Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Quyển 2 - Chương 182




Phương Thanh Mộc vội vàng bước đi trên con đường vắng, thi thoảng lại quay đầu nhìn ra xung quanh, bộ dạng tràn ngập sự cảnh giác xen lẫn với lo lắng.

Ngày mùa đông, trời chuyển tối sớm. Những tia sáng cuối cùng của một ngày ngắn ngủi cũng đã rời xa, bỏ lại mặt đất hiu quạnh trong đêm. Chẳng biết tại sao, Phương Thanh Mộc lúc này lại cảm thấy bản thân như đang bị cô lập trong màn đêm tăm tối.

Đúng vậy, chính là sự cô lập!

Rõ ràng trên đường vẫn có người qua lại, thế nhưng chỉ vài bóng người thưa thớt lại chẳng đủ để xóa tan đi cái cảm giác kì lạ ấy, thậm chí càng khiến cho Phương Thanh Mộc cảm thấy cô quạnh hơn giữa thành thị sầm uất nhất Đại Việt này.

Bầu không khí đêm nay thật là khó chịu!

Thứ cảm giác một mình bước đi trong bóng đêm ấy thật áp lực, đặc biệt là khi bóng đêm chẳng yên tĩnh. Đã có vài lần Phương Thanh Mộc nghe được tiếng xé gió đuổi theo mình, thế nhưng những âm thanh ấy thật quá xa xôi và mơ hồ khiến cho người ta khó phân biệt được đó là sự thực hay chỉ là thần hồn nát thần tính. Vài cơn gió đêm chợt lướt qua, phả vào lòng người thứ một cảm giác băng giá và lạnh lẽo. Bất chợt, Phương Thanh Mộc trong lòng sinh ra cảnh giác, đôi tay vẫn nhét trong túi áo đột ngột vung lên đánh ra mấy tầng sóng nước.

“Bụp!”

Âm thanh bẻ gãy nặng nề vang lên, một thân cây khẳng khiu ven đường đã bị chưởng pháp như sóng nước đánh thành mấy đoạn. Phương Thanh Mộc thở phào một hơi, hóa ra chỉ là gió lay cành cây mà thôi. Xem ra bản thân đã quá nhạy cảm rồi!

Phía xa xa, trong một góc đường, vài ánh mắt lặng yên dõi theo bóng dáng Phương Thanh Mộc. Ánh mắt sắc bén như dao, dễ dàng xé toang màn đêm tăm tối mà bám sát hành tung của mục tiêu, dù cách xa nhưng vẫn có thể khiến cho mục tiêu cảm nhận được áp lực đè nặng.

Thuật theo dõi thật đáng sợ!

Áp lực mơ hồ như có như không, thế nhưng vô hình chung lại tạo nên một tảng đá đè nặng trong lòng kẻ bị theo dõi. Dưới ảnh hưởng của sự đe dọa tiềm ẩn, từng sợi dây thần kinh của kẻ bị theo dõi không tự chủ được mà bị kéo căng như dây đàn. Và chỉ cần mục tiêu để lộ ra chút yếu điểm nào thì e rằng những tên “thợ săn” sẽ không do dự mà ra tay tiêu diệt mục tiêu ngay lập tức. Mà càng đáng sợ hơn là, ngoại trừ ánh mắt sắc bén ra thì những kẻ này chẳng để lộ chút dấu vết gì, thân hình bọn chúng dường như đã hoàn toàn hòa nhập vào đêm tối.

“Đội trưởng, mục tiêu đã buông lỏng cảnh giác, chúng ta có nên ra tay hay không?”

Một kẻ bất chợt lên tiếng, âm thanh lạnh lùng vô cảm như băng giá khiến cho người khác không kìm được mà muốn xa lánh. Đáp lại hắn cũng là một âm thanh cứng nhắc và lạnh lẽo vô cùng, dường như không sót lại chút tình cảm nào:

“Chưa đến lúc. Chờ mục tiêu tiến vào khu vực vắng vẻ hơn thì hãy ra tay.”

“Rõ, thưa đội trưởng.”

******************************

Trước cửa thư viện, ba anh em Nguyễn Phong đang lẳng lặng quan sát Phương Thanh Mộc ở phía xa xa. Trần Duy bất chợt lên tiếng:

“Kẻ này bộ dáng vội vội vàng vàng, tác phong lại kín đáo lén lút, hơn nữa vừa đi còn vừa quan sát trước sau, thật không giống dáng vẻ của người lương thiện. Đại ca, Văn Thái, hai anh nói xem chúng ta có nên theo dõi hắn không?”

Văn Thái vừa nghe thấy đề nghị của Trần Duy liền hừ một tiếng mà đáp lời:

“Hắn và chúng ta không có quan hệ, cũng không có khúc mắc, việc gì phải theo dõi? Chúng ta lại cũng không phải là quan sai của triều đình, cũng chẳng nên quản những việc này làm gì cho mệt thân.”

Trần Duy nghe vậy lại cười ha hả, ngón tay chỉ chỉ về phía Văn Thái mà nói:

“Ha ha, anh vừa rồi không nói lời thật lòng nhé. Không có khúc mắc ư? Vậy thì ai vừa mới nhìn thấy hắn đã quan sát chằm chằm không tha? Không nên quản việc ngoài thân ư, Văn Thái mà tôi biết bình thường rất công bình chính trực, thấy việc chướng tai gai mắt là liền ra tay cơ mà. Đại ca, anh nói xem, phải chăng vừa nãy chúng ta nghe nhầm? Ha ha ha.”

Mỗi lời Trần Duy nói ra đều khiến sắc mặt Văn Thái thêm một phần khó coi, đến lúc hắn dứt lời thì vẻ mặt Văn Thái đã trở nên đáng sợ lạ thường, khiến người ta vừa nhìn thấy đều không dám đến gần để tránh rước lấy phiền phức. Trần Duy lại hồn nhiên coi như không có việc gì, vẫn thoải mái cười cợt đùa giỡn.

“Vút!”

Đúng lúc này, chợt một tiếng xé gió vụt qua bên tai bọn họ, âm thanh xa xôi mà mơ hồ khiến người ta chẳng nhận biết được đó là thực hay chỉ là ảo giác. Nguyễn Phong sắc mặt hơi biến đổi, mà vẻ mặt Trần Duy và Văn Thái cũng nghiêm trọng hẳn lên. Dựa vào kinh nghiệm trui rèn trong chiến đấu suốt nửa năm, bọn họ đã nhận ra âm thanh kia là thực. Đám người này tốc độ rất nhanh, hơn nữa khi di chuyển lại thường xuyên dựa vào bóng tối mà che dấu thân hình khiến cho kẻ khác khó lòng phát hiện. Đáng tiếc, cảnh giới chân hồn của Nguyễn Phong lại cao hơn bọn chúng một bậc, cảm ứng của hắn về sự dao động của nguyên tố trong không khí cũng mạnh mẽ vô cùng nên mới phát hiện được hành tùng của đám người này.

“Đại ca, mới vừa rồi có kẻ đã vọt qua ngay trước mắt chúng ta đúng không?”

Trần Duy quay sang hỏi Nguyễn Phong. Trong số ba người bọn họ, cảnh giới của Nguyễn Phong là cao nhất, cảm ứng cũng là nhạy bén nhất.

“Đúng vậy, hơn nữa bọn họ còn nhằm vào Phương Thanh Mộc.”

“Vậy chúng ta có nên đuổi theo bọn chúng không?”

“Tất nhiên là phải đuổi theo rồi, bởi bọn chúng cùng một bọn với đám thích khách chúng ta gặp phải ở lầu Ngưng Bích.”

Đáp án của Nguyễn Phong khiến hai người còn lại đều phải giật mình. Trần Duy gấp gáp nói:

“Cái gì? Vậy chúng ta mau đuổi theo thôi, chớ để mất dấu bọn chúng.”

Trần Duy vừa dứt lời đã thấy Văn Thái nhanh chóng đuổi theo phương hướng của Phương Thanh Mộc. Trần Duy và Nguyễn Phong cũng không chậm trễ, cả hai cùng sử dụng tốc độ nhanh nhất lao vụt vào trong bóng đêm.

********************************

Phương Thanh Mộc tâm tình vốn đã thả lỏng, lúc này lại đột ngột cảnh giác hẳn lên. Bước chân thong thả chợt dừng lại, Phương Thanh Mộc quay đầu nhìn về phía sau một cách thận trọng. Trong tầm mắt của Phương Thanh Mộc lúc này chỉ có một khoảng bóng đêm tăm tối bao phủ lên vạn vật, ngoài ra chẳng còn thứ gì khác đáng chú ý. Chỉ có điều cảnh Phương Thanh Mộc lại nhạy cảm phát hiện ra hoàn cảnh vốn không bình lặng như những gì mình nhìn được. Dò xét một hồi mà không thu được kết quả gì, Phương Thanh Mộc chợt lạnh lùng lên tiếng:

“Xuất hiện đi, ta biết các ngươi đang ẩn nấp trong bóng tối.”

Âm thanh theo gió đêm cuốn đi khắp con đường, đáp lại chỉ có sự tĩnh mịch lạnh lẽo. Phương Thanh Mộc vẫn không buông lỏng cảnh giác, đôi tay bất chợt vung lên đánh về một góc đường phía xa xa. Một con sóng cuồn cuộn cuốn đi trên không trung, nháy mắt đã ập đến phía góc đường.

“Bụp!”

Con sóng ập mạnh vào bờ tường nơi góc đường, từng đám bọt nước trắng xóa cùng lúc vỡ tan ra thành vô số bụi nước. Một cơn gió nhẹ thổi qua, đám bụi nước bị cuốn bay tứ tán.

Không có gì!

Phương Thanh Mộc khe khẽ nhíu mày, thế nhưng chờ đợi một hồi vẫn không thể phát hiện ra điều gì khác lạ nên đành quay người bước đi. Đúng lúc này, một luồng ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên, đâm thẳng về phía Phương Thanh Mộc. Biến hóa bất ngờ vô cùng, thế nhưng Phương Thanh Mộc lại không chút hoảng hốt. Một cơn sóng chẳng biết bắt đầu từ đâu chợt suất hiện, cuốn thẳng về phía luồng sáng lạnh lẽo kia.

“Phập!”

Cơn sóng dễ dàng bị cắt nát thành vô số mảnh nhỏ nhưng vẫn kịp hóa giải thế công bất ngờ của kẻ trong bóng tối. Trong mắt Phương Thanh Mộc chợt lóe lên tia sáng màu lam, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm về phía góc tường vừa nãy.

“Trực giác nhạy bén lắm, không hổ là con gái của Phương tướng quân.”

Một giọng nói lạnh lẽo vô cảm phát ra từ trong đám bụi nước. Phương Thanh Mộc vừa nghe được lời này thì sắc mặt khẽ biến, trong lòng nàng càng thêm đề phòng với những kẻ trước mặt. Kẻ trong bóng tối điều tra chân tướng của nàng rõ ràng như vậy, chỉ e mục đích cũng chẳng tốt đẹp gì.

“Hừ, các ngươi là ai, theo dõi ta có mục đích gì?”

“Ha ha, mục đích của chúng ta ư? Mục đích của chúng ta đơn giản lắm! Chúng ta chỉ muốn tạm thời giữ cơ lại để đàm phán điều kiện với Phương tướng quân mà thôi. Cô không cần quá lo lắng, chúng ta sẽ không đe dọa đến tính mạng của cô đâu.”

Vẫn là giọng điệu lạnh lẽo ấy đáp lời Phương Thanh Mộc, trong lời nói của hắn rõ ràng có hàm chứa ý tứ cảm xúc, thế nhưng tất cả những cảm xúc ấy lại bị chất giọng lạnh tanh xóa xạch khiến cho người nghe không khỏi cảm thấy kỳ quái. Phương Thanh Mộc không thấy kỳ quái, nàng lúc này chỉ cảm thấy tức giận mà thôi. Muốn bắt nàng để uy hiếp cha nàng làm việc cho bọn chúng ư? Đám người này đừng hòng được như ý.

Đôi con ngươi trong sáng linh động của Phương Thanh Mộc từ từ trở nên lạnh lẽo, hơi nước trong không trung nhanh chóng tụ tập lại trên tay nàng, hóa thành một thanh băng đao trong suốt, thi thoảng lại tỏa ra từng đám sương lạnh.

“Ồ, quả nhiên là có bản lĩnh, chẳng trách sao lại cứng cỏi như vậy. Chỉ có điều, chút bản lĩnh này không đủ để ngăn cản chúng ta đâu, cô biết điều thì nên bó tay chịu trói để đỡ phải chịu đựng khổ cực.”

“Hừ, mạnh miệng thật đấy! Các ngươi muốn làm gì cũng phải hỏi qua lưỡi đao trong tay ta đã. Xem đao!”

Khí thế toàn thân Phương Thanh Mộc bỗng chốc bùng nổ, nàng múa thanh đao trong tay không chút hoa mỹ, mạnh mẽ chém thẳng về phía đối phương. Trong bóng tối, ánh mắt của kẻ giấu mặt cũng chợt lóe lên vài tia sáng lạnh lẽo, hắn cũng xuất chiêu!