ra được khỏi nhóm người đó cũng vã hết cả mồ hôi Lâm Thanh Di được Tiêu Thục Cầm vươn tay ra kéo lại gần phía bà.

"Ôi trời, cô chen ra đây được luôn đó à".

"Tại tự dưng không thấy chị đâu nên tôi hơi lo lắng".

Hai người trước lạ sau quen, qua vài câu thơ mà trở nên thân thiết hơn, cứ như là định mệnh vậy.

"Ban nãy có người đàn ông phong độ nào đó đứng đây giảng giải cho tôi về nhân sinh thế thái cũng thú vị phết"

Tiêu Thục Cầm vừa nói vừa xoa xoa cằm đúng lúc này Nhất Trình cũng thấy mẹ mình ở gần đó cậu liền chen qua dòng người để qua chỗ mẹ.

"Mẹ ơi!!".

Nghe thây tiếng gọi cả Lâm Thanh Di và Tiêu Thục Cầm đều quay đầu lại. Nhất Trình đang hớt hải chạy về phía hai người. Hai hàng lông mày Tiêu Thục Cầm nhíu lại để nhìn cho rõ bóng dáng nho nhỏ đang chạy về phía mình và Lâm Thanh Di.

Cậu chạy tới ôm chầm lấy mẹ mình, đến giờ Lâm Thanh Di mới nhận ra Nhất Trình đã cao đến vai mình rồi.

"Con làm bài ổn chứ".

"Dạ ổn ạ".

"Trình Trình, đây là bạn mẹ, dì ấy là Tiêu Thục Cầm, con mau chào đi".

Lúc này Lâm Nhất Trình mới nhìn sang bên cạnh, Tiêu Thục Cầm đang nở một nụ cười dịu dàng. Cậu vốn là người lễ phép đàng hoàng, đối với bạn của mẹ lại càng thêm kính trọng nên bộ dạng bé ngoan chào hỏi đàng hoàng.

Tiêu Thục Cầm vừa nhìn thấy đứa trẻ này đã ngay lập tức có thiện cảm. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt đen láy to tròn như hạt na làm bà nghĩ nếu cậu nhóc này mà là con gái có lẽ còn nhỉnh hơn mẹ mình vài phần.

"Chào con nhé, Trình Trình. A, dì gọi con là Trình Trình được không?".

"Dạ được ạ", đôi mắt cười cong cong đáp lại bà. Đến cả Nhất Trình cũng không hiểu sao nay mình lại có tâm trạng tốt thế, chắc là do cậu là người ra khỏi phòng thi đầu tiên.

"Haizz cái thằng ranh kia không biết ở đâu rồi mà giờ chưa thấy ra".

Tiêu Thục Cầm ngó ngang tìm kiếm Lục Thiên mà chẳng thấy đâu. Bỗng từ xa có người gọi tên khiến bà giật mình mà quay đầu lại.

"Chị Tiêu, chị Tiêu tôi này".

Cẩm Phương - mẹ Cố Dương mặc chiếc váy tím cùng mũ vành rộng đang vẫy vẫy tay chạy tới từ đằng xa. Trái với vẻ dịu dàng đó khi tới gần bà bật người một cái lên bậc, tiếng guốc kêu cộp một cái xuống nền gạch. Cả ba người còn lại đều ngỡ ngàng ngơ ngác, trong lòng có phần thấy Cẩm Phương đúng là sức khỏe dẻo dai hoạt bát, có khi nào Cẩm Phương trước kia là vận động viên điền kinh không vậy???

Tiêu Thục Cầm giới thiệu Lâm Thanh Di và Nhất Trình cho Cẩm Phương và ngược lại. Vẻ hồ hởi của Cẩm Phương làm Thanh Di hơi giật mình, suy cho cùng thì cô ấy cũng là người trầm ổn nhất ở đây.

Cẩm Phương cũng đến đây đón Cố Dương còn Tư Duệ thì gửi ở nhà bà ngoại.

Cả hai bà mẹ nãy giờ cũng không thấy hai thằng con trời đánh là Cố Dương và Lục Thiên đâu.

Nhất Trình cũng muốn ở lại chờ Lục Thiên, dù chỉ thấy bóng dáng thấp thoáng cậu ấy thôi cũng được nhưng mọi người đều đã đứng dưới trời nắng quá lâu rồi nên cậu đành khuyên mẹ nên về trước.

Sau khi tạm biệt Cẩm Phương và Tiêu Thục Cầm hai mẹ con cậu xin ra về trước.

Tầm 10 phút sau, Cố Dương và Lục Thiên mới lẽo đẽo dìu nhau ra khỏi cổng trường. Tiêu Thục Cầm hốt hoảng khi thấy một bên mắt Cố Dương có vết bầm tím, còn Lục Thiên thì đỡ hơn nhưng đầu tóc bù xù, cúc áo thì một cái bị bung ra.

"Trời ơi, mấy ông đi thi hay đi đấu quyền vậy hả?".

"Bọn con va đập tí thôi chứ chẳng sao cả, mình mau về thôi".

Cố Dương rất bình tĩnh mà không nói lời nào, cậu chàng sau khi về nhà cũng chỉ kể đại khái là xảy ra xô xát do lúc đi raq có người huých khuỷu tay vào mắt, Lục Thiên tránh được nhưng chen lấn xô đẩy ngã xuống đất nên đầu tóc mới bù xư như vậy. Lời nói thủng lỗ chỗ nhưng vì đây cũng không phải ngày một ngày hai xảy ra chuyện này nên hai vị phụ huynh cũng không hỏi thêm gì chỉ cảnh cáo lần sau đừng có làm như vậy và đặc biệt là những ngày quan trọng như thế này.

Kết thúc kì thi chuyển cấp được 1 tuần, nhịp sống bắt đầu lại như bình thường. Mỗi bữa cơm không còn là sơn hào hải vị để bồi bổ nữa. Tiêu Thục Cầm cũng được nghỉ phép mà ngày nào cũng nằm dài người trên ghế sofa đẩy hết việc nhà cho Lục Thiên và Lục Chẩm Thanh.

Nay cậu hẹn Cố Dương ra công viên, mục đích là hỏi thăm cậu ta về vết thương hôm trước. Hôm đó họ có ra sau trường, chỗ sân thể dục để rửa mặt. Lúc quay đầu ra thì thấy Đoàn Tôn và Khúc Dương đã đứng sau từ bao giờ.

Lục Thiên suýt chút nữa quên cả mặt Đoàn Tôn may mà cái bộ mặt nhăn như trái cà cùng với đôi giày hàng hiệu bị Lục Thiên ngâm nước bẩn ném lên sân thương của cậu ta mà cũng nhận ra.

"Mày ra đây làm gì, sao không ra về bằng xế hộp bốn bánh nhà mày đi".

Lục Thiên vừa mở miệng xung quanh đã ngập tràn mùi thuốc súng.

"Im miệng đi, là tại mày nên tao mới bị cấm túc cả tháng trời như vậy".

"Gì cơ?".

Cả Lục Thiên và Cố Dương đề ngơ ngác trước tiếng gào của Đoàn Tôn. Cậu từ bao giờ mà có quyền lực đến mức khiến tên này bị cấm túc đến một tháng vậy, bảo sao không thấy cậu ta ở trường dạo gần đây.

Càng nghĩ càng thấy lạ nên cậu quyết định hỏi cho ra lẽ.

"Gọi tao một tiếng "ba" đi, như vậy nghe chừng là tao có khả năng sẽ cấm túc mày một tháng đấy.....".

Cậu chưa nói xong đã bị Cố Dương bịp mồm, giờ mà đánh nhau ở đây nghe chừng không ổn. Mặt Đoàn Tôn đen như đít nồi nghiến răng nghiến lợi.

"Nào nào, có gì chúng ta từ từ nói.....".

*Bụp*

Cố Dương đứng ra giữa can ngăn Lục Thiên và Đoàn Tôn nhưng cuối cùng hứng chọn một cú đấm thẳng vào mặt.

"Này, mày làm cái quái gì vậy?!".

"Là do mày, do mày và thằng con hoang ẻo lả đó nên tao mới bị cấm túc, nên công ty ba tao mới suýt chút nữa phá sản. Bọn mày hại tao bị bỏ đói đến hơn hai ngày, đến mẹ tao còn không muốn nhìn mặt tao rồi cả tháng không được bước chân ra khỏi nhà".

Đoàn Tôn hét lên như để xả hết sự tức giận của cậu ta ra. Đến mức đó mà vẫn không nhìn lại được bản thân đến giờ vẫn phun ra được mấy lời lẽ xúc phạm người khác thì có vẻ Đoàn tổng vẫn chưa biết cách phạt cậu ta thế nào cho đúng rồi.

Lục Thiên đỡ Cố Dương dậy rồi quay sang nhìn Đoàn Tôn đầy giận dữ. Đến cả Khúc Dương đứng sau cũng giật mình mà nói.

"Mày, nếu bọn mày chấp nhận xin lỗi Đoàn Tôn thì bọn tao sẽ qua".

Hừ, sao phải xin lỗi một đứa nhóc chỉ biết phách lối như tiểu thiếu gia họ Đoàn đây chứ. Dù có cho tiền cũng chẳng thèm.

"Phải gọi cả thằng con hoang đó đến xin lỗi nữa thì tao mới chấp nhận".

Xa bờ quá thì còn quay lại bờ được chứ nói ra rồi thì chẳng có cách nào rút lại lời nói được. Tên ngạo mạn kia chạm đến thứ không nên động rồi, cả trước đó và bây giờ Đoàn Tôn vẫn chứng nào tật ấy coi người khác không ra gì. Cái mũi của cậu ta có vẻ sẵn sàng đến bệnh viện lần nữa rồi đấy.

"Thứ nhất, tao chẳng làm sai gì để xin lỗi mày cả, việc mày bị phạt cũng chẳng liên quan gì đến tao".

"Và thứ hai...".

Lục Thiên dừng lại một lúc, cậu đứng sát mặt Đoàn Tôn không nói không rằng mà tung ngay một cú đấm trúng mũi cậu ta khiến cả người Đoàn Tôn bật ra sau. Máu mũi cậu ta chảy cả xuống cằm, chỉ một cú đấm đã không thể gương dậy.

"Điều thứ hai và cũng là điều cuối cùng, cậu ấy không phải là con hoang, tên cậu ấy là Lâm Nhất Trình và cậu ấy có một người mẹ biết dạy dỗ cậu ấy làm một người tốt. Nhất Trình không phải người mà mày có thể tùy ý gọi tên. Nếu mày còn phun ra mấy từ ngữ chó ngặm đó thì đừng có trách".

Lục Thiên đè lên ngực Đoàn Tôn, túm cổ áo cậu ta mà hét lên. Cả mấy tuần nay không được gặp Nhất Trình đã làm cậu bứt rứt lắm rồi. Lục Thiên như xả hết tâm trạng cũng như stress trong kì thi lên người Đoàn Tô. Cảm giác ngứa ngáy trong người có vẻ khiến giọng cậu to hơn bình thường mà một số người cũng đã mò ra sân sau xem có chuyện gì ầm ĩ.

Cố Dương lại một lần nữa kéo Lục Thiên đi, để lại Khúc Dương đang đứng trơ ra đó cùng một Đoàn Tôn đang phê pha sau cú đấm vừa rồi. Tính ra cú đấm đó Cố Dương phải hứng chịu cũng không đau lắm hơi choáng một xíu nhưng kiểu gì cũng thâm tím và giờ thì phải giải thích với phụ huynh ngoài kia thế nào đây huhu.

Mà tên kia chơi ngu rồi, đụng vào ai không đụng lại còn chạm ngay chỗ "lông tơ" như vậy, haizz đúng là không biết lượng sức.