Cả Thế Giới Đều Đang Chờ Tui Ly Hôn

Chương 10: Lễ




"Gần đây cậu Úc tịnh dưỡng rất tốt, sức khoẻ không chuyển biến xấu, thậm chí còn có dấu hiệu chuyển biến tốt lên." Diệp Thiển thu hồi công cụ kiểm tra, sự vui mừng đầy cả mặt.

Không ngờ rằng Yến Tông nhìn hung dữ nhưng nuôi vợ lại rất cẩn thận.

Úc Hồi dùng tay chống cằm suy nghĩ: "Vậy cậu xem thử tôi có thể sống được bao lâu?"

"Ờm..." ánh mắt Diệp Thiển trong chớp mắt trở nên mơ hồ, "Chỉ cần tiếp tục tiến triển như vậy, sống đến già cũng không thành vấn đề."

"Xét trình độ y học hiện tại của loài người, tôi cảm thấy có hơi khó khăn." Úc Hồi nhịn không được cười cười: "Tôi hiểu rõ cơ thể mình, bác sĩ Diệp không cần cẩn thận tới vậy."

Diệp Thiển ấp úng hai tiếng, nhìn vẻ mặt Úc Hồi vẫn thản nhiên, quyết định thẳng thắn: "Tình huống cơ thể đúng thật là đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn rất tệ như cũ, còn cần chăm sóc nhiều hơn."

Nói đến đây, anh ta lại lôi kéo Úc Hồi nhắc mãi một đống việc cần chú ý trong sinh hoạt thường ngày, gì mà không được uống nước đá, phải ăn thanh đạm chút, không được vận động kịch liệt, vân vân, cũng mệt cho anh ta nói một đoạn dài đến vậy.

Ngoài mặt Úc Hồi nghiêm túc nghe cho bằng hết, ừm ừm gật đầu, trên thực tế suy nghĩ đã sớm bay xaaa.

Y biết sức khoẻ mình bây giờ rất yếu, tuy nguyền rủa đã bị giải quyết, nhưng hao tổn và thương tổn quá khứ vẫn còn tồn tại. Nếu là người thường, phỏng chừng cũng sống chẳng được mấy năm như cũ, nhưng Úc Hồi là pháp sư, trong quá trình tu luyện thì ma lực sẽ tu bổ thân thể cho y.

Huống hồ, nếu tìm được dược liệu thích hợp, y có thể tự chế thuốc để trị liệu cho cơ thể.

Ánh mắt Úc Hồi nhẹ nhàng nhìn thoáng qua hướng Yến Tông, đối phương đang dùng vẻ mặt nghiêm túc nghe Diệp Thiển nói những việc cần chú ý, thậm chí còn không cảm nhận được ánh mắt của y.

"Anh nhớ kỹ hết rồi chưa?" Diệp Thiển nói chưa đã thèm mà dừng lại, quay đầu hỏi y.

"Tất nhiên rồi." Úc Hồi gật đầu: "Rốt cuộc cũng là chuyện liên quan đến sức khoẻ của tôi, phải dùng toàn bộ tinh lực để quan tâm chứ."

Diệp Thiển gãi gãi đầu: "Tự cậu có ý thức này là được rồi, tôi thường thấy vài người vì hưởng thụ mà không màng đến sức khoẻ, thích thoả mãn dục vục nhất thời, sau này hối hận không phải chính bọn họ sao."

Anh ta quay đầu nhìn Yến Tông, ho nhẹ một tiếng: "Sau đó tôi sẽ gửi một phần những điều vừa nãy cho anh, anh xem nhiều chút, thường ngày chú ý, không còn việc gì thì tôi đi trước."

Úc Hồi vẫy vẫy tay với anh ta, duỗi người: "Nào có ngờ được bác sĩ Diệp nói nhiều tới vậy."

Yến Tông hơi nheo mắt lại: "Những việc cần chú ý vừa rồi cậu ta nói cậu nghiêm túc nghe hết chứ?"

"Ngài Yến muốn kiểm tra sao?" Úc Hồi cười ra tiếng: "Sau đó anh ấy sẽ gửi văn bản cho tôi, có nghe hay không hẳn cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ."

Yến Tông cảm thấy chắc chắn y không nghe đàng hoàng.

Vừa rồi nói dễ nghe vậy trước mặt Diệp Thiển, không chừng chính là loại người chỉ lo hưởng thụ của mình chứ không thèm để ý sức khoẻ kia, xem ra cần để quản gia theo dõi kỹ cậu ta, đồ ăn thường ngày cũng phải chú ý kỹ.

Yến Tông nhìn xuống đồng hồ, buổi tối còn có một buổi họp, vốn là xếp vào buổi chiều, vì để tham gia yến tiệc mà dời xuống.

"Cậu nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai tôi đến đón cậu." hắn nói rồi xoay người đi mất.

Úc Hồi chợt gọi hắn lại: "Ngài Yến, chậm đã."

Y đứng dậy đi đến, cười tủm tỉm nói: "Ngài Yến bình thường ngụ ở đâu?"

Yến Tông sửng sốt, lạnh nhạt nói: "Chuyện này không liên quan đến cậu."

"Ngày cả chỗ ở cũng không nói, ngài Yến không khỏi thần bí quá đi." ý cười của Úc Hồi tăng thêm: "Chẳng lẽ nơi ở quá kỳ quái nên không thể nói ra ư?"

Y chú ý thấy Yến Tông nhấp môi dưới, biết hẳn là mình đoán đúng rồi.

Nơi cư trú của phi nhân loại và loài người chắc chắn không giống nhau, nếu Yến Tông là rồng thì càng phải như vậy, nếu biết được chỗ ở của Yến Tông, nhất định sẽ càng gần chân tướng thêm chút nữa.

Úc Hồi không thèm để ý mà suy nghĩ, chợt cảm thấy Yến Tông vươn ngón tay dùng lực rất nhẹ đẩy y một chút, giọng điệu hắn lạnh như băng: "Đừng hỏi chuyện không liên quan tới cậu."

Nói xong, xoay người đi mất.

Úc Hồi cũng không giận, ngược lại nhịn không được mà cong môi cười rộ lên.

Rốt cuộc người này cảm thấy y yếu đến mức nào?

"Nhạy bén ghê." Saar chui ra, ôm cánh tay: "Chỉ nói một câu thôi mà xém xíu bị phát hiện rồi."

"Xét thấy ma lực lưu chuyển quanh thân hắn, nói không chừng không khác mấy với thời kỳ toàn thịnh của ta." Úc Hồi duỗi tay bắn nó té oạch: "Nếu mi bị hắn phát hiện, đừng trách ta không khách khí."

"Tui thấy anh với hắn ở chung khá tốt đó chứ." Saar nói giọng chua lòm, sương khói trên người dao động theo tâm trạng: "Vừa sờ tay vừa dựa vào lồng ngực hắn, sự thận trọng quý tộc của anh đâu rùi!"

"Đây chính là sinh vật mới chưa rõ chủng tộc." Úc Hồi xoa xoa ngón tay, hơi tiếc nuối thở dài: "Đáng tiếc sờ lên không khác loài người mấy."

Saar dùng tiếng Vực Sâu mơ mơ hồ hồ nói thầm một câu, bởi vì quá nhỏ tiếng nên không nghe rõ, nhưng rất nhanh nó đã lớn tiếng: "Bác sĩ kia nói gì tui đều đã nhớ hết, trước khi cơ thể tốt lên đừng có chạy loạn khắp nơi."

Úc Hồi cười như không cười mà nhìn nó: "Nếu thật sự muốn cho ta nhanh khoẻ lên thì chi bằng chăm chỉ tu luyện, sớm ra ngoài kiếm ăn đi."

"Bây giờ tui có thể ra ngoài kiếm ăn ngay!" Saar kêu gào: "Có phải anh khinh thường ác ma Vực Sâu của tụi tui không?"

Úc Hồi cười cười với nó.

Tuy là cười rất đẹp, nhưng Saar chắc chắn y đang khinh thường.

Ai kêu nó là bại tướng dưới tay Úc Hồi, giờ còn yếu đến mức ngưng tụ cũng không chắc được nữa.

Saar ủ rũ cụp đuôi, ngay cả sương đen quanh người cũng giống y như hoá thành chất lỏng chảy xuống.

Úc Hồi xem mà buồn cười, ôm nó về lại lòng bàn tay xoa xoa: "Yên tâm, chỉ cần tìm được hai con ác quỷ nữa, ta lại truyền ít ma lực cho mi, khôi phục đến một phần mười thực lực hẳn là không thành vấn đề."

Là một ác ma thuộc tính không gian, chỉ một phần mười thực lực đã đủ để tự do hoạt động ở thế giới này, dù cho gặp phải Yến Tông đi nữa...chỉ cần chạy trốn nhanh thì vẫn có thể trốn thoát.

Mà hiển nhiên, tiền đề là Yến Tông không có loại năng lực không gian này.

Saar không nghĩ nhiều vậy, nắm chặt nắm đấm nhỏ: "Chừ tui bắt đầu tu luyện!"

Nói xong lại chuyển hướng về phía Úc Hồi: "10 giờ rồi, bác sĩ nói anh phải ngủ sớm, không được thức khuya."

Úc Hồi bật cười: "Nghe mi hết, quản gia Saar."

Saar làm mình làm mẩy hừ một tiếng, bay qua quấn quanh cổ tay y, nhìn như cái vòng tay màu đen.

Cả đêm không mộng.

Ngày kế có hẹn với Tống Nguyên, tuy Saar vẫn luôn quan tâm sức khoẻ của Úc Hồi nhưng nó cũng chả cảm thấy một loài người bình thường có thể làm hại y được, nên rất an tâm rút vào trong biển tinh thần.

Yến Tông cũng đúng hẹn có mặt, tự thân đưa y đến nơi đã hẹn trước.

Là một vườn thảo do nhà họ Tống đầu tư, chỉ là gần đây dừng mở cửa, nói là do con trai nhỏ thích nên đang muốn biến nó thành vườn cảnh tư nhân.

Con trai nhỏ tất nhiên là Tống Nguyên, khi Úc Hồi thấy địa điểm đã đoán được đại khái về thứ cần xem, nhưng tâm trạng vẫn có vài phần kích động như cũ.

Không biết bên trong có dược liệu y dùng được không.

Tống Nguyên đứng ở cửa vườn bách thảo chờ y, thấy một chiếc xe màu tối sẫm dừng lại, trước mắt lập tức sáng ngời, nhanh chóng nhấp môi chậc một tiếng.

Cậu ta vẫn luôn dõi theo Yến Tông, tất nhiên là biết đây là xe chuyên chở Yến Tông, tuy được gần gũi với nam thần thì vui cực, nhưng nghĩ đến đối phương vì đưa Úc Hồi mới đến thì trong lòng khó chịu cực kỳ.

Cửa xe được mở ra, Úc Hồi mặc áo hoodie mỏng trùm bước xuống.

"Cậu tới một mình à?" Tống Nguyên nhịn không được ra đón, nhịn không được phóng ánh mắt ngắm ra sau lưng y.

"Anh Yến* cũng đến." Úc Hồi xoay người vẫy vẫy tay với cửa sổ xe, màng chống nhìn trộm trên cửa sổ xe được kéo xuống, lộ ra dung nhan tuấn mỹ lạnh nhạt của Yến Tông.

*thì đã nói ở trước là "先生" dùng được cho cả trường hợp làm kính ngữ và vợ gọi chồng =))))) chỗ này đang diễn nên sửa lại thành "anh" cho nó tình.

"Về nhà sớm đấy." Yến Tông mở miệng, giọng nói trầm thấp: "Sức khoẻ em không tốt, đừng để bản thân mệt mỏi."

"Lòng em tự có tính toán mà." Úc Hồi tiến đến gần cửa xe cười nói: "Anh Yến làm việc cho tốt đi nhé, em chờ anh về ăn cơm chiều."

Chờ xe Yến Tông rời đi, Tống Nguyên vội điều chỉnh lại thần thái trên mặt mình trước khi Úc Hồi kịp quay lại nhìn cậu ta, nở một nụ cười, giả mù sa mưa ca ngợi: "Tình cảm của cậu Úc và ngài Yến tốt ghê nơi."

"Đúng thật." Úc Hồi gật đầu nói như thật: "Đừng nhìn anh ấy lạnh nhạt như vậy, thật ra cực kỳ tỉ mỉ, nhớ lời dặn của bác sĩ còn kỹ hơn bệnh nhân là tôi đây nữa cơ."

Tống Nguyên cắn răng: "Vậy thì khá tốt ha, khiến người khác ngưỡng mộ ghê."

Vui vẻ kích thích tình địch một lát, nhìn dáng vẻ tức mà không dám nói gì của Tống Nguyên, Úc Hồi cười tủm tỉm: "Cậu Tống định cho tôi xem gì đây?"

Nói đến điều này, Tống Nguyên nghĩ chờ lát nữa là có thể thấy dáng vẻ chạy trốn chật vật của Úc Hồi, khí giận nén trong lòng cuối cùng cũng trôi được chút ít, nét cười trên mặt cũng chân thật hơn: "Là một vài thực vật biến dị quý giá, hẳn cậu cũng từng nghe đến thời gian gần đây có không ít tin tức về động-thực vật biến dị, tôi cũng trồng thử vài cây, đúng thật là khác biệt rất lớn với thực vật bình thường."

Cậu ta thần bí nói: "Tóm lại cậu cứ xem thì biết."

Úc Hồi nâng môi, yên lặng đi vào với cậu ta đi vậy.

Thật ra y hiểu rõ, động-thực vật biến dị ắt hẳn là do sự gia tăng của ma lực dẫn đến.

Cho dù là thế giới nào thì sự biến hoá của hàm lượng ma lực đều sẽ biểu hiện trực quan ra ngoài thông qua động-thực vật, người lại phản ứng của loài người lại hết sức chậm rãi, cũng là chủng tộc có tốc độ tiến hoá nói chung cũng chậm nốt.

Chẳng qua, rốt cuộc loài người vẫn dựa vào tiềm lực vô hạn của bọn họ để chiếm một vị trí nhỏ trên lục địa.

Không biết ma thực* trên thế giới có gì khác với của thế giới của y không.

*thực vật chứa ma lực.

Muốn nghiên cứu quá đi.

Tống Nguyên đi phía trước bỗng dưng rùng mình, chà chà cánh tay hồ nghi có phải mình mặc ít quá không. Nhưng mà đến mục đích của cậu ta rồi.

"Anh xem, chính là mấy thứ kia." cậu ta nhìn quanh, xác định sắp xếp của mình không có vấn đề, chỉ vào mấy bồn hoa ở ngay chính giữa: "Vì chưa xác định được hàm lượng thổ nhưỡng nên tạm dùng đất vốn dùng để gieo giống trồng tiếp trong chậu."

Cậu ta vừa nói vừa đi về phía trước: "Anh muốn kề sát vào xem thử không?"

"Được đó." Úc Hồi vui vẻ đáp ứng.

Y đi chầm chậm về phía trước, ánh mắt lướt qua khóm hoa trên đài một lần, thấy được khăn trải bàn màu trắng trên mặt đất run nhẹ cứ như đang che đậy thứ gì đó, lộ ra ý cười như hiểu rõ trên khoé môi.

Xem ra cậu thiếu gia họ Tống này muốn chơi lớn, vậy nếu y không phối hợp há chẳng phải lãng phí sự sắp xếp "tốt" như này sao.

Úc Hồi giả vờ đến gần đài xem hoa, khi dưới khăn trải bàn bắn ra dây đằng màu xanh biếc thì chợt lùi cực nhanh về phía sau một bước, đồng thời cũng mạnh mẽ túm lấy Tống Nguyên cách đó không xa.

Tống Nguyên muốn ở gần xem còn chưa phản ứng được đã bị mười mấy dây cỏ lồng heo bị phóng đại to gấp mười mấy lần đột ngột bắn ra từ dưới hầm ngầm nuốt mất nửa người, chỉ còn đôi chân giãy giụa ở bên ngoài.

Tống Nguyên:?!

[Đợi tui tốt nghiệp tui sẽ cố gắng ra chương đúng hẹn he. TvT ]