Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 387: Chứng cứ của xử nữ (2)




Mỗi cô gái đều từng là một thiên sứ, lúc nàng yêu phải ai đó, nàng liền bẻ gãy cánh rơi xuống biến thành người phàm. Cho nên, cho dù thế nào, đều không thể cô phụ người yêu bạn vì nàng đã không còn cánh để bay trở về thiên đường nữa.

Diệp Thu ôm bờ vai vẫn khẽ run lên của Bố Bố vào trong lòng, thật chặt. . . Có những điều không thể nói ra được, nhưng nhất định phải làm được.

Ví dụ như làm những cô gái bất hạnh yêu mình được hạnh phúc.

Diệp Thu không định qua đêm bên nhà Bố lão, nếu không, lúc Bố lão tỉnh rượu lại hỏi câu hỏi này nữa, mình lại không biết trả lời thế nào. Lẽ nào lại giả bộ say?

Đưa Bố Bố về ký túc của đại học Thủy Mộc trước, từ sau khi thôi học ở trường, đây là lần đầu tiên Diệp Thu tới trường, nhớ tới cuộc sống trong trường ngắn ngủi trước đây, trong lòng lại vô cùng hoài niệm.

Thời gian vẫn sớm, mà toàn thân tràn đầy sức sống và hơi thở thanh xuân, sinh viên đều thuộc bộ tộc mèo đêm, cho nên trong trường lúc này vô cùng náo nhiệt, đoàn người nối liền không dứt.

Diệp Thu không lái xe vào trường, hai người dạo bước đi về phía ký túc nữ của học viện nghệ thuật của Bố Bố.

Mùa xuân Yến Kinh đã tới, thời tiết vẫn lạnh, nhưng so với mùa đông trời băng tuyết đã ấm áp hơn nhiều. Trên trời đêm mờ tối điểm vài ngôi sao, cũng không tới mức trống trải hiu quạnh, sinh viện tụm năm túm ba đùa giỡn đi ngang qua, từng đôi tình nhân nắm tay nhau như bên cạnh không có người đi trong sân trường. Đại học không như trung học, thái độ của nhà trường với việc sinh viên yêu đương rất tự do. Chỉ cần không làm chuyện gì ảnh hưởng tới trường, một ngày bạn đổi một bạn gái cũng được.

Nghe nói mấy khóa trước có một nam sinh ở ký túc lúc tốt nghiệp vẫn là "gà", vì vậy quyết định chơi tập thể. Không ngờ gặp phải cảnh sát tới kiểm tra, vừa vặn bắt gặp mấy người . Sự việc báo về nhà trường, nhà giáo mất mặt. Giữ bằng tố nghiệp của mấy người này lại, cho tới bây giờ cũng chưa phát trả.

Đáng thương cho mấy học sinh của đại học bậc nhất trong nước sau khi ra ngoài tìm việc đều không dễ dàng. Bất đắc dĩ, đành tự gây dựng sự nghiệp. Có học sinh đi bán thịt lợn, còn có học sinh mở dây chuyền tiệm lau giày, sống vẫn tốt hơn một sô học sinh có tiếng tăm. Coi như là trả lại nhà trường một bạt tai lớn.

Suốt đường đi hai người yên lặng không nói gì, Bố Bố cúi đầu, cũng không biết đang nghĩ những gì?

Nhớ tới lời Bố Bố khóc ở nhà Bố lão, trong lòng Diệp Thu chua xót. Những kiêu nữ vốn kiêu ngạo tới mức không thể kiêu ngạo hơn, sau khi yêu một người đàn ông, lại học được hoàn toàn nỗ lực như vậy.

Trầm Mặc Nùng, Đường Quả, Lam Khả Tâm và cả Bố Bố.

Diệp Thu lên trước một bước, nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của cô, sau khi đặt lên miệng hà hơi một cái, sau đó nắm chặt trong lòng bàn tay, cười nói: "Con đường này không phải là đường tình nhân mọi người hay nói sao?"

Tới ký túc nữ qua một con đường nhỏ, do đá cuội tạo thành, bên trên có cột dài đỉnh bằng, hai bên có cây cối rậm rạp, bình thường các đôi tình nhân thường thích tới những con đường này nói chuyện yêu đương, cho nên được gọi như vậy.

"Uh" Bố Bố gật đầu.

"Chúng ta cũng ngồi đây một lát nhé" Diệp Thu cười hỏi. Dù sao bây giờ vẫn còn sớm, Bố Bố về phòng ngủ cũng không có việc gì làm. Nói không chừng còn nghĩ tới chuyện không vui, ngược lại thêm phiền não.

"Được" Bố Bố trả lời, lấy khăn giấy trong túi ra lót trên ghế đá dài, sau đó hai người ngồi xuống.

Mông lạnh toát, Diệp Thu kéo Bố Bố dứng dậy, nói: "Ngồi lên đùi anh đi. Ghế lạnh quá, không tốt cho con gái."

Bố Bố hơi do dự, thấy các đôi tình nhân khác đều cơ thể dính lấy nhau, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng uh, hả rất nhỏ vang lên, hơn nữa ánh sáng chỗ này rất tối mờ, cũng không phải lo lắng sẽ bị người ta nhận ra. Vì thế liền ngồi lên đùi Diệp Thu, bị hắn khẽ kéo, cơ thể liền nép vào lòng hắn.

Ôn hương nhuyễn ngọc dựa vào lòng, trong lòng Diệp Thu rung động, ôm bụng mềm mại nhỏ mảnh của Bố Bố, chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể tăng cao.

"Diệp Thu" Bố Bố nhẹ giọng gọi.

"Uh?" Đầu Diệp Thu hơi ngửa ra sau, nhìn vào mắt Bố Bố.

Bố Bố tất nhiên không muốn bị Diệp Thu nhìn như vậy, mặc dù cô biết ánh sáng mờ như vậy, hắn không chắc có thể nhìn thấy gì.

"Anh còn nhớ lần đầu tiên của chúng ta không?" Bố Bố hỏi.

"Lần đầu tiên? Tất nhiên là nhớ" Diệp Thu nói,. . . trong phòng bệnh là lần đầu tiên, tất nhiên sẽ nhớ rất sâu sắc.

"Anh có trách em không còn là xử nữ không?" Tiếng Bố Bố như tiếng muỗi vo ve, lần này lại chủ động ngẩng đầu nhìn vào mắt Diệp Thu.

"Không đâu" Diệp Thu sờ sờ đầu Bố Bố, trong lòng thở dài, nha đầu ngốc này lại vẫn luôn vì chuyện này mà canh cánh trong lòng.

"Thật sao?" "Thật" Diệp Thu cười gật đầu, nói: "Hơn nữa anh biết, trước anh, em vẫn là xử nữ" .

"Tại sao?" Bố Bố nghi hoặc hỏi. Lúc đó mình hoàn toàn không chảy máu, sao anh ấy không hề để ý tới?

Lần trước ở Bố Bố nói chuyện với bạn cùng phòng ký túc, có bạn nói bạn cô ấy và bạn trai phát sinh quan hệ, người đàn ông đó vì cô ấy không còn là xử nữ mà đề nghị chia tay. Mặc dù mọi ngươi đều nói như vui đùa, nhưng lại để lại nút thắt trong lòng Bố Bố.

Mình lúc đầu cũng không chảy máu, sao anh ấy không vì điều đó mà khinh nhẹ mình?

Luôn muốn tìm cơ hội hỏi Diệp Thu, nhưng mỗi khi gặp được hắn, làm thế nào cũng không mở miệng được. Tối nay vừa lúc hai người nói chuyện thẳng thắn với nhau, cho nên Bố Bố mới nói ra câu hỏi phân vân bao lâu trong lòng.

"Biết là biết, cách chứng minh một cô gái có là xử nữ hay không không chỉ là có màng trinh hay không" Diệp Thu nói.

Đây là kinh nghiệm, kinh nghiệm của đàn ông. Bố Bố không hiểu, sau này sẽ hiểu. Mỗi người phụ nữ đều có một quá trình trưởng thành.

" Anh theo em" Bố Bố nhảy khỏi lòng Diệp Thu, kéo tay Diệp Thu chạy về phía trước.

"Đi đâu?" Diệp Thu hỏi

"Cho anh xem thứ này" Bố Bố nói.

Chạy một mạch tới dưới ký túc của Bố Bố, lúc này Bố Bố mới buông tay Diệp Thu ra, nói: "Anh đợi ở đây một lát, em sẽ xuống nhanh thôi" .

Nói xong, Bố Bố chạy lên tầng, đôi chân thon dài gợi cảm chạy rất nhanh.

Diệp Thu không chờ lâu, lại thấy Bố Bố chạy từ trên tầng xuống, nhét một bức thư vào tay Diệp Thu nói: "Lúc về hãy đọc. Ngủ ngon" .

Diệp Thu quay về trong xe, mở đèn xe lên, không nổ máy ngay.

Nhìn bức thư trong tay, không khỏi bật cười.

Nha đầu này, rốt cuộc cho mình xem gì vậy?

Mở thư ra, rút bên trong ra lại là một thẻ bệnh lý .

Diệp Thu không khỏi dở khóc dở cười. Đây là thẻ khám bệnh mấy năm trước, vậy mà nha đầu này lại có thể tìm ra được. Diệp Thu cũng hiểu vì sao lần đầu của cô lại không xuất huyết, thì ra trước đây Bố Bố có bệnh lý bị thương ở phần dưới. Có lẽ đó chính là nguyên nhân chủ yếu.

Nỗi khổ tâm này của con gái, Diệp Thu hiểu. Ngoài cảm động, nhưng không biết làm thế nào mới có thể thể hiện ra tâm trạng lúc này.

Ngày thi đấu võ thuật của bộ đội đặc chủng càng ngày càng gần, thành viên của tiểu đội Tử La Lan tập luyện đều vô cùng bạt mạng. Giang Yến Tử không ngừng tăng lượng tập luyện, các thành viên của Tử La Lan mặc dù miễn cưỡng chống đỡ, nhưng không hề có lời oán giận.

Những người này, ai nấy đều là quái vật.

Diệp Thu tập luyện đặc biệt, thể năng mỗi ngày cẩn phải trải qua, áp lực và kích bác khác với những người khác. Hắn có phương thức tập luyện đặc biệt của riêng mình. Giang Yến Tử cho hắn đặc quyền, các thành viên khác cũng biết người này có chút khác bọn họ, cũng không có ý kiến gì.

Diệp Thu cũng thường xuyên tìm Phong Cẩu, Tri Chu hai người có sức tấn công siêu mạnh hơn nữa lại hung hãn không sợ chết đánh một trận, lần nào cũng không hề nể tình, dùng thủ đoạn tàn khốc uy lực như sấm sét nhất để đánh bại. Mỗi lần sau khi bị thương, ngược lại ý chí chiến đấu càng tăng, hơn nữa hẹn trước trận đấu tiếp theo.

Lúc Diệp Thu đang ì ạch chạy trên máy chạy, Liễu Nhứ lại tới bên cạnh Diệp Thu. Đây đã trở thành một thói quen. Mỗi lần Diệp Thu tới trước máy chạy bộ để luyện tập, cô đều tới tán dóc với Diệp Thu. Có lúc còn nói đùa vài câu với Diệp Thu, Diệp Thu vẻ mặt ngượng ngùng, làm cho Liễu Nhứ cười khanh khách mãi. Hình như khoái cảm của cô có từ đó.

Đương nhiên, lúc Diệp Thu tập luyện, cũng dựa vào việc này để giết thời gian nhàm chán.

Một người phụ nữ khiêu dâm rất có tư sắc trước mặt bạn nói những lời hủ bại, thật ra cũng là một chuyện rất hay.

"Người khác đều đang liều sống liều chết tập luyện, cậu lại chạy tới đây lười biếng. Lẽ nào cậu không quan tâm tới cuộc thi võ thuật lần này?" Liễu Nhứ cười tủm tỉm nhìn khối thịt rắn chắc trước ngực Diệp Thu nói.

"Nói không quan tâm là nói dối. Nếu vào tiểu đội Tử La Lan, sao lại không muốn tìm vị trí tốt trong cuộc đấu lớn này? Bọn họ tập luyện, tôi cũng đang tập luyện" Diệp Thu chỉ chỉ hai chân đang di động của mình nói.

"Xời, Cái này gọi là tập luyện cái gì? Ngay cả tôi cường độ tập luyện lớn mỗi sáng còn chưa ăn thua gì, cậu vẫn là chiến sĩ siêu cấp, nói ra không sợ mất mặt sao" Liễu Nhứ khì khì mũi.

"Ha ha, mỗi người có phương pháp tập luyện riêng. Cô có thể cam đoan tôi tập luyện thế này hiệu quả không bằng họ?" Diệp Thu nói.

Liễu Nhứ nhì bốn phía, tới gần Diệp Thu, nhỏ tiếng nói: "Cậu theo tôi tới đây" .

"Làm gì?" Diệp Thu cảnh giác nhìn cô.

"Cậu lo cái gì? Lẽ nào sợ tôi ăn thịt à? Thật là, nhanh lên" Liễu Nhứ trợn mắt, dẫn đường phía trước. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Diệp Thu bỗng cực kỳ hoảng sợ, cô dẫn dường tới cửa phòng vệ sinh của trụ sở.

Nhìn thấy cô đi thắng vào nhà vệ sinh nữ, Diệp Thu không biết mình nên quay lại hay theo vào trong.

Chẳng lẽ cô ta quá nứng. Muốn lừa mình vào phòng vệ sinh, sau đó cưỡng hiếp mình?

Rất có thể.

Sống hơn hai mươi năm, cuối cùng đợi được cơ hội như vậy. Nhưng không biết sao, Diệp Thu lại hơi do dự, xét đến cùng, vẫn không có nền tảng tình yêu.

Nếu Bố Bố lừa mình vào phòng vệ sinh cưỡng hiếp mình, đó sẽ là một chuyện hạnh phúc biết bao.

"Mau vào đi" Sau khi Liễu Nhứ vào, thấy Diệp Thu không theo vào, lại chạy ra, một tay túm lấy hắn lôi vào nhà vệ sinh nữ.

Mở cửa một gian WC, sau đó hai người chen vào trong. WC của trụ sở mặc dù rất rộng, nhưng một phòng nhét hai người lại có vẻ hơi chật. Cơ thể hai người ép chặt vào nhau, Diệp Thu chỉ mặc áo ba lỗ, ngực có thể cảm nhận được sự mềm mại che lấp dưới lớp áo của cô. Hương cơ thể đặc biệt của phụ nữ trưởng thành đập vào mặt, khiến tim Diệp Thu cũng đập nhanh hơn.

"Sao? Tưởng tôi muốn cưỡng hiếp cậu?" Liễu Nhứ giảo hoạt nhìn Diệp Thu hỏi. Phụ nữ trưởng thành làm ra vẻ mặt thế này, trong quyến rũ có vẻ ngây thơ, quả thật khá là mê người.

"Không" Diệp Thu vội vàng phủ nhận.

"Hừ, cậu nghĩ gì, tôi đều biết" Liễu Nhứ lườm Diệp Thu một cái, lấy trong túi ra một vật thể nhét vào tay Diệp Thu, sau đó đi ra ngoài trước.