Cách Một Khoảng Sân

Chương 7: Gia sư đến rồi




Nhất Minh ấm ức, giận dỗi đưa chìa khóa xe mình cho cô, nói cô đi qua tiệm sửa xe trước, còn mình dắt xe cô theo sau. Tới nơi, nhìn tấm bảng hiệu chữ đỏ viền trắng mới tinh, chắc mới mở cách đây không lâu, ngó qua một lượt anh mới dựng chân chống xuống, cất tiếng gọi chủ quán:

- Anh ơi. Xe em bị hỏng ạ.

- Có vội không em. Anh chuẩn bị đóng cửa rồi.

- Vâng không vội anh ạ, Vậy em để xe đây nhé, anh xem giúp em, mai em qua lấy ạ.

- Ừ, để đó em.

- Em cảm ơn. Em chào anh ạ.

Hà Diệp đứng một bên không lên tiếng, chờ Nhất Minh tới gần cô mới nhỏ giọng hỏi khẽ:

- Sao anh không nhờ người ta xem luôn.

- Không thích.



- Xì.. là muốn em không có xe đi học chứ gì? - Hà Diệp tỏ vẻ giận dỗi quay người đi, ném lại chìa khóa xe cho anh rồi ngồi dịch về yên sau một chút.

Nhất Minh im lặng không nói gì, đôi mắt toát lên vẻ ẩn nhẫn. Giờ này mũ bảo hiểm và khẩu trang đã che gần như hết khuôn mặt của anh, ánh mắt kia, rõ ràng có một chút gì đó ấm ức.

Đi được một đoạn, Nhất Minh nhỏ giọng giải thích:

- Lúc dắt xe tới tiệm, anh chủ quán đã dọn dẹp hết những dụng cụ sửa chữa kia vào hộp đồ, tay chân cũng đã vệ sinh sạch sẽ, em nói xem em có muốn làm khó lên không?

Hà Diệp bất giác yên lặng. Cảm giác khó chịu kia bị một câu nói của Nhất Minh đánh cho tan tác hoàn toàn. Không ngờ môi trường ngoài kia đã rèn dũa anh con trai trước mặt cô. Có ngang bướng nhưng cũng có nhu thuận, có ngông cuồng nhưng không hề vượt ranh giới. Bờ vai rộng này đã vững vàng hơn nhiều so với lúc nhỏ. Mái tóc ngắn kia đã không vừa tầm với của cô mất rồi.

Đang miên man với những dòng suy nghĩ, bỗng cô đổ người về phía trước, hai tay ôm chặt lấy áo anh. Phía trước mặt đột nhiên có chiếc xe vượt ẩu tiến về phía đối diện, anh tạt đầu xe phanh gấp để chiếc xe đi qua. Tay run run, sống lưng cô đổ một tầng mồ hôi lạnh. Nhận ra sự biến sắc của cô, anh thả chậm tay ga, nhẹ giọng hỏi:

- Hôm nay đã đi đâu vậy?

Cô biết, anh là đang hỏi chuyện sau buổi tự học, lấy lại giọng sau một phen sợ hãi, cô đáp:

- Em đi cùng hội Ánh với Nam.

- Sau này về muộn không nên tụ tập nữa, nguy hiểm.

- Em biết rồi.

Về gần đến nhà, cô thấy bố đang đứng ở cổng chờ con gái. Xe dừng, mặt cô rạng rỡ chạy về phía bố:

- Bố, bố đợi con sao?

- Chẳng lẽ là đợi con cún nhà hàng xóm? - Bố nhìn ngó trước sau rồi mới hỏi. - Xe đâu rồi con?



- Xe con bị hỏng, vừa hay gặp anh Cò nên anh đưa con về ạ. - Cô hí hửng trả lời.

- Cò vào nhà ăn cơm con. Cô nay nấu nhiều lắm, Bống ăn như mèo, vào hai anh em ngồi ăn cho vui.

Qua bữa tại nhà cô cũng không còn là chuyện xa lạ, dưới ánh đèn ngõ sáng chưng, anh cởi mũ bảo hiểm, cười tươi rói đáp:

- Nhớ cơm mẹ Ngọc nấu quá.

Từ trong nhà, Tô Ngọc khanh khách cười nói:

- Nhớ thì sang đây dài dài nhé.

- Con về đây thực tập rồi, sẽ về đây ăn dài dài mà, sợ dì đuổi thôi.

- Ai nỡ đuổi khuôn mặt này chứ.

Tô Ngọc thấy Nhất Minh, Hà Diệp tiến vào nhà thì lấy thêm một bộ bát đũa. Vừa nhìn hai đứa ăn, vừa xoa đầu Nhất Minh nói:

- Gầy hơn rồi, đi học một mình là cơm không thèm nấu chứ gì.

- Vâng, đói ăn lắm dì ạ.

- Sao nay vẫn ở nhà hả con?

- Con về đây thực tập dì ạ.

- Thật vậy sao? Vậy là về trường của Hà Diệp đúng không con?

- Dạ con dạy lớp Hà Diệp luôn đó dì.

Tô Ngọc hai mắt sáng bừng, nghĩ ngợi gì đó rồi liền nói:

- Vậy, cu Cò à, tối con có rảnh không? Qua nhà dì dạy thêm cho Hà Diệp một chút.

Hà Diệp sửng sốt nhìn mẹ mình, vừa bất ngờ lại vừa nháy mắt với mẹ. Không ngờ rằng, mẹ cô lại tạo "điều kiện" đến thế. Im lặng gắp đồ ăn, cố tình ánh mắt kia rơi trên người Nhất Minh một chút.

- Con sao có thể từ chối đây ạ.

Đúng là không uổng công nấu đồ ăn ngon cho con. Giờ Bờm về đây nữa là giống hệt như lúc mấy đứa còn nhỏ.

- Ai cũng phải khác mà mẹ.. - Hà Diệp ỉ ôi nhìn mặt mẹ mình lại bắt đầu mong ôm con cái về gần. Mẫu hậu đại nhân nhà cô, cái gì cũng thoáng, chỉ có nhiều lúc hay bao bọc con cái quá mức, không nỡ để bọn trẻ nhà mình đi xa. Nhưng cũng chỉ có mẹ mới thường lo con nóng, sợ con lạnh, luôn muốn đặt con trong tầm mắt. Mẹ cô hay mơ mộng, chắc do là giáo viên dạy Văn. Nhưng cũng vì lẽ đó mà nhà này bố cô trông ba đứa nhỏ. Đứa nhỏ lớn nhất là mẹ cô, rất hay cãi lời bố, bắt nạt bố. Đứa nhỏ duy nhất trong nhà được đặc cách không bị bố giận dỗi, còn lại luôn được bố sợ hãi bị dỗi ngược lại.

Anh Nhất Minh về cũng tốt. Kì thực, từ khi anh Minh Huy bắt đầu học đại học, cô vào cấp ba, nhà thường hay vắng vẻ. Anh cô ở nhà, cần huấn luyện nên ít về, cô bận lịch học thêm nên cũng chỉ nháo nhào lúc ăn cơm. Bố mẹ cô chắc cũng đã lâu lắm rồi mới vui vẻ như hôm nay. Người lớn rồi, có con cái hóa ra vẫn có sự cô đơn. Mong khoảng thời gian thực tập này của anh Nhất Minh sẽ khiến bố mẹ đổi mới cảm giác trong những năm vừa rồi.