Edit: jena
Thi thể của quỷ nhền nhện vẫn còn trên mặt đất, không ai thu dọn.
Tư Thần nhỏ giọng hỏi: "Con muốn ăn không?"
Trường Sinh Uyên cân nhắc hồi lâu, lắc đầu: "Ai a, đau."
Thịt này quá dai, cứng ngắc, không nhai nổi.
Là một vị phụ huynh có trách nhiệm, Tư Thần len lén tách mu bàn tay ra, kiểm tra con trai đang cuộn tròn bên trong. Cậu sờ sờ lên người nó, xem mấy cái răng nanh nho nhỏ trong miệng.
Quả nhiên, con trai đang tới thời kỳ thay răng. Một hàng răng sữa trắng bóc đang mọc ra, đầu răng nhòn nhọn nhô lên.
Tư Thần không nhịn nổi, dùng đầu ngón tay chọt chọt thử. Trường Sinh Uyên theo phản xạ có điều kiện muốn c4n, nhưng sau đó miệng khép lại ngay, vì nó biết đây là mẹ mình.
Vì vậy từ c4n c4n chuyển thành li3m li3m.
Tư Thần kiểm tra thi thể của y tá, cậu tiếc nuối phát hiện trên người nó cũng không có trang bị hữu dụng nào.
Nó có một sổ khám bệnh rất dày, ghi chép thông tin bệnh nhân nhập viện mỗi ngày.
Trang đầu là một bệnh nhân tên "Cương Tử", là bạn đồng hành của Dư Liên. Theo ghi chép của bệnh viện, ngày vào viện là hôm nay, ngày xuất viện cũng là hôm nay.
Nửa giờ trước, Cương Tử "xuất viện".
Tư Thần nói: "Khi y tá đánh nhau với chúng ta không có thời gian lấy sổ ra ghi chép. Đây hẳn là sổ khám bệnh tự động ghi chép."
Một quyển số khám bệnh có đặc tính Thần Quái.
Xuất viện là thời khắc tử vong.
Sau tờ đầu tiên còn có thêm hai mươi mấy trang giấy mới tinh vừa được ghi chép, ngày nằm viện đều là hôm nay chưa có thời điểm xuất viện.
Ra đây là lý do trên đường đi bọn họ gặp ít tiến hóa giả như vậy, hầu hết đều đã đến bệnh viện.
Sổ khám bệnh rất dày, thoạt nhìn chỉ vừa mới dùng được một năm, bìa ngoài có dấu vết cháy xém.
Tư Thần lật đến trang cuối cùng.
Tên bệnh nhân lập tức hấp dẫn lực chú ý của Tư Thần: "Hùng Xuyên".
Dòng họ "Hùng" rất hiếm gặp.
Trên giấy có dán một tấm ảnh, là một con gấu bông màu trắng.
Tư Thần xé tờ giấy, giơ lên trước mặt Tiểu Chu: "Là gã đó hả?"
Tiểu Chu kích động: "Đúng!"
Tư Thần giơ bóng đèn đỏ lên, ánh sáng phát ra đã vô cùng yếu ớt.
Cũng may đôi mắt của cậu đã được cải tạo, dù dưới ánh đèn tù mù vẫn có thể đọc được.
Cảm ơn thế giới cao duy này không sử dụng ngôn ngữ ngoài hành tinh.
【 Hùng Xuyên. Nam, 136 tuổi 】
【 Bệnh án: Hai nhân cách 】
【 Tiền sử bệnh án: Tâm thần phân liệt 】
【 Tóm tắt bệnh trạng: Cha ruột của Hùng Xuyên mắc chứng hưng cảm nặng*, có khuynh hướng bạo lực gia đình nghiêm trọng. Vì chứng kiến mẹ mình bị cha bóp cổ đến chết, khi còn nhỏ Hùng Xuyên đã được chuẩn đoán mắc bệnh tâm thần phân liệt.】
【Sau ba năm điều trị, Hùng Xuyên thuận lợi hồi phục. Năm 30 tuổi tốt nghiệp tiến sĩ ở đại học Salol. 】
【 Sau khi tốt nghiệp, Hùng Xuyên về lại quê nhà ở thành phố Bình Lâm, làm việc ở "phòng khám Tâm Hồn" thuộc tổ chức "Trung tâm Điều trị Tâm Hồn", nhận chữa trị cho các bệnh nhân đến từ khắp nơi trên thế giới. Bệnh nhân ở đây hồi phục nhanh chóng, khả năng tái bệnh thấp; danh tiếng của phòng khám ngày một phát triển. 】
Phần giữa còn có nhiều đoạn văn dài, nhưng lại không hiểu sao ngày càng xiêu vẹo biến dạng, khó mà đọc được. Càng đọc càng thấy choáng đầu.
Tư Thần đọc xong trang này, lật sang trang cuối cùng của sổ khám bệnh.
...
...
【Trương Tam, một tên côn đồ coi thường pháp luật, vì báo thù riêng đã phóng hỏa phòng khám Tâm Hồn, sau đó tự thiêu sống mình.】
【Mười năm sau, thành phố Bình Lâm thất thủ trong tay của Thần Quái; Trung tâm Điều trị Tâm hồn trở thành địa điểm dị thường nhất.】
【Vong hồn của Trương Tam và Hùng Xuyên vẫn còn quấy nhiễu nơi đây. Trương Tam hi sinh lần thứ hai, trói buộc Hùng Xuyên mãi mãi ở tầng ba của bệnh viện. Cuối cùng, Hùng Xuyên được chẩn đoán có hai nhân cách. Hai người hòa hợp trong một thể, có đặc tính: chế tạo búp bê, giao tiếp bằng tâm trí.】
【Ban ngày, nhân cách chính là Trương Tam đã mất ký ức; ban đêm, nhân cách chính là Hùng Xuyên.】
【Phương án trị liệu: Thiêu đốt.】
***
Bệnh án đã ghi chép rõ ràng, chi tiết ngọn nguồn sự việc.
Dư Liên đi thăm dò ở những phòng bệnh bên cạnh: "Những bệnh nhân nằm trên giường đều là con người. Tôi đã rút hết những sợi dây truyền dịch đi, nhưng mà họ vẫn chưa tỉnh."
Sau khi bị bắt, tiến hóa giả đều sẽ bị đem đến bệnh viện để chuyển hóa thành thú bông, sau đó được cải tạo theo hướng tiến hóa thú bông.
Dù không hiểu nguyên lý nhưng Dư Liên vẫn biết sợi dây truyền dịch kia không phải là một thứ đồ tốt lành gì. Thế nên dù đã rút ra, tiến hóa giả vẫn không tỉnh lại.
Đánh thức họ là chuyện của cục an ninh. Chờ đến khi không gian gấp khúc kết thúc sẽ có người chuyên môn đến xử lý.
Tư Thần hỏi Tiểu Chu ở trong tay: "Lửa có ở chỗ nào của bệnh viện?"
Phương án trị liệu được nhắc đến trong sổ khám bệnh là "thiêu đốt".
Có thể thiêu chết bác sĩ chắc chắn không phải là lửa bình thường.
Tiểu Chủ đáp: "Bác sĩ, túi, bật lửa."
Tư Thần khẽ gật đầu, nói với Dư Liên: "Anh ở đây chờ tôi.
Cậu không lo Dư Liên sẽ lấy chiến lợi thẩm. Thương thế của Dư Liên quá nặng, sức chiến đấu hiện tại chỉ có 5, đi theo sẽ thành gánh nặng.
Nếu bác sĩ lại lấy một tên quỷ đầu bếp ra, lúc đó Tư Thần sẽ phải đối mặt với hai kẻ thù.
Dư Liên không từ chối. Hắn suy nghĩ một lát, đem hết mấy viên đạn trên người cho Tư Thần: "Đều là kích cỡ tiêu chuẩn, súng của cậu có thể dùng. Nhưng mà chất lượng của chúng không tốt bằng của cậu nên cậu nhớ cẩn thận."
Vì để tiện li3m bao*, tập đoàn Cơ Giới sản xuất súng năng lượng loại nhỏ dùng đạn có kích cỡ tiêu chuẩn, nhưng thành phần cấu tạo bên trong của những viên đoạn không giống nhau.
*舔包: thuật ngữ trong PUBG có nghĩa là sau khi giết kẻ thù, kẻ thù sẽ làm rơi một chiếc hợp, và người chơi có thể nhặt được trang bị từ chiếc hộp đó.
Sắc trời dần sáng lên, Tư Thần hiểu rõ thời gian không còn nhiều.
Cậu bỏ Tiểu Chu vào túi, dứt khoát lên tầng 3.
Ở lối vào có một cửa sắt rất lớn, trên cửa móc một ổ khóa hình trái tim.
Tư Thần phóng mắt qua hàng rào, nhìn vào cảnh tượng bên trong.
Tầng ba giống như một thành phố đồ chơi thu nhỏ. Khắp ngóc ngách là đồ chơi, thú bông tùy tiện vứt trên mặt đất.
Máy chơi game có gắn đèn LED, màu sắc chủ đạo là hai màu xanh lục và xanh lam, điểm xuyết thêm màu hồng nhạt và màu vàng, ánh đèn lập lòe chớp tắt, rất có hơi hướng cyberpunk.
Tư Thần lấy chìa khóa trong nguc ra, bắt đầu tra vào ổ để mở cửa.
Chìa khóa hoa hòe lòe loẹt sau khi được c4m vào lại tự động hòa tan.
Ổ khóa hình trái tim "loảng xoảng", rơi xuống mặt đất rồi vỡ nát.
Tư Thần hít sâu một hơi, đẩy cửa.
Nhiệt độ ở tầng 3 không hề thấp, thậm chí còn có chút oi bức, giống như ở quảng trường vào mùa hè, ở đâu cũng có "mùi vị" của con người.
Mùi mồ hôi, mùi cơ thể... Mùi rất nồng, trộn vào nhau, so với mùi hôi của thi thể còn khiến Tư Thần thấy buồn nôn hơn.
Ở trong một góc có thể nhìn thấy một con búp bê bị vứt dưới đất.
Bộ dáng của con búp bê này trông rất chân thật, nhìn qua có thể thấy được giá trị chế tạo vô cùng xa xỉ, nhưng lại không hiểu sao không được chủ nhân yêu quý. Nó bị thiếu tay thiếu chân, trên người cũng có những chỗ tàn tật không đồng nhất.
Tư Thần tiến về phía trước một bước, dẫm lên một đống tóc lộn xộn.