Cạm Bẫy Ngọt Ngào (Kết Hôn Chớp Nhoáng: Ấm Áp Từ Anh Quyển 2)

Chương 11: Đùa giỡn với anh như vậy em mới vui sao?





Sau khi ổn định lại cảm xúc của mình, cô gọi điện thoại cho ba mẹ hỏi thăm sức khỏe hai người. Mỗi một ngày của cô đều là quy luật như vậy cho đến khi gặp Giang Tùy. Mọi thứ đều như bị xáo trộn một cách kì lạ. Nhưng trong đó lại có chút ngọt ngào ấm áp. Có lẽ, hai người sống cùng nhau cũng không phải quá khó khăn. Vì Giang Tùy luôn rất ngoan chỉ đôi khi hơi khó hiểu... Cô cứ cho rằng, tuổi của Giang Tùy chưa thật sự trưởng thành nên mới như vậy. Cô cũng chưa từng yêu đương nên càng không hiểu được những loại cảm xúc phức tạp ấy.

Cũng như ngày hôm đó, khi cận kề bên anh cô lại xuất hiện một cảm giác không thể tả đó là gì. Chỉ muốn gần anh thêm một chút, chỉ một chút thôi. Nhưng cuối cùng, cô vẫn không dám.

Vì trưa nay có cuộc họp, nên buổi sáng cô không đến công ty như thường lệ. Và Giang Tùy dường như đã ra ngoài rồi. Cô ngồi trên ghế sofa lấy văn kiện từ chiếc túi xách ra kiểm tra lần nữa.

Mở laptop ra.

Cô bắt đầu kiểm tra một số dự án lớn hợp tác. Bàn tay cô khựng lại bởi cái tên một người.

"Không tồi. Ba nói rất đúng nha!"

Nhưng tìm mãi vẫn không thấy hình ảnh của người cần tìm. Cô ghét bỏ lẩm bẩm.

"Tên đó lớn lên xấu đến mức không dám nhìn ai luôn sao. Đến một bức ảnh cũng không có."

Lúc này, Giang Tùy mở cửa bước vào.

Anh khoác trên mình bộ thể thao cô vừa mua ngày hôm ấy.

Không biết tại sao, cô nhìn thấy anh mặc quần áo mình mua tâm trạng lại có chút kích động. Cô vờ như không mấy để tâm gấp laptop lại.

Giang Tùy thay giày ra bước vào.

Lục Niệm Từ vén mái tóc dài ra sau muốn trở về phòng.

Giang Tùy vài bước đã đến gần cô vòng tay ôm từ phía sau.

"Đừng lạnh nhạt với anh như vậy. Em muốn gì anh cũng chấp nhận. Trừ việc, em không quan tâm đến anh."

Lục Niệm Từ thật sự không biết mình bị làm sao. Suy nghĩ thông suốt nhưng khi nhìn thấy Giang Tùy lại...

Cuối cùng, coi cũng chịu xoay người lại ôm lấy anh.

"Không phải như vậy đâu, Giang Tùy. Em có việc bận thật mà."

"Ở bên anh khiến em khó chịu như vậy sao Niệm Từ."

Giang Tùy nhìn cô, hốc mắt phiếm hồng như đang cố kiềm chế cảm xúc của mình.

Lục Niệm Từ nhìn anh như vậy nơi nào đó lại nhói lên một cái.

Cô nhón chân, vòng tay ôm lấy cổ anh.

Giang Tùy cúi xuống trán tựa trán cô.

Khoảng cách lúc này, từng nhịp thở của đối phương đều rất rõ ràng. Mỗi một lúc lại một nặng nề hơn.

Lục Niệm Từ bị cảm xúc này chi phối đến không thể suy nghĩ được gì nữa.

Giang Tùy khẽ chạm lên môi cô.

Làn môi anh đào khẽ mở.

Giang Tùy áp lên môi cô.

Lần này, Lục Niệm Từ không quá khó khăn để đáp lại nụ hôn của anh nữa.

Giang Tùy bế cô lên, tay đặt lên mông để giữ cô không tụt xuống.

Theo bản năng, hai chân cô vòng chặt eo anh.

Nụ hôn cuồng nhiệt cũng chưa hề có dấu hiệu dừng lại mà mỗi lúc một tăng lên.

Giang Tùy đi về phía phòng ngủ.

Dùng chân đóng sầm cửa lại.

Đi về phía giường áp cô dưới thân mình.

Giang Tùy rời khỏi đôi môi ngọt ngào rồi lại hôn trượt dài xuống cổ trắng nõn, xuống quai xanh, khe hở huyền bí bên trong áo cũng dần lộ ra.

Lục Niệm Từ rướn người lên theo bản năng khi bị anh khiêu khích. Cô cảm giác bàn tay lành lạnh đang mơn trớn trên chân mình, trượt dài lên trên.

Chân cô co quắp lại, khép chặt chân mình.

"Niệm Từ!"

Giọng anh có chút khàn như đang kiềm chế dục vọng của mình.

Lục Niệm Từ cũng chìm đắm trong cơn say tình.

Tiếng chuông điện thoại reo lên.

Lục Niệm Từ giật mình, ý thức kéo cô trở về hiện tại. Cô chặn lại tay anh.

"Giang Tùy! Đừng nháo nữa."

Giang Tùy mím môi, ngã xuống giường.

Hít sâu một hơi, cô ngồi dậy chỉnh lại quần áo lộn xộn trên người. Cô với lấy điện thoại.

Là một dãy số lạ.

Cuộc gọi kết thúc lại reo lên lần nữa.

"Em nghe điện thoại."

Cô đứng dậy bước ra ngoài ban công. Khẽ nhìn lại ánh mắt đầy mất mát của Giang Tùy. Có phải cô lại làm tổn thương Giang Tùy nữa rồi.

Thở dài một hơi, cô ấn nghe.

Giọng người đàn ông bên kia vang lên trước.

[Lục Niệm Từ đúng không. Anh là Tống Nam. Chúng ta trước kia từng học cùng trường. Anh trên em hai khóa.]

Lục Niệm Từ vừa nghe đã biết ngay là có liên quan đến Tiêu Linh. Cô bạn này thật là...

"Em nhớ rồi."

[Sinh nhật anh cũng như là cơ hội để bạn bè họp mặt. Anh hy vọng em sẽ dành chút thời gian đến.]

"Để nói sau đi. Em đang bận."

[Vậy không làm phiền em. Tạm biệt!]

Lục Niệm Từ tắt máy.

Nhìn vào trong đã không nhìn thấy Giang Tùy.

Cô bước vào trong.

Lại nghe tiếng nước vang lên trong phòng tắm của mình.

"..." Lục Niệm Từ. Giang Tùy ở bên trong sao?

Mặt cô lại nóng bừng lên, tay xoa xoa vào nhau.

May mắn là cô đã cho người sửa lại phòng tắm rồi. Nếu cứ để ngăn bởi tấm kính chắc chắn là sẽ xấu hổ đến chết mất.

Tiếng nước chảy vẫn vang lên.

Lục Niệm Từ nhìn thời gian cũng khá lâu lại lo lắng. Vì Giang Tùy vừa mới hết sốt mà giờ lại ngâm nước quá lâu sẽ không tốt.

Tay cô đưa lên cửa gõ nhẹ.

"Giang Tùy! Đừng ngâm nước quá lâu. Không tốt đâu."

Vẫn không có tiếng trả lời.

Cô nghĩ là Giang Tùy đang giận dỗi nên mới không trả lời. Cô hắng giọng.

"Không trả lời là em mở cửa vào thật đó."

Nuốt nước bọt, cô mở cửa ra.

Giang Tùy cả người vẫn còn ướt đẫm. Quanh hông chỉ quấn hông.

Lục Niệm Từ liền quay mặt đi.

"Sao..."

Gianh Tùy ôm chặt lấy cô.

"Đùa giỡn với anh như vậy em mới vui sao?"